Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một vở kịch với nhiều chuyển biến bất ngờ, cuối cùng khép tiếng thở dài thổn thức của quần chúng. Trần Chiêu và Trương Lan giải đại lao chờ ngày xét xử, còn Tưởng Nguyễn tuyên bố trở về Tưởng phủ. Vừa rời khỏi công đường, Liên Kiều và Bạch Chỉ kìm lòng mà chạy ào tới chỗ nàng, hai đều kích động đến mức nên lời.
Liên Kiều đáp: “Nô tỳ Tiểu thư vốn là phúc đức, ắt trời cao phù hộ, phu nhân trời linh thiêng cũng sẽ che chở cho . Khi hồi phủ, chúng nên thắp nhang tạ ơn phu nhân.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Đáng lẽ tạ ơn hai vị đại nhân cùng đám Lộ Châu bằng lòng chứng cho mới . Đặc biệt là Thu Nhạn, thực sự cần cảm tạ nàng.” Nói đoạn, nàng lập tức bước tới mặt Thu Nhạn, mỉm . “Đa tạ ngươi, Thu Nhạn.”
Thu Nhạn kinh ngạc Tưởng Nguyễn, trong ánh mắt ngập tràn sự e sợ. Chuyện xảy hôm nay, ngoài đều nghĩ Tưởng Nguyễn chẳng hề nhúng tay, những đều là mấy nha . Nào ai , những lời họ thốt , bộ đều là do Tưởng Nguyễn một tay sắp đặt. Ngay từ đầu, Tưởng Nguyễn bày sẵn một cái bẫy tinh vi, đào một chiếc hố tuyệt , chỉ híp mắt Trần Chiêu tự nhảy xuống. Trần Chiêu thật đáng thương, gài bẫy mà còn tưởng rằng hại nàng.
Gia đình Trương Lan địa vị vững chắc tại thôn trang , thể chỉ cần Tưởng phủ suy tàn, chỉ cần Hạ Nghiên – phu nhân của Tưởng Quyền còn đó, thì cả nhà bà thể một tay che trời nơi đây. Tưởng Nguyễn thể phá hủy mối thế lực phức tạp trong chốc lát, nên Trương Lan mới hề nao núng. Nào ngờ, Tưởng Nguyễn chẳng cần diệt sạch cả mối quan hệ rắc rối . Mục đích ban đầu của nàng nhằm hai mẫu tử Trương Lan, thủ đoạn gọn gàng, dứt khoát, triệt tiêu tận gốc. Khi hồi phủ, sẽ ai chuyện là do nàng , đây mới đích thực là cao tay.
Tâm cơ thâm trầm dường ẩn chứa trong một tiểu cô nương. Năm năm qua, Tưởng Nguyễn luôn giả vờ ngu đần, hèn yếu, sự ẩn nhẫn lâu dài khiến rợn . Thu Nhạn kinh sợ trong lòng, ngờ thâm hiểm nhất chốn thôn trang là Đại tiểu thư chẳng mấy ai chú ý. Nếu Tưởng Nguyễn hồi phủ, e rằng Hạ Nghiên cùng con gái của ả sẽ chẳng thể hưởng chút lợi lộc nào. Tưởng Nguyễn ẩn nhẫn nhiều năm, nay phản kích, Tưởng phủ e rằng sắp nổi lên phong ba bão táp.
Thu Nhạn cung kính cúi đầu, đáp lời: “Tiểu thư là chủ tử, nô tỳ là hạ nhân, vốn là bổn phận. Tiểu thư lời , trong lòng nô tỳ thực sự sợ hãi.”
Tưởng Nguyễn khẽ . “Không ai cũng như ngươi. Thôi, tóm , đa tạ.” Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thu Nhạn, cảm nhận rõ bàn tay đối phương đang khẽ run, đáy mắt nàng thoáng qua ý sâu xa.
như Thu Nhạn suy đoán, hôm nay nàng đạt bước đầu tiên. Kiếp , trong quá trình hủy hoại cuộc đời nàng, mẫu tử Trương Lan cũng nhúng tay , nhưng khi nàng chẳng chút năng lực nào, chỉ đành mặc cho c.h.é.m giết. Nay nàng sẽ còn như , hai tay dâng lên vận mệnh của chính , và cũng sẽ chẳng còn ai thể gì nàng. Hồi phủ là khởi đầu cho cuộc báo thù, nhưng điều quan trọng hơn cả, là trải qua trận đại chiến hôm nay, danh tiếng của Tưởng Quyền tất nhiên sẽ tổn hao. Nếu lời bàn tán của dân chúng khiến thanh danh y mất sạch, thì tấu sớ vạch tội của ngự sử nhất định sẽ khiến quan lộ của y khó mà thuận buồm xuôi gió.
Khi dân chúng tan hết khỏi công đường, Tưởng Nguyễn ngước đang khoan thai bước đến chỗ . Đợi vị dừng chân, nàng dịu dàng thi lễ: “Bái kiến Vương đại nhân.”
Vương ngự sử vuốt hàm râu bạc, thâm trầm : “Nha đầu, chúng gặp .”
Tưởng Nguyễn cũng mỉm nhạt: “Không , hồng mai của Đại nhân hôm nay nở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-26.html.]
“Không tự ti, nịnh hót, cứng cỏi kiên cường, trọn đời chính trực. Phẩm hạnh , nở .” Vương ngự sử thẳng mắt nàng, bổ sung: “ phần ngoan cố.”
Tưởng Nguyễn khẽ, đáp.
Sở dĩ nàng chắc chắn Vương ngự sử sẽ chủ cho nàng, là nhờ ký ức kiếp . Kiếp khi còn ở thôn trang, Bạch Chỉ phố từng dân chúng bàn tán một sự việc, là một lão nhân gia lừa gạt tiền bạc ở phố Tây, tức giận kéo đến nha môn kiện cáo, nhưng quan phủ chẳng hề coi trọng, hai lời sai nha dịch đuổi ông ngoài. Lão nhân gia vô cùng tức giận. Không lâu đó, kinh thành truyền thánh chỉ tới, cách chức của Tiễn Vạn Lý, bởi vì lão nhân gia chính là một quan lớn ở kinh đô, là Vương ngự sử, một tâm phúc của Hoàng thượng.
Tính cách của Vương ngự sử vẫn giữ nguyên sự ngoan cố đổi, ngay cả Hoàng đế y cũng dám thẳng thắn can gián. Ngày thường ông thích xen việc của khác, phàm là việc bản thấy bất công thì đều cắm một chân . Bởi nên hôm đó Tưởng Nguyễn mới đột nhiên đến phố Tây, bởi nàng Vương ngự sử đang gặp chuyện nguy nan. Có Vương ngự sử tọa trấn tại đây, vụ án của Trần Chiêu, tất nhiên ông sẽ đích thẩm vấn. Và từng nhận cành hồng mai của Tưởng Nguyễn, ông tất nhiên sẽ thể thấy nàng chịu hàm oan mà khoanh tay .
Nhánh hồng mai , chính là hòn đá gõ cửa khéo léo lòng Vương ngự sử. Vương ngự sử tự nhận là bậc công chính liêm minh, nhưng phàm là thế gian, trong lòng luôn một cán cân. Trừ khi là thánh nhân vô tình vô dục, nếu cán cân vĩnh viễn sẽ nghiêng về bên mà thiên vị. Vương ngự sử sẵn ấn tượng về nàng, nên khi Thu Nhạn nàng oan, Vương ngự sử sẽ tin tưởng theo bản năng, và cố sức tìm chứng cứ lợi cho Tưởng Nguyễn.
Vương ngự sử là một quân cờ tuyệt diệu, nhưng điểm tinh túy nhất của quân cờ , ở uy lực phía . Với tính cách chính trực, cứng rắn của Vương ngự sử, khi chứng kiến tình cảnh hôm nay của Tưởng Nguyễn, ắt hẳn y sẽ sinh bất mãn sâu sắc với đồng liêu là Tưởng Quyền. Đợi khi hồi kinh, ông chắc chắn sẽ nghiêm khắc dâng tấu sớ tố cáo, và sức nặng của những lời tấu trình đó, sẽ mang đến đả kích thể lường cho Tưởng Quyền.
Tưởng Nguyễn mỉm : “Ân đức của Đại nhân, Tưởng Nguyễn lấy gì để báo đáp.”
Sắc mặt Vương ngự sử chợt trở nên cổ quái. “Ngươi cảm tạ sửa án sai, tạ đưa ngươi về phủ, là tạ hôm nay công đường phối hợp với ngươi?”
Kẻ thể trụ vững quan trường nhiều năm, tất nhiên hạng tầm thường. Tưởng Nguyễn thấu tâm tư cũng chẳng hề bối rối, chỉ bình tĩnh đáp lời. “Đều .”
Vương ngự sử nàng một cái thật sâu. “Tiểu cô nương, tâm tư nên quá nặng nề. Hôm nay lão phu nhấc tay, coi như hồi đáp cành hồng mai của ngươi. Ngươi với lão phu rằng, hoa mai thơm chịu lạnh, nhưng lão phu cho là, những lời thích hợp với chính ngươi hơn.” Vương ngự sử lắc đầu. “Lát nữa lão phu sẽ phái vài nha dịch theo ngươi, thu hồi hết thảy vật phẩm. Của cải nên về tay chủ cũ.”
Tưởng Nguyễn gật đầu tạ ơn.
Vương ngự sử về phía mấy bước, đột nhiên dừng , đầu, . “ , phụ ngươi trị gia bất nghiêm, bỏ mặc đích nữ để hạ nhân chèn ép, quả là mất kỷ cương. Tu , tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Hậu viện Tưởng Quyền hỗn loạn như thế, ắt hẳn quan trường cũng nhiều sai lệch. Sau khi hồi kinh, lão phu sẽ dâng tấu, cảnh cáo một phen.”