Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 257
Cập nhật lúc: 2025-10-04 13:37:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hành động hiển nhiên là thảo phạt Tuyên Lãng. Chỉ , bà mới thể chặn miệng lưỡi dân chúng, mới chứng tỏ bản hề hợp mưu với Tuyên Lãng. Đến nước , Tuyên Lãng đơn độc.
Hoàng đế giận dữ quát: “Người ! Giải Tứ hoàng tử xuống, giao cho Hình bộ, giam đại lao, ngày mai sẽ tiến hành tái thẩm!”
“Không! Phụ hoàng, nhi thần …” Tuyên Lãng kịp nghĩ đối sách, thấy phán quyết đó, lập tức kinh hoảng thất thố, chỉ còn lớn tiếng kêu oan và cầu xin ân xá.
Tuy nhiên lúc , bất luận gì nữa cũng trễ. Thái tử Tuyên Phái, Hạ Thanh, cộng thêm Cố đại nhân, tất cả đều chứng minh lời thốt là giả dối. Mà câu ly gián của Tuyên Phái, rốt cuộc cũng khiến Tuyên Ly khoanh tay . Hoặc giả, ngay từ đầu Tuyên Ly định tay tương trợ, dù tác phong của y vốn là dùng xong liền vứt.
Ý Đức Thái hậu thở dài một tiếng: “Con cháu bất hiếu, ăn hồ đồ!”
Hôm nay ngự tiền thẩm, chuyện xảy đại điện nếu truyền ngoài chắc chắn sẽ thành trò thiên hạ, liên quan đến danh dự hoàng gia. Tuyên Lãng gây chuyện , ô uế thanh danh nhà Vua. Mặt mũi Hoàng đế đều giẫm chân. Thục phi thất thần, vô lực tựa ghế. Bà vốn tưởng chuyện đều do Tưởng Nguyễn gây nên, giờ đây chứng thật kẻ đầu sỏ là Tuyên Lãng, bà hận tên nghịch tử, càng vô cùng lo lắng cho tương lai chính .
Hòa Di quận chúa chết, hiện giờ bà còn con trai lẫn con gái, mới sắp nhập cung. Bà còn mong dựa điều gì để giữ ân sủng đây? Không còn ai để dựa , Hoàng đế tất sẽ sinh lòng hoài nghi. Xưa Trần quý phi muôn vàn sủng ái, gần như chiếm trọn nửa tấm chân tình của Hoàng đế, nhưng dù sủng ái nhất lục cung thì là gì? Kết cục vẫn đày lãnh cung mà thôi. Ân sủng vẻ vang bề ngoài, còn thể duy trì bao lâu?
Có lẽ bà và Trần quý phi, sẽ nhanh chóng trùng phùng nơi lãnh cung. Thục phi nở nụ mỉa mai, nỗi khổ diễn tả. Bà Tưởng Nguyễn một cách sâu sắc. Chuyện hôm nay, nếu âm thầm giúp đỡ Tưởng Nguyễn, thì bà sống uổng phí mấy chục năm qua . Chỉ là một đích nữ Tưởng gia nho nhỏ, thể khiến nhiều tay tương trợ nàng đến ? Chuyện hôm nay, nước chảy đá mòn, tìm chút dấu vết nào, cuối cùng vẫn đạt mục đích. Nàng đúng là mệnh .
Ngự tiền thẩm đến đây cũng coi như hạ màn. Đám quan viên rõ mạch nước ngầm mãnh liệt trong sự việc , ngày tất nhiên sẽ vén một trận sóng gió lớn trong triều. Có kẻ im bất động, kẻ bỏ tối theo sáng, đều là chuyện về .
Sau khi Tuyên Lãng dẫn xuống, sắc mặt Hoàng đế âm trầm, tuyên bố bãi triều Lý công công đỡ . Ý Đức Thái hậu trầm tư, đó bảo Dương cô cô dặn dò Tưởng Nguyễn chút nữa , ngự giá về cung Từ Ninh.
Trăm quan thối lui, Tiêu Thiều sãi bước tới mặt Tưởng Nguyễn, nàng từ đầu đến chân, chau mày hỏi: “Không chứ?”
“Ta .” Tưởng Nguyễn lắc đầu, ánh mắt đặt Tuyên Phái đang mỉm . Giây lát , nàng tiến tới chỗ Tuyên Phái, mặt y : “Ngươi gì?”
Tuyên Phái mỉm với nàng, khuôn mặt bé vốn xinh , nụ thuần túy chút toan tính khiến khác lóa mắt, nào còn sót chút điềm tĩnh khi nãy. Người khác chỉ cảm thấy đây là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên đang nũng với mà thôi. Mẹ?
Tưởng Nguyễn ngẩn , cảm thấy thời gian như trôi ngược, về thời điểm hai con đùa giỡn chốn thâm cung. Tuyên Phái cũng nũng với nàng thế , một nụ tươi sáng xinh .
“Quận chúa từng giải vây cho . Ơn nhỏ như giọt nước, xin báo đáp bằng dòng suối. Bổn điện chỉ cố sức mọn, mong thể giúp quận chúa một tay.” Tuyên Phái nghiêm túc , điều ánh mắt nàng bất giác chứa theo mấy phần nũng.
Tiêu Thiều rủ mắt xuống, như điều suy nghĩ Tuyên Phái, đột nhiên nhíu mày, kéo Tưởng Nguyễn lưng , chắn cái nóng bỏng của Tuyên Phái, lạnh nhạt : “Đa sự.”
Tuyên Phái thấy động tác của Tiêu Thiều, bất mãn vô cùng, ánh mắt lộ rõ địch ý , : “Liên quan gì đến ngươi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-257.html.]
“Nàng là Tiêu Thiều bảo hộ, chuyện của nàng đương nhiên do định đoạt.” Tiêu Thiều đáp.
Triệu Quang đang tới định hỏi thăm Tưởng Nguyễn câu , suýt ngã lăn , ông tiến lên khẽ quát: “Nói bậy bạ gì đó! Tiểu tử Tiêu gia, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ phá hư khuê danh Nguyễn nha đầu nhà , đừng trách lão phu khách sáo!”
Tuyên Phái trợn trừng mắt, Triệu Quang, dịu ngoan gọi: “Triệu lão tướng quân.”
Triệu Quang nghi hoặc Tuyên Phái một cái. Chuyện hôm nay ông cũng , rõ ràng Tuyên Phái cố ý giải vây cho Tưởng Nguyễn. Hơn nữa, y hề đơn giản như lời đồn về một Thập Tam hoàng tử vô hình. Dù Triệu Quang lăn lộn trong triều nhiều năm, mắt cũng tinh tường. Ông dám khinh thị Tuyên Phái, nay y tay cứu Tưởng Nguyễn, ắt hẳn tính toán. Triệu Quang cung kính gọi: “Thập Tam điện hạ.” trong lòng thì vẫn hồ nghi, thế nào cũng thấy ánh mắt Tuyên Phái Nguyễn nha đầu nhà như chim non đang ? Thiếu tình thương của thì tìm Hoàng hậu Thái hậu, tìm Tưởng Nguyễn gì, Tưởng Nguyễn vẫn còn là một hoàng hoa đại khuê nữ đó nhé.
Thái tử bước tới, Tưởng Nguyễn, ý vị sâu xa Tuyên Phái, : “Chúc mừng quận chúa, bình an tránh kiếp nạn .”
“Đa tạ Thái tử điện hạ trượng nghĩa chấp ngôn.” Tưởng Nguyễn mỉm đáp .
Thái tử : “Không cần khách sáo. Muốn cám ơn thì cám ơn Thập Tam , và Thập Tam chẳng qua là đạt thứ mà thôi. Cậu nhóc thật sự với ngươi.” Dứt lời liền bước thẳng đầu .
Câu khiến mặt kinh ngạc.
Tiêu Thiều về phía Hạ Thanh đang một chỗ sắp xếp túi thuốc, : “Hạ ngũ.”
Hạ Thanh chấn động, dường như tới giờ mới thấy Tiêu Thiều, vội vàng chạy tới, yên bên cạnh Tiêu Thiều, hô: “Tam ca.”
Hai bọn họ đều bái sư học nghệ tại núi Già Nam, đều là tử của Bát Kỳ , xem như sư đồng môn. Có điều, Tiêu Thiều thì học thuật bảo mệnh Kỳ Hoàng, còn Hạ Thanh chuyên tâm y đạo, khắp sách t.h.u.ố.c tại Già Nam Sơn. Quả thật là lòng thành chiêu cảm linh ứng, y coi như kế thừa bộ y thuật chân truyền của sư phụ.
Thiếu niên mặt trẻ con lúc hưng phấn thôi, Tiêu Thiều lạnh nhạt hỏi. "Vì cớ gì ngươi cung?"
"Thái tử Điện hạ mời tiến cung đó." Hạ Thanh đáp. "Thái tử Điện hạ chỉ cần cung nghiệm thi, ngài sẽ ban tặng cho bộ 《Thạch Nam Y Điển》 cất giữ trong nội cung. Tam ca hề , Sư phụ từng 《Thạch Nam Y Điển》 ghi chép cặn kẽ xương cốt cùng kinh mạch , là một bộ y thư quý hiếm vô song. Trước đây tìm kiếm khắp nơi cũng thấy, nào ngờ trong cung cấm! Vừa Thái tử Điện hạ nhắc đến, lập tức phi ngựa ngừng nghỉ đến đây, rằng..."
Hạ Thanh về y thư thì thao thao bất tuyệt dứt, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của những xung quanh. Tiêu Thiều ngắt lời. "Vì cớ gì Thái tử cần ngươi nghiệm thi?"
"Ta rõ," Hạ Thanh lắc đầu. "Mà Tam ca ơi," y xung quanh, " ngờ cũng ở đây, là chúng gọi Lão Thất cùng ngoài uống một chén ?" Nếu ở đây ai là bầu khí ảnh hưởng, thế cũng chỉ y thôi.
Tiêu Thiều về phía Tưởng Nguyễn, thấy nàng khẽ gật đầu. Hắn , đáp gọn: "Được."