Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 253
Cập nhật lúc: 2025-10-04 13:37:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đầu nàng chợt nhớ khoảnh khắc sắp đưa cung, lóc khẩn cầu Tưởng Nguyễn giúp đỡ, nhưng Tưởng Nguyễn buông lời chẳng hề liên quan đến .
Thế sự vô thường, chẳng hiểu trong lòng Đổng Doanh Nhi dâng lên một nỗi thống khoái khó tả. Giờ đây, Tưởng Nguyễn hãm ngục tù, khác vu oan sát hại Hòa Di quận chúa, đám tú nữ phán rằng khó thoát khỏi đại kiếp, thì liên can gì đến nàng nữa ?
…
Mặc cho thế nhân bàn luận , buổi ngự tiền xét xử công khai vẫn diễn theo đúng định kỳ.
Hoàng đế vận long bào uy nghiêm, ngự cao xuống đám văn võ bá quan phía , khí độ trầm tĩnh mà giận tự uy.
Buổi ngự tiền xét xử công khai ngày hôm nay, nếu là để văn võ bá quan cùng chứng kiến sự công chính, chi bằng bảo rằng là để g.i.ế.c gà dọa khỉ. Mấy ngày gần đây, thế lực trong triều ngừng rục rịch, tất nhiên Thánh thượng đều thấu tỏ. Ngài cần chấn chỉnh triều cương một phen, đám cỏ đầu tường vẫn đang ngóng chờ. Hôm nay, Ngài dùng chính vụ án để dập tắt nhuệ khí của chúng, để cho trong thiên hạ rõ, giang sơn vạn dặm , rốt cuộc là do ai định đoạt!
Lý công công mắt thẳng, mũi tim, quơ nhẹ phất trần lẳng lặng ở một bên. La đình úy an tọa bên cạnh, sớm sai dẫn tội thần tới. lúc , chợt bên ngoài tiếng quát lớn: “Dẫn Tội thần đến —— ”
Tưởng Nguyễn khoác tù y trắng như tuyết, hai thị vệ áp giải tiến . Chẳng rõ là do ngầm dặn dò, bởi chính bản nàng hề định kháng cự, những thị vệ hề áp chế, chỉ theo hai bên. Nàng khoan thai từng bước tiến Kim Loan Điện, chợt khiến sinh cảm giác mỗi bước đều nở một đóa sen trắng. Nàng mỉm , thần sắc điềm tĩnh, tựa như đến tham gia buổi ngự tiền thẩm vấn quyết định sinh tử kinh tâm động phách, mà thậm chí còn vẻ nhàn nhã, thư thái. Cứ thế, nàng trông chẳng khác nào đang dẫn theo hai tùy tùng ngoài du ngoạn .
Thục phi đang , thấy cảnh tượng , mâu quang chợt lóe, ánh mắt vụt qua vẻ phẫn hận, tay siết chặt chiếc khăn lụa.
Tưởng Nguyễn xiêm y sạch sẽ, tóc tai gọn gàng. Cho dù rơi tình cảnh lao tù , phong thái của nàng vẫn chút giảm sút. Văn võ bá quan từng gặp nàng một khi cùng Ý Đức Thái hậu hồi cung, ai nấy đều dung mạo nàng quyến rũ động lòng . Nhiều ngày gặp, nay nàng đột nhiên hiện diện Kim Loan Điện, dù đang khoác tù y, nhưng bộ đồ thô sơ dường như chỉ càng tôn lên vẻ khuynh thành họa thủy, tinh xảo như yêu tinh. Thiếu nữ dường như ngày càng trở nên diễm lệ hơn, dung nhan gặp mặt còn tinh tế hơn vài phần. Nhất thời, đám quan viên trẻ tuổi đều đến ngẩn ngơ, thất thần.
Tưởng Nguyễn khoan thai qua, ánh mắt chú ý đến thanh niên hắc y đầu hàng trăm quan . Hôm nay, vận một bộ nhất phẩm triều phục màu đen thêu kim mãng, trông càng thêm uy nghiêm, dù giữa đám thiên chi kiêu tử thì vẫn là nổi bật nhất.
Nhận thấy ánh của Tưởng Nguyễn, trong đáy mắt Tiêu Thiều chợt lóe lên một ý nhàn nhạt. Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt vốn khí tuyệt trần bỗng nhuốm thêm vài phần ôn nhu, dịu dàng.
Sự trao đổi ánh mắt giữa hai Liễu Mẫn, vẫn luôn dõi theo Tưởng Nguyễn, thấy rõ mồn một. Lòng bỗng cảm thấy mất mát, dâng lên một sự khó chịu lạ thường. Nỗi lo âu dành cho Tưởng Nguyễn ban đầu, giờ phút đột nhiên hóa thành một sự bực dọc vô cùng, khiến khẽ đầu nơi khác, dám thêm kẻo tâm can thêm muộn phiền.
Tuyên Ly nở nụ ôn nhã, chằm chằm Tưởng Nguyễn, tựa như một con mồi sắp sa lưới, vẻ đắc chí mãn nguyện hề che giấu.
Tuyên Lãng bên cạnh Tuyên Ly, khép trong, tựa như đang trốn tránh điều gì. Tuy nhiên, trong mắt kẻ khác, Tứ hoàng tử chỉ là đang hoảng sợ vì đầu nhân chứng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-253.html.]
Triệu Quang cau chặt mày, ánh mắt Tưởng Nguyễn tràn đầy đau xót. Đây là cốt nhục của Triệu gia, nhưng giờ hãm lao tù, mà ông là ông ngoại chẳng thể gì. Tiêu Thiều sớm ngầm nhắn nhủ với ông rằng chuyện đều an bài, mặc dù tính tình ông vốn nóng nảy, nhưng Tiêu Thiều là kẻ là , nếu tùy tiện nhúng tay thể sẽ phá hỏng đại sự. Tuy nhiên, đến nay vẫn thấy Tiêu Thiều bất kỳ động thái nào, trong lòng Triệu Quang sớm mắng m.á.u ch.ó đầy đầu. Ông thầm nghĩ: Giỏi cho một tên tiểu tử đầu còn ráo máu, dám đùa giỡn của Triệu gia như ! Chẳng lẽ nghĩ rằng dễ ức h.i.ế.p lắm ? Tên nhóc ranh căn bản là một con rùa đen rụt cổ, gan minh oan cho Nguyễn nha đầu mà còn định trốn tránh trách nhiệm?
Khác với Triệu Quang, mặc dù trong lòng Ý Đức Thái hậu cũng canh cánh lo lắng cho Tưởng Nguyễn, nhưng nét mặt bà hề để lộ một mảy may, vẫn giữ dáng vẻ giếng cổ gợn sóng. Chỉ chiếc hộ giáp hồng ngọc tay trái bà bất an miết nhẹ thành ghế. Đây là thói quen cố hữu: một khi tâm can bất an, bà sẽ vô thức ngoáy.
Tưởng Nguyễn là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng Ý Đức Thái hậu. Ban đầu coi nàng là thế của Nguyên Dung công chúa, nhưng ba năm sống chung cũng nảy sinh vài phần tình cảm chân thật. Nay Tưởng Nguyễn là Tiêu Thiều tâm duyệt. Tính cách Tiêu Thiều , Thái hậu tất nhiên hiểu rõ. Kẻ như , nếu động tình thì thôi, một khi khắc cốt ghi tâm, sẽ chỉ nhận định duy nhất một , hệt như phụ năm xưa. Nếu nhận định Tưởng Nguyễn, tất nhiên sẽ để mặc nàng rơi hiểm cảnh.
Chỉ là, Tiêu Thiều tính tình cương liệt, chuyện Ý Đức Thái hậu tiện nhúng tay , bởi bà hiểu rõ Tiêu Thiều âm thầm tay can thiệp, chỉ là bà sẽ đến mức nào mà thôi! Bà chỉ mong tính cách trầm tĩnh của Tưởng Nguyễn thể chế ngự đôi chút. Tuy nhiên, Ý Đức Thái hậu hề rằng, trong một vài chuyện, tính cách Tưởng Nguyễn so với Tiêu Thiều còn cương ngạnh, quyết liệt hơn gấp bội.
“Hoằng An quận chúa!” Hoàng đế hiệu, La Đình Úy cao giọng tuyên bố. “Ngươi mưu sát Hòa Di quận chúa, nhân chứng vật chứng đều xác thực, đáng lẽ chịu trừng phạt. Mưu hại cốt nhục hoàng gia là đại tội, ngươi còn lời gì biện hộ?”
Vụ án khi chuyển giao cho Hình Bộ, Đại Lý Tự thẩm tra xử lý một lượt, lúc cũng khẳng định tội trạng. Tuy nhiên, bất luận thế nào Tưởng Nguyễn cũng thà c.h.ế.t chứ chịu nhận tội, đó mới quyết định ngự tiền thẩm, nhờ mà trì hoãn thêm vài ngày.
“Hòa Di quận chúa do sát hại.” Tưởng Nguyễn đáp.
Nàng hề bối rối, lời dứt khoát, khí phách. Nàng , tựa như lời nàng chính là bằng chứng xác thực, thể chối cãi. Con vốn dĩ luôn tin thứ bản thấy, và lúc , cho dù là kẻ khăng khăng tin rằng Tưởng Nguyễn là hung thủ g.i.ế.c , cũng chợt cảm thấy đôi chút d.a.o động. Chẳng , phàm là , đối với mỹ nhân luôn dễ dàng mà dung thứ, bao che.
“Khéo cho một kẻ mồm miệng lanh lợi, khéo cho một mỹ nhân lòng rắn rết!” Thục phi lạnh thốt lên. “Ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng tâm địa ác độc đến , Hòa Di đắc tội gì với ngươi mà ngươi tay độc địa với nó! Bổn cung là của Hòa Di, lẽ đương nhiên đòi công đạo cho con . Hoằng An quận chúa, g.i.ế.c đền mạng!” Thục phi khơi mào câu chuyện, về phía Hoàng đế, trong mắt lập tức xuất hiện một tầng nước. “Bệ hạ, Hòa Di là cốt nhục của Người, xin Người chủ trì công đạo cho thần , cho Hòa Di c.h.ế.t oan của chúng !”
Hoàng đế rủ mắt Tưởng Nguyễn đang quỳ nơi triều điện, nhàn nhạt cất lời: “Hoằng An, nếu ngươi quả quyết Hòa Di do ngươi sát hại, thì dâng lên chứng cứ xác thực. Nếu chứng cớ, trẫm đây, e rằng chỉ thể xem như ngươi hết lời biện minh!”
Khi lời dứt, giọng Người tăng lên, ẩn chứa sự đe dọa khó lường—thiên tử nổi giận, vạn xác chất chồng. Lòng bá quan văn võ chấn động, đây là điềm báo của cơn lôi đình Đế vương, ai nấy đều cúi đầu bặt tiếng, e sợ hỏa khí sẽ lan tới chính . Thiếu nữ quỳ giữa điện, thần sắc vẫn chút chuyển biến, tựa như cơn thịnh nộ đáng sợ chỉ là hạt mưa bụi đầu xuân, chớp mắt tan biến vô tung.
Nàng quét ánh mắt qua trăm quan, dừng một khoảnh khắc tăng nhân khoác hoàng y. Vị tăng nhân từ bi thiện mục, tay cầm chuỗi hạt. Nhận thấy ánh của nàng, y khẽ rủ mi, đang định niệm một tiếng A Di Đà Phật.
“Ta thể chứng cho nàng, cái c.h.ế.t của Hòa Di quận chúa hề liên quan đến nàng!”
Một giọng trong trẻo đột nhiên vang lên giữa đại sảnh, quá đỗi bất ngờ, tựa như tiếng sấm giáng thẳng xuống đầu mỗi đang mặt. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, mắt Hoàng đế chợt lóe lên tia sắc lạnh, Thục phi lập tức thẳng dậy, bàn tay đang hộ giáp của Ý Đức Thái hậu cũng khựng .
Tưởng Nguyễn bỗng trợn to đôi mắt, khẽ run rẩy, khó mà tin mà đầu phía .