Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-10-04 13:37:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai cung nữ ngờ rằng ngay tại thời khắc sinh tử mà Tưởng Nguyễn vẫn điềm nhiên như , thậm chí còn thèm phí lời tranh cãi với họ, nhất thời đối đáp . lúc đó, chợt một giọng truyền đến từ phía : “Quận chúa quả thật lá gan hơn , giữa cơn nguy biến vẫn ung dung trò chuyện vui vẻ, khiến bổn điện đây bội phục.”

Tưởng Nguyễn , thấy một đang thong dong bước tới hành lang. Người vận xiêm y vải nâu, trang sức giản dị, Tứ hoàng tử Tuyên Lãng thì là ai khác?

Mặc dù vẫn bắt kẻ chủ mưu lưng, nhưng ít chuyến cũng vô ích. Tưởng Nguyễn mỉm : “Tứ điện hạ đến.”

“Quận chúa, giờ đây chỉ hai chứng kiến .” Tuyên Lãng vô cùng thiện, ôn hòa, nhưng trong giọng điệu mang theo vài phần khoái trá phát từ tận đáy lòng. “Bổn điện đây cũng tận mắt chứng kiến quá trình quận chúa tay. Nếu lời hai cung nữ đủ sức nặng, lời bổn điện đủ sức chứng minh ?”

Lộ Châu và Bạch Chỉ căm phẫn Tuyên Lãng chằm chằm. Mặc dù kẻ chỉ là một hoàng tử sủng ái, nhưng phận và địa vị của vẫn là hoàng tộc. Nếu Tuyên Lãng thực sự chứng, Tưởng Nguyễn sẽ còn khả năng biện bạch. Nhất là thời điểm nhạy cảm , khi Tưởng Tín Chi đang biệt vô âm tín, và đám triều thần đều đang rình rập nhất cử nhất động của Tưởng Nguyễn, chỉ mong nàng sơ sẩy phạm sai lầm. Nếu quả thực nàng chụp cái tội danh , mỗi kẻ đạp thêm một cước nữa, e rằng Tưởng Nguyễn sẽ khó thể gượng dậy nổi.

“Tứ điện hạ, cần vòng vo nữa.” Tưởng Nguyễn thở dài một . “Lời lẽ quanh co như , thực sự khiến thấy mệt mỏi.”

Tuyên Lãng gật đầu: “Bổn điện cũng nghĩ như thế. Bổn điện tin rằng quận chúa chỉ vì xúc động nhất thời, tuyệt nhiên cố tình. Thực tế, Bát vẫn luôn kính mến quận chúa lâu. Nếu quận chúa là ái nhân của Bát , bổn điện dĩ nhiên sẽ khó .”

Tưởng Nguyễn mỉm , ánh mắt thẳng Tuyên Lãng nhưng một lời. Sự im lặng của nàng khiến Tuyên Lãng chút bối rối. Song, Tứ điện hạ cũng loại nhu nhược như vẻ ngoài thường thấy. Trong một vài việc, còn cố chấp hơn cả Tưởng Đan, càng vô sỉ hơn. Dù Tưởng Nguyễn tỏ thái độ lạnh nhạt, vẫn tiếp lời: “Mặc dù sự tình đến nước , nhưng còn đường cứu vãn. Nếu hiện giờ trong cung, kẻ nào thể giải cứu quận chúa, chi bằng chỉ Bát thôi. Nếu quận chúa sự che chở của Bát , giải quyết thỏa việc cũng khó khăn gì.”

Tưởng Nguyễn cúi ngón tay , vẻ mặt chút biến sắc, hỏi: “Giải quyết bằng phương thức nào?” Tuyên Lãng nhận thấy rõ thái độ của nàng, khẽ nhíu mày. Trầm ngâm giây lát, đáp: “Ít nhất Bát thể tìm cách che giấu việc , để quận chúa chịu bất kỳ tổn hại nào.”

Tưởng Nguyễn bộ như thể chờ đợi thêm, hỏi tiếp: “Ta và Bát điện hạ chỉ vài thoáng gặp, cớ thể ngài che chở?”

“Quận chúa chớ tự khinh như thế.” Tuyên Lãng lấy vui mừng, lập tức thẳng thắn rõ. “Quận chúa là trong lòng Bát . Nay Tưởng phó tướng ở biên ải tung tích bất minh, quận chúa sống trong cung chẳng khác nào hiểm họa rình rập, sơ suất phạm sai lầm cũng sẽ cặp mắt dòm ngó. Nếu thực sự sự che chở của Bát , chỉ cách tiến vương phủ của Bát mới là kế sách lâu dài.”

Lời lẽ uy h.i.ế.p lẫn dụ dỗ, Tuyên Lãng siết chặt nắm đấm, trong lòng chút căng thẳng. Khi biện pháp với Tuyên Ly, thể thấy vô cùng đắc ý. Hắn rõ Tuyên Ly ý với Tưởng Nguyễn, nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, Tưởng Nguyễn căm ghét Tuyên Ly đến thế. Gần đây, Tiêu Thiều tấu thỉnh Hoàng đế xin ban hôn, việc như một cây gai nhọn đ.â.m sâu lòng Tuyên Ly. Tuyên Lãng theo hầu Tuyên Ly lâu, đương nhiên hiểu rõ vài phần suy tính của chủ tử.

Ví dụ như lúc , nếu thể mượn cớ sự tình hiện tại để buộc Tưởng Nguyễn khuôn phép, khiến nàng gả cho Tuyên Ly, thì việc còn khiến Tuyên Ly lòng hơn nhiều so với việc tìm một kẻ thế mạng khác để gánh tội g.i.ế.c Hòa Di quận chúa. Nếu chuyện thành công, Tuyên Ly ắt sẽ ghi nhớ công lao của , ngày đại sự thành, cũng thêm vài phần nắm chắc quyền thế.

Tuy Tuyên Lãng thể đoán việc khác, nhưng thể nào đoán thái độ của Tưởng Nguyễn. Nếu dùng cách thức thông thường, khó mà thành công, chỉ khi lấy việc an nguy của Tưởng Tín Chi và tội danh g.i.ế.c Hòa Di quận chúa uy hiếp. Trong mắt Tuyên Lãng, sở dĩ Tưởng Nguyễn chọn Tuyên Ly là vì nàng lựa chọn hơn là Tiêu Thiều. một khi gặp nguy nan, nàng sẽ chẳng còn con đường nào khác. Phụ nhân đều giống như , dù lợi hại đến mấy, một vài thời điểm, ngoài việc yếu thế và cầu xin , còn thể gì nữa? Tựa như Hòa Di quận chúa .

Tưởng Nguyễn lạnh nhạt hỏi ngược : “Bát điện hạ bố trí một vở tuồng khôi hài như thế, chính là vì mục đích ép hôn? Quả thực xem trọng quá .” Bạch Chỉ và Lộ Châu bên cạnh phẫn nộ đến run rẩy. Không ngờ Tuyên Ly vì tư tâm của bản mà dám bày chuyện tày trời, còn vu oan hãm hại Tưởng Nguyễn. Song, cái c.h.ế.t của một vị quận chúa tôn quý cũng là chuyện nhỏ.

“Quận chúa ngàn vạn chớ tự khinh .” Tuyên Lãng nhẹ một tiếng, đáp. “Trong lòng Bát , bất kỳ ai cũng trân quý bằng quận chúa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-247.html.]

Tưởng Nguyễn khẽ sửng sốt. Lời , kiếp Tuyên Ly thường xuyên với nàng. Khi , nàng sống trong thâm cung trải qua những tháng ngày u ám, đôi khi Tuyên Ly quan tâm cũng cảm thấy tự ti, lúc đó Tuyên Ly thường thủ thỉ: “Nàng nên tự khinh , trong lòng , bất kỳ ai cũng trân quý bằng nàng.” Nay thốt từ miệng Tuyên Lãng, Tưởng Nguyễn chỉ thấy thật mỉa mai. Đời Tưởng Nguyễn tự khinh bản , Tuyên Ly tự đề cao vị thế của chính trong lòng nàng. Đối với nàng, Tuyên Ly chẳng khác nào một con côn trùng hôi tanh, thể ghê tởm kinh hãi?

“Tứ điện hạ quen những lời ý ,” Tưởng Nguyễn khẽ. “Chẳng tên ch.ó săn cho kẻ khác quá lâu , nên chỉ lựa lời thuận tai để mà ?”

“Ngươi ——” Sắc mặt Tuyên Lãng kịch liệt biến đổi, thực sự hiểu vì thái độ của Tưởng Nguyễn còn thỏa, bỗng nhiên đổi đột ngột như . Lời nàng thốt quá mức chói tai, đ.â.m thẳng chỗ đau đớn nhất trong lòng Tuyên Lãng. Nếu phận của Tưởng Nguyễn, suýt chút nữa Tuyên Lãng nhịn mà động thủ. Có lẽ Tuyên Lãng cho rằng hiện giờ theo Tuyên Ly ngày đại sự tất thành, nên trong lòng cũng chút tự đắc. Chứ ngày , thấy Tưởng Nguyễn , chỉ thể gượng cho qua. Thái độ hôm nay của nàng biến đổi, hạ thủ với Hòa Di quận chúa nên bản tính mới bộc lộ . Mặt tối của con một khi kích thích phơi bày, che giấu tiếp e rằng khó khăn.

Tuyên Lãng mặt mày tái xanh, với Tưởng Nguyễn: “Bổn điện lòng , quận chúa đối đãi vô lễ, quả thực khiến khác thấy đáng tiếc.”

“Ngươi cần thấy đáng tiếc gì,” Tưởng Nguyễn hờ hững , liếc tử thi mặt đất một cái. “Cho dù ngươi khẳng định là kẻ g.i.ế.c cũng thành vấn đề, thế nhưng, tuyệt đối sẽ gả cho Tuyên Ly.”

“Ngươi gì?” Tuyên Lãng thể tin nổi nàng chằm chằm. “Ngươi lời ngươi thốt hàm chứa hậu quả ?”

“Nguyện thỉnh giáo.” Tưởng Nguyễn bày tư thế chăm chú lắng , nhưng nụ môi nàng rơi mắt Tuyên Lãng thấy thế nào cũng là vẻ mỉa mai, khinh thường.

“Hôm nay mắt ngươi g.i.ế.c Hòa Di quận chúa, chính là phạm trọng tội! Hòa Di quận chúa là đứa con gái Hoàng phụ yêu thương nhất, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con gái vô sủng của Thượng thư phủ, nửa đường phong thành quận chúa, Hoàng phụ thể giúp ngươi? Cho dù đến Hoàng tổ mẫu cũng thể bảo vệ ngươi. Tưởng phó tướng ở biên ải xảy chuyện, lúc ngươi g.i.ế.c Hòa Di quận chúa, ngươi triều đình sẽ thế nào ?” Giọng điệu Tuyên Lãng ngầm chứa mấy phần đe dọa. “Ngươi cùng Tưởng Tín Chi sớm mưu đồ nghịch phản, nội ứng ngoại hợp, ý định chà đạp uy nghiêm hoàng gia, bán Đại Cẩm! Chắc chắn lúc ngục ngươi vẫn còn sống, lúc chỉ còn một cái xác hồn!”

Những lời khiến mặt Bạch Chỉ và Lộ Châu đổi sắc. Mặc dù hận Tuyên Lãng vô sỉ, nhưng thể thừa nhận lời Tuyên Lãng đều đúng. Một khi Tưởng Nguyễn gán tội g.i.ế.c hại Hòa Di quận chúa, lành lặn thoát , e rằng khó.

“Đa tạ Tứ điện hạ chỉ điểm.” Tưởng Nguyễn như ý đe dọa của Tuyên Lãng, chỉ khẽ gật đầu . “Quả thật khiến mở mang kiến thức.”

“Đến nước , ngươi vẫn chịu đổi ý ?” Tuyên Lãng chuyển từ hoài nghi sang giễu cợt, cảm thấy Tưởng Nguyễn quả thực hồ đồ. Theo cái của , lựa chọn con đường , chính là đường dẫn đến cửu tuyền. Tưởng Nguyễn tình nguyện c.h.ế.t cũng chịu gả cho Tuyên Ly, chắc chắn đầu óc vấn đề .

“Tứ điện hạ, ngươi gì cứ . Nhốt đại lao cũng , cáo ngự trạng cũng . Tóm , bao giờ gả cho Tuyên Ly.” Nàng . “Lời , ngươi dựa mà cho rằng, sẽ đổi chủ ý?”

Tuyên Lãng Tưởng Nguyễn hồi lâu, đó . “Ngươi cho , tại ngươi gả cho Bát ? Rốt cuộc các ngươi thù oán gì?”

“Có thể là thù oán từ kiếp .” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt . “Quan trọng là, quá đỗi ghê tởm.”

“Ghê tởm?” Tuyên Lãng ngây .

. Rất ghê tởm.”

 

Loading...