Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-10-04 13:36:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , Tưởng Nguyễn nhận thiệp mời của Hòa Di quận chúa, mời nàng tới Mộc Phong đình gặp mặt. Lúc Bạch Chỉ dâng thiệp lòng vô cùng nghi hoặc, thị hề chuyện Tưởng Nguyễn sai Thiên Trúc hành sự, chỉ sợ Hòa Di quận chúa nảy sinh tâm địa xa, kiềm lên tiếng nhắc nhở. “Cô nương, Hòa Di quận chúa tìm đến thời khắc , nhất định mang theo dụng ý khác, xin cô nương đừng để mắc bẫy.”
Liên Kiều cũng gật đầu đồng tình. “Hiện giờ chốn cung cấm vô ánh mắt đang nhắm cô nương, vạn bất đắc dĩ thể xảy chuyện thời khắc mấu chốt , chi bằng để nô tỳ hồi thiệp, cô nương tiện tháp tùng?”
“Không cần.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Các ngươi chỉ cần giúp chuẩn y phục là .”
Liên Kiều và Bạch Chỉ trố mắt , nhận thấy Tưởng Nguyễn tính toán riêng, chỉ đành thuận theo lời dặn dò mà . Trái Lộ Châu rón rén gần thắc mắc. “Cô nương, Hòa Di quận chúa chẳng ... Chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì ?”
Người c.h.ế.t tất nhiên thể gửi thiệp mời. Đừng chuyện đời quỷ thần, trừ phi Hòa Di quận chúa vẫn còn sống, nếu cớ gì xuất hiện thiệp mời vô cớ thế ?
“Không thể nào.” Tưởng Nguyễn đáp. Nàng tối qua Thiên Trúc ngóng, rằng Hòa Di quận chúa trở về tẩm cung, thế nhưng hề ghé qua cung Thục Phương. Hôm qua Hòa Di quận chúa xong chuyện động trời như thế, nhưng giữ im lặng, đám cung nữ bên đó kể , thái độ của nàng kỳ lạ, dường như giao tiếp.
Theo đó suy , tẩm cung khi đó thể là Hòa Di quận chúa thật. Còn tấm thiệp mời , hẳn nhiên do ‘Hòa Di quận chúa’ đưa tới. Dĩ nhiên, kẻ thực sự mời nàng, là ‘Hòa Di quận chúa’ giả , mà chính là chủ nhân lưng.
Thiệp đưa đến cửa phủ quận chúa, hà cớ gì nàng tới nơi hẹn, hơn nữa còn tiết kiệm nhiều tâm lực để thăm dò. Nàng khẽ nhướng mày, lấy một phong thư từ trong tay áo giao cho Thiên Trúc. “Ngươi tiện lộ diện, hãy tìm cơ hội đưa phong thư đến tận tay Quốc sư Tuệ Giác.”
Thiên Trúc gật đầu. Tưởng Nguyễn y phục, chỉ mang Bạch Chỉ và Lộ Châu theo, thẳng tới Mộc Phong đình.
Phong cảnh Mộc Phong đình mặc dù hữu tình, nhưng quá gần chốn lãnh cung. Ngày thường các cung tần mỹ nữ sợ nhiễm điềm nên dám đặt chân tới, mà bọn thái giám cung nữ thì bận rộn công việc hằng ngày, rảnh rỗi thưởng thức cảnh . Chủ tử đến, tất nhiên cũng chẳng nô tài nào dám bén mảng. Chẳng qua Hòa Di quận chúa vốn thích nơi .
Tưởng Nguyễn bước đến hành lang dẫn Mộc Phong đình, từ xa trông thấy một bóng gục bàn đá. Nhìn cách ăn mặc, hẳn đó là Hòa Di quận chúa, và hai nha cạnh chính là thị nữ cận của nàng . Lộ Châu thấy tình cảnh đó thì nhíu mày, thầm nghĩ Hòa Di quận chúa c.h.ế.t ư? Chẳng lẽ thật sự Bạch Chỉ đoán trúng, nàng bày thủ đoạn độc ác nào đó để hãm hại Tưởng Nguyễn?
Bạch Chỉ tinh ý hơn Lộ Châu, phát giác dáng của Hòa Di quận chúa phần kỳ quái, nhưng thể rõ điểm bất thường ở . Thân thể đó giống như một hình nộm từ vải bông, dáng vẻ cứng ngắc, ngay cả đường cong bờ vai cũng lộ rõ vẻ gượng gạo. Bạch Chỉ lưu ý, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác bất an khó tả. Thị nhịn nhắc nhở Tưởng Nguyễn nữa, nhưng thấy nàng mắt chớp lấy một cái, ung dung bước về phía Hòa Di quận chúa.
Nàng hoảng vội, tựa như hề coi đây là chuyện đáng cảnh giác, trái càng giống đang tới cuộc ngọ yến với tri kỷ hơn.
Lúc Tưởng Nguyễn tới gần, hai cung nữ cạnh Hòa Di quận chúa đồng loạt cúi đầu hô lên. “Hoằng An quận chúa thiên tuế.”
Tưởng Nguyễn liếc mắt Hòa Di quận chúa. Giờ đến gần mới thấy rõ, bàn đá, Hòa Di quận chúa chôn mặt xuống bàn, dường như đang ngủ say, thấy rõ dung nhan. Càng gần, thể ngửi thấy nàng thoảng mùi hương nồng đậm.
Bất kỳ một quý nữ chốn cung cấm nào cũng yêu thích dùng phấn sáp và hương cao, điều đó đỗi bình thường. Có điều hương cao càng quý giá, càng lấy vị thanh đạm đầu. Mùi hương càng nhạt càng thể hiện sự thanh nhã, việc Hòa Di quận chúa bôi hương nồng đậm như , trái khiến nàng chẳng khác gì nữ nhân thanh lâu.
Lộ Châu nghi ngờ Hòa Di quận chúa một cái, chợt trợn to hai mắt như chợt nghĩ đến điều gì, sợ hai cung nữ phát giác nên vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh. Tại Hòa Di quận chúa tỏa mùi thơm nồng nặc đến ? Nếu là ngày thường thị chắc chắn thể hiểu nổi, nhưng khi Tưởng Nguyễn chuyện ngày hôm qua, sự nghi ngờ trong lòng thị hóa giải. Mùi thơm quá mức nồng đậm, hề giống đang điểm trang cho bản , mà tựa như đang cố ý che giấu điều gì đó.
Che giấu điều gì? Tất nhiên là che giấu mùi m.á.u tanh, mùi tử khí!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-246.html.]
Lòng Lộ Châu giật thót, Hòa Di quận chúa vốn c.h.ế.t ở đây, còn kẻ lấy danh nghĩa nàng gửi thiệp mời cho Tưởng Nguyễn. Việc ẩn chứa mục đích gì? Rõ ràng là đẩy Tưởng Nguyễn họa sát !
“Cô nương,” Lộ Châu gấp gáp kêu lên.
Tưởng Nguyễn đầu thị một cái, sự sáng suốt và bình tĩnh trong ánh mắt khiến Lộ Châu sững sờ. Không hiểu vì , Lộ Châu cảm thấy cái đó của Tưởng Nguyễn quét sạch bất an trong lòng , giúp thị bình tĩnh hơn. Lộ Châu thầm nghĩ, cô nương nhà giỏi bày mưu lập kế, hẳn sớm dự liệu chuyện hôm nay, nên cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bạch Chỉ tuy rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy , nhưng linh cảm mách bảo nàng rằng thiệp mời hôm nay của Hòa Di quận chúa ẩn chứa nhiều điều bất thường. Song, nhờ tính tình trầm tĩnh, nàng chỉ chăm chú Tưởng Nguyễn, hề dám xao nhãng suy tư của chủ tử.
Hai cung nữ vẫn sững sờ tại chỗ, hề thốt lên nửa lời. Tưởng Nguyễn khẽ nhướng mày, mỉm hỏi: “Hòa Di quận chúa đang nghỉ ngơi ư?”
Một trong hai đáp: “Vâng ạ, nô tỳ dám quấy rầy giấc an giấc của quận chúa.”
“Vậy để đ.á.n.h thức nàng dậy nhé?” Tưởng Nguyễn mà như . Lời khiến hai cung nữ ngây , ngờ Tưởng Nguyễn sảng khoái mặt như thế, giúp họ bớt công sức. lạ lùng , khi giọng điệu của nàng, họ cảm thấy bất an tột độ, như thể mãnh thú săn mồi rình rập. Hai liếc , đồng loạt cúi gằm mặt.
Tưởng Nguyễn thong thả vươn tay, đặt lên vai Hòa Di quận chúa. Trong lòng bàn tay nàng, thể đối phương lạnh lẽo cứng ngắc. Khóe môi nàng cong lên một nụ nhạt, chợt dùng lực đẩy mạnh Hòa Di quận chúa về phía .
Một tiếng “Rầm!” vang lên, Hòa Di quận chúa lập tức đổ vật khỏi ghế đá, lăn tròn một vòng ngửa nền đất. Lúc , xuống, liền thấy bụng nàng đang cắm một thanh chủy thủ tinh xảo, vết m.á.u rỉ vẫn còn tươi mới, khéo léo che đậy vết thương cũ. Đôi mắt Hòa Di quận chúa trợn trừng, môi tái nhợt, hiển nhiên tắt thở từ lâu.
Lộ Châu vì Tưởng Nguyễn chuẩn tâm lý từ nên chỉ thoáng kinh ngạc, song Bạch Chỉ sợ hãi đến nỗi hét lên thất thanh. Đôi mắt trợn trừng của Hòa Di quận chúa đang hướng thẳng về phía Tưởng Nguyễn, tựa hồ như khi c.h.ế.t chịu đựng nỗi đau đớn cùng sự khó tin tột độ, trong đôi mắt lộ rõ vẻ oán độc và kinh hãi, trông khác gì ác quỷ đòi mạng.
“Quận chúa!” Hai cung nữ đồng loạt kinh hô, sắc mặt đổi ngay tức khắc. Một trong đó chỉ thẳng Tưởng Nguyễn, lớn tiếng buộc tội: “Ngươi dám nhẫn tâm sát hại quận chúa!”
Tưởng Nguyễn vui giận, thần sắc lạnh nhạt: “À, các ngươi thấy như thế nào?”
Từ lúc nàng đặt chân đến đây, cho tới khi t.h.i t.h.ể Hòa Di quận chúa phơi bày, nàng vẫn hề biến sắc. Điều chứng tỏ nàng hoặc là tâm cơ thâm sâu khôn lường, hoặc là sớm đoán việc. Dù là khả năng nào thì cũng đều đáng sợ vô cùng. Thái độ thản nhiên như gì của Tưởng Nguyễn càng khiến ngoài cách nào đoán nàng đang tính toán điều gì. Mặc dù hai cung nữ đang sợ hãi tột cùng, nhưng vẫn c.ắ.n răng, nhắm mắt theo kịch bản sắp đặt từ .
Một trong hai giận dữ : “Hoằng An quận chúa lòng quả thật độc ác! Hai nô tỳ tận mắt thấy quận chúa và Hòa Di quận chúa xảy tranh chấp, Hoằng An quận chúa hạ sát . Dù tấu lên Thánh Thượng, Hoằng An quận chúa cũng khó thoát khỏi tội danh g.i.ế.c !”
“Tận mắt thấy ư?” Tưởng Nguyễn khẽ . “Các ngươi hai , bên cũng hai nha . Các ngươi tận mắt thấy g.i.ế.c Hòa Di, nhưng hai nha của , e rằng hề thấy giống như những lời các ngươi .”
Vượt qua nỗi kinh hãi, Bạch Chỉ hiểu rõ tình thế hiện tại, thấy cung nữ trợn mắt dối, hãm hại Tưởng Nguyễn, nàng lập tức nộ khí xung thiên. Vừa Tưởng Nguyễn nhắc nhở, nàng liền hiểu ý, nhanh chóng đáp lời: “ , lời hai vị tỷ tỷ thật quái đản! Lúc chủ tử chúng đến đây, Hòa Di quận chúa tắt thở từ lâu .”
“Hoàn chính xác.” Lộ Châu thêm. “Hai vị tỷ tỷ đây, mở miệng ngậm miệng đều là lời dối trá, nhưng bên phía chúng đến ba cặp nhân chứng, chỉ sợ lời của các ngươi khó mà địch .”