Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi về đến sân viện của , nàng lập tức gọi bộ nha lui . Triệu Cẩn xuống án thư, tiện tay cầm một quyển binh thư lên nhưng chẳng chút tâm tư , trong đầu nàng chỉ quanh quẩn nội dung trong tấm mật hàm mà nàng lén xem ở thư phòng của Phụ .
Biên ải đang cấp báo, sắp xuất chinh, vị Chiến thần vang danh ngày nay sa sút đến mức vạn phỉ nhổ, đồn là kẻ phản quốc. Triệu Cẩn nhớ vị nho tướng vũ mà nàng từng gặp tại cung yến năm xưa. Nàng nhận ân cứu mạng của , mà kịp đền đáp, ân nhân hãm khổ nạn. Có câu, "Ân nhỏ như giọt nước, báo đáp bằng suối nguồn" (Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo). Huống hồ, con nhà võ tướng càng trọng tình trọng nghĩa, há thể sợ hãi mà khiếp đảm lùi bước? Thêm đó, nếu nàng cứ ở phủ, e rằng Mẫu sẽ ngày ngày bận rộn xem xét những mối hôn sự phiền phức cho nàng mất.
Triệu Cẩn sờ lên cuốn binh thư đặt mặt, trong lòng ngầm đưa quyết định. Nàng lựa chọn sẽ mang đến sự đổi nào cho cuộc đời . Song, dũng khí lúc quả thực vô cùng đáng quý. Trên đời vạn sự, ắt mất, đạt thứ gì, hiển nhiên đ.á.n.h đổi thứ khác. Bánh xe vận mệnh bắt đầu ầm ầm chuyển động. Triệu Cẩn trải một tấm vải bố to , cẩn thận gói cuốn binh thư bàn .
…
Tại Phủ Cẩm Anh Vương, sổ sách trong tay Lâm quản gia nắm chặt đến mức gần như nhăn nhúm, ông đầy vẻ lo lắng trong phòng.
“Thúc đừng nữa.” Cẩm Tứ tiện tay rót cho một chén . “Hiện giờ tâm trạng chủ tử đang , thúc cứ ngó nghiêng mãi, cẩn thận sẽ rước lấy vạ lây đấy.”
“Nha đầu ranh ma ngươi gì chứ?” Lâm quản gia lắc đầu. “Vương gia đang tuổi trẻ khí thịnh, một khuê nữ cự tuyệt, đây là nỗi hổ lớn khiến sinh lòng uất hận. Giờ phút , nhất định đang tìm cách để cứu vãn thể diện.”
Cẩm Tứ theo ánh mắt Lâm quản gia trong, quả thực thấy chút hổ nào gương mặt lạnh lẽo trầm tĩnh của Vương gia, nàng chỉ nhún nhún vai.
“Vị Hoằng An quận chúa quả thực chút bản lĩnh, ngờ bây giờ nữ nhân thể cự tuyệt Vương gia.” Lâm quản gia , mặt hiện vẻ thể tin nổi. “ mà đúng, ở trong phủ, Thiếu phu nhân rõ ràng vẫn can đảm, tại cơ duyên lành gần ngay mắt thoái thác chứ? Chẳng lẽ đang giả bộ? Hừ, nữ nhân nào chẳng dỗ dành, nhất định là do Vương gia tinh tế, dọa sợ cô nương .”
Cẩm Tứ vẫn giữ im lặng, ngẩng đầu trời, vờ như hề thấy Lâm quản gia lải nhải.
Lâm quản gia tất nhiên sẽ dễ dàng im lặng. Lão vuốt chòm râu bạc, thở dài than thở: “Vương gia cái gì cũng , chỉ tính tình . Ban đầu khi lão gia còn tại thế, cũng giống như Thiếu chủ bây giờ, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm, phong thái cao quý thiên hạ vô song. Khi , lão gia chính là một mỹ nam tử mà khắp Đại Cẩm, , kể cả chư quốc lân cận, đều ngước mắt ca ngợi. Tính tình của lão gia hoạt bát hơn Thiếu chủ nhiều, đặc biệt là đối với nữ tử, giữa ngàn vạn hoa thơm mà vẫn giữ chính niệm. Ngày lão gia thành hôn với phu nhân, khiến bao thiếu nữ thổn thức, thậm chí vì tình mà trầm xuống hồ.” Lâm quản gia nghi ngờ : “Tại Thiếu chủ gần nữ sắc? Thật khiến lòng lo sợ.”
“Thúc lo lắng những chuyện chi? Dù lo cũng chẳng giúp ích gì.” Cẩm Tứ rốt cuộc nhịn thốt lời. “Lão Lâm, thúc đừng quan tâm bậy bạ. A, bây giờ tâm tình chủ tử đang bất , nên tránh xa chốn , kẻo rước họa .”
“Tất nhiên thể giúp .” Lâm quản gia đắc ý ưỡn ngực, tấm gầy gò lộ vẻ tự tin. Lão : “Lão phu dám khoe khoang, lúc lão phu còn trẻ, mặc dù phong thái tuyệt diễm như lão gia, nhưng cũng coi là một công tử tiêu sái. Ngày bao nhiêu thế gia tiểu thư ái mộ , chẳng qua dung tục phàm tục lọt mắt lão phu, tới hôm nay vẫn tìm thấy thích hợp thể cùng tâm ý tương thông. Ôi, thời gian qua mau.”
Cẩm Tứ á khẩu nên lời, chỉ cảm thấy buồn nôn. Y liếc qua gương mặt nhăn nheo già nua của Lâm quản gia, yên lặng đầu chỗ khác.
“Cái biểu cảm đó của ngươi là ý gì hả!” Lâm quản gia cảm thấy lòng tự ái động chạm, lớn tiếng kháng nghị.
Động tĩnh bên ngoài lọt tai Tiêu Thiều, cúi đầu chén trong tay, hàng lông mi dài phủ xuống, tư thái trầm tĩnh, khiến những vệ ẩn trong bóng tối cũng dám thở mạnh.
Mặc dù giờ là thích yên tĩnh, nhưng hôm nay khí lạnh bao trùm , ngầm ám chỉ 'tâm trạng bổn vương , chớ đến gần'. Rất hiển nhiên, Tiêu đại nhân đang nổi cơn thịnh nộ, lẽ còn ẩn chứa u uất nữa.
Chuyện Hoằng An quận chúa cự tuyệt lời cầu hôn của Tiêu Thiều trong khoảnh khắc lan truyền khắp Cẩm Y Vệ. Bọn họ liên tục Tiêu Thiều mà bất bình, chủ tử nhà tài mạo song , mà Hoằng An quận chúa ưng? là kẻ hữu nhãn vô châu!
Trên thực tế, mặc dù trong lòng Tiêu Thiều đại gia chút khó chịu, nhưng hề vì mà xúc động tìm đến cái chết. Mặc dù trong mắt đám Cẩm Y Vệ, bộ dáng thất tình của đáng thương, nhưng giờ đây Tiêu Thiều đang suy tư một chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-235.html.]
Phái ám vệ thăm dò, tin tức thu gì khác biệt. lời thề thâm độc, nụ châm chọc, và sự thù hận vẫn nàng giấu kín. Dưới lớp vẻ ngoài ôn hòa, là một mưu toan lớn. Không thể tra gì, tựa như một bàn tay âm thầm xóa hết dấu vết Tưởng Nguyễn để , nhưng quá khứ của Tưởng Nguyễn đơn giản đến lạ, giống như những chuyện , tồn tại ở một thế giới khác.
Trên đời chuyện vô duyên vô cớ yêu hận, Dịch Bảo Các nắm giữ các loại tình báo, nhưng cố tình thể tra bí mật của Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều nhíu mày. Mấy tên Cẩm Y Vệ liếc , tưởng rằng Tiêu Thiều vẫn còn bận tâm vì chuyện cự tuyệt. Cẩm Nhị suy nghĩ một hồi, đó vận hết dũng khí, nhảy xuống từ xà ngang. “Chủ tử, lẽ Thiếu phu nhân đang nỗi sợ hãi, chủ tử cần buồn bã như , thêm mấy nữa là . Theo bọn thuộc hạ thấy, thái độ của Thiếu phu nhân đối với Thiếu chủ giống khác. Có câu , nam nhi đại trượng phu sợ thất bại, cần nỗ lực theo đuổi hơn nữa.”
“Không .” Tiêu Thiều tay áo , tơ kim tuyến thêu nền vải tối màu lạnh như băng, chiết xạ ánh sáng bóng loáng.
“Không cần nàng đồng ý, trực tiếp cưới nàng là .”
“…”
Lâm quản gia đang lén lút trộm lớp giấy dán cửa, cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng. Ôi, cuối cùng Thiếu chủ nhà cũng học một phần uy phong của lão gia năm xưa! Nam tử đại trượng phu cường thế như mới đúng! Phải nắm giữ quyền quyết định!
…
Trong Từ Ninh cung, trầm hương lượn lờ, đại điện bao phủ mùi thơm thanh tịnh, an hòa, khiến lòng vốn đang nóng nảy cũng từ từ lắng xuống. Trên đệm thêu đỏ thẫm, Ý Đức Thái hậu lười biếng dựa lưng, nhưng đôi mắt ngài sắc bén như dao, thiếu nữ dịu dàng ôn hòa đang bên cạnh. Trên gương mặt ngài thoáng hiện lên suy tư sâu xa.
Dương cô cô hầu bên cạnh, bầu khí trong đại điện chút kỳ lạ.
“Hoằng An, bây giờ ai gia hỏi ý con, con bằng lòng, là cự tuyệt?”
Vừa rõ, chiếu chỉ ban hôn gả Tưởng Nguyễn Cẩm Anh Vương phi, xét theo xuất của Tưởng Nguyễn, quả thực coi là với tới cành cao. Tiêu Thiều tay nắm binh quyền, Hoàng đế tín nhiệm, thậm chí so với các vị Hoàng tử còn cao quý hơn vài phần. Huống hồ bản y phong thần tuấn lãng, tuấn kiệt xuất, tinh thông văn thao vũ lược, thế nào cũng là quần tinh củng nguyệt. Tuy Tưởng Nguyễn hiện tại là quận chúa, nhưng cũng chỉ là một hư danh, thế lực Tưởng gia lưng dần suy sụp, còn Triệu gia dù cũng chỉ là nhà ngoại.
Nàng ngước Ý Đức Thái hậu. Vẻ mặt Thái hậu vẫn ôn hòa như , nhưng bên trong ẩn chứa sự ác liệt. Giọng tuy là đang thương lượng, nhưng thực chất cho nàng lựa chọn nào khác.
Nàng rủ mắt, im lặng. Tiêu Thiều dùng phương pháp cưỡng cầu bức đoạt như thế, quả thật khiến nàng khó lòng nổi. Chẳng qua, trong lòng nàng cũng lấy đó tức giận. Tưởng Nguyễn hiểu rõ, trong giờ khắc quan trọng , gả Cẩm Anh Vương phủ đích xác là lựa chọn nhất, ít nhất so với những nơi khác, Vương phủ thể cho nàng sự che chở lớn hơn.
Nàng mỉm : “Hoằng An dám với tới danh vị cao quý, việc đều theo Hoàng tổ mẫu quyết định. Có điều, nếu bây giờ vội vàng đính hôn, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Cẩm Anh Vương phủ.”
Dương cô cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Ý Đức Thái hậu khẽ lóe lên, vẻ mặt Tưởng Nguyễn vô cùng hài lòng: “Con cần bận tâm chuyện .” Chỉ cần Tưởng Nguyễn lộ một chút vui, bà cũng sẽ hạ chỉ tác thành hôn sự . Dù ý của Tiêu Thiều quan trọng, nhưng nếu đây một mối duyên lành, bà cũng sẽ tùy tiện mai mối. Bà là từng trải, Tưởng Nguyễn cũng vô cảm với Tiêu Thiều. Huống hồ, việc Tưởng Nguyễn còn chu lo nghĩ cho Vương phủ, điểm khiến bà yên tâm.
Tưởng Nguyễn khẽ liếc nét mặt Ý Đức Thái hậu, cúi đầu xuống tay áo, rằng lời của quả nhiên trúng.
Ý Đức Thái hậu trầm ngâm giây lát cất lời: “Dù thế nào nữa, đây cũng là chuyện của lớp trẻ các con. Con ở bên cạnh ai gia lâu, con là một cô gái . Nếu đồng ý với Tiêu ái khanh, thì nay ai gia ít thứ tặng cho . Hoằng An, con hãy chuyến , tới Cẩm Anh Vương phủ.”
Tưởng Nguyễn sững sờ, một lát mới mỉm đáp: “Dạ, thần tuân lệnh.”