Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Nguyễn khẽ ngẩn , bước đến bên cạnh Tiêu Thiều. “Sao đến đây?”

Tiêu Thiều đáp, ngược hỏi một vấn đề tưởng chừng chẳng liên quan: “Nếu phận Cô Dịch tương xứng, liệu nàng đồng ý gả cho ?”

“Phải.” Tưởng Nguyễn thẳng thắn thừa nhận. “Nếu thể sự che chở, thể thực hiện mưu đồ, gả Cô gia ? Chẳng qua hiện tại, Cô gia tự khó bảo , còn là lựa chọn nhất.”

Tiêu Thiều hạ tầm mắt nàng, một tia suy tư nhanh chóng lướt qua đáy mắt . “Nếu tương xứng, nàng sẽ gả cho đó?”

“Vì gả?” Tưởng Nguyễn hề né tránh, hỏi ngược .

Tiêu Thiều im lặng thẳng nàng một lúc lâu. Ngay khi Tưởng Nguyễn cho rằng sẽ giữ sự tĩnh lặng đó, đột ngột cất lời. “Vậy nàng thấy ?”

Tưởng Nguyễn chợt sững sờ.

Tiêu Thiều tiếp lời: “Phủ Cẩm Anh Vương trực thuộc Thánh thượng, quy phục bất kỳ phe cánh nào. Quyền thế dư sức bảo hộ nàng vẹn . Trên cần phụng dưỡng cha chồng, kẻ hầu hạ ngang ngược. Nàng bước Vương phủ, sẽ là nữ chủ nhân duy nhất, kẻ nào dám khinh nhờn, đều kính trọng. Gả phủ , nàng lòng chăng?”

Lời nghiêm túc vô cùng. Thân hình hắc y lạnh lẽo, thanh thoát tựa Hắc Kỳ Lân uy dũng khắc cửa phủ Cẩm Anh; đôi mắt thâm thúy như ngân hà cửu thiên, lúc thẳng khác thì lấp lánh tựa tinh tú sáng chói, khiến đối phương như chìm đắm giữa thiên bao la. Vị thanh niên đó, đang đợi câu trả lời: “Nàng lòng chăng?”

Vị Vương gia là mộng uyên ương của vô nữ tử Đại Cẩm triều, nay dùng thái độ nghiêm túc để cầu hôn, Tưởng Nguyễn thể thất thần?

Nàng lặng im giây lát, mới cất lời: “Chàng cưới , mục đích là gì?”

“Tình thế trong cung, hẳn lòng nàng rõ.” Tiêu Thiều nhàn nhạt . “Vào phủ Cẩm Anh Vương, tự nhiên thể bảo vệ nàng vẹn .”

“Ta cần bảo vệ vẹn ,” Tưởng Nguyễn lập tức cắt lời . “Nghênh phủ, e rằng chỉ là rước một mối họa về mà thôi.”

Tiêu Thiều trầm mặc, chất vấn: “Thứ nàng mưu cầu, rốt cuộc là gì?”

“Mưu cầu điều gì ư?” Tưởng Nguyễn khẽ nhắc , đột nhiên ngửa đầu lớn. Nụ mị diễm khó tả, nhưng ẩn chứa sự mỉa mai lạnh lẽo như khắc sâu xương tủy. Dù đang khoác y phục tối màu, nàng phảng phất như bước từ biển lửa, khắp bao phủ ngọn lửa hừng hực lấy mạng đổi mạng.

Nàng gằn từng chữ, dứt khoát: “Ta những kẻ nợ m.á.u quỳ rạp chân . Muốn kẻ khinh thường vĩnh viễn chỉ thể ngẩng mặt lên. Ta đám Vương tôn công tử thấy run rẩy, và đạp cả giang sơn cẩm tú gót giày!”

Tiêu Thiều chăm chú sâu thiếu nữ mặt. Đây dường như là đầu tiên nàng chút che giấu lệ khí và hận ý nào mặt . Hắn vẫn luôn trong lòng Tưởng Nguyễn cất giấu một bí mật, nhưng nay mới thấu hiểu bí mật hề đơn giản như tưởng. Từng lời nàng nặng tựa ngàn cân, khí phách ngút trời. Nàng trải qua những gì, mới thể lời đại nghịch bất đạo như , mà xem như lẽ đương nhiên?

“Giờ , là họa quốc yêu nữ. Ta ở nơi nào, sẽ mang tới tai họa cho nơi .”

“Nàng là họa quốc yêu nữ, là loạn thần tặc tử.” Hắc y như hòa màn đêm, nhãn thần sắc lạnh tựa hàn tinh, từng lời thốt từ đôi môi mỏng của mang sức nóng, gần như thể bỏng rát . “Vừa vặn, chúng trời sinh một đôi.”

Tưởng Nguyễn sững sờ, im lặng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-234.html.]

“Nàng báo thù, g.i.ế.c hết những kẻ nợ nàng. Nếu những việc thể khiến nàng vui vẻ, nhất định sẽ giúp nàng, dù nàng sẽ vui.” Từng lời của Tiêu Thiều nhẹ bay theo gió, nhưng truyền tai Tưởng Nguyễn khiến lòng nàng quặn đau.

Nàng vui ? Giết chóc thể mang niềm vui. Chìm đắm trong thù hận ắt ngày mất chính , trái tim thù hận phủ kín sẽ khiến nàng trở thành một cỗ máy báo thù vô tri. Nàng ngẩng đầu Tiêu Thiều. Thanh niên lời sắc bén, nhãn thần bén nhọn như đao, câu trúng tim đen, chạm thẳng nơi yếu mềm nhất trong lòng nàng.

Trước mắt nàng hiện khung cảnh điện Kim Loan đời : khoảnh khắc nàng ngã xuống từ nơi cao vợi, ánh mắt lạnh nhạt của Tưởng Quyền, và lời tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ của Tuyên Ly. Lòng nàng bỗng nhiên đau buốt. Địa ngục đường , hoàng tuyền cũng còn lối về. Mạng sống đời là nhờ trời cao thương xót, ban cho nàng cơ hội báo thù. Dù cuối cùng rơi kết cục vạn kiếp bất phục, nàng cũng hề hối tiếc. Thế nhưng... cố tình, ở đời nàng gặp .

Nàng từ từ rũ mi, môi hiện nụ chua chát. “Tiêu Thiều, từ lâu . Ta rơi một cơn ác mộng.” Vẻ yếu ớt thoáng qua biến mất, giọng nàng nhẹ, ẩn chứa một tia tuyệt vọng và giãy giụa khó phát giác. “Có lẽ, vẫn tỉnh .”

Triệu Cẩn đặt mật hàm về chỗ cũ, thản nhiên bước khỏi cửa, vặn gặp lúc đại ca luyện võ trở về.

Triệu Khiêm thấy , ngạc nhiên hỏi: “Tiểu , bước từ thư phòng của phụ ? Chẳng phụ vẫn về ư?”

“Muội, tìm thấy khăn tay, nên đến thư phòng tìm thử xem hôm qua lúc mang điểm tâm tới cho phụ bất cẩn đ.á.n.h rơi .” Triệu Cẩn lắp bắp đáp.

“À.” Triệu Khiêm hề nghi ngờ, : “Muội là nữ nhi khuê các, chớ cả ngày vội vàng hấp tấp quên quên như , cứ thế mãi tìm phu quân đây.”

“Đại ca.” Triệu Cẩn hổ gãi tai, chợt nhớ điều gì, bèn xích gần Triệu Khiêm thầm thì. “Đại ca, liệu , nhị ca và Phụ sắp xuất chinh ?”

Sắc mặt Triệu Khiêm chợt biến đổi, giọng trầm xuống. “Muội lời đồn đãi từ kẻ nào!”

“Sao hung dữ như ?” Triệu Cẩn bĩu môi, như vô tình. “Chẳng biên ải đang cấp báo ? Chiến sự với Thiên Tấn căng thẳng đến nhường , Bệ hạ tất sẽ phái binh chi viện. Phủ Tướng quân chúng tránh hiềm nghi, mà Ngô tướng quân cùng Quan tướng quân bất hòa bao đời, gia tộc vốn là võ tướng, hiển nhiên khó mà tránh khỏi việc .”

“Càn rỡ! Ý chỉ của Thánh thượng chuyện thể suy đoán tùy tiện!” Triệu Khiêm nghiêm mặt trách mắng. “Những lời tuyệt đối ngoài, bằng sẽ chuốc họa , khi sẽ tha cho !”’

“Đại ca —” Triệu Cẩn chẳng hề sợ hãi, kéo cánh tay Triệu Khiêm nũng. “Muội sẽ tiết lộ cho ngoài , huống hồ kẻ lạ. Vả , nào dám suy đoán thánh ý, đây là quan tâm đến quốc gia đại sự mà thôi. Huynh cho mà, là sự thật ? Nếu các đều trận, chẳng trong nhà chỉ còn , gái đơn chiếc .”

Trong phủ, Triệu Cẩn là tiểu út, các trưởng hết mực nuông chiều. Lời nàng hiển nhiên lọt tai những cảnh cáo của Triệu Khiêm. Triệu Khiêm bất đắc dĩ, nhưng thật tâm thương yêu . Với tính khí sợ trời sợ đất của Triệu Cẩn, nàng những lời cảnh báo cũng chỉ để ngoài tai. Không chịu nổi Triệu Cẩn cứ mãi mè nheo đeo bám, Triệu Khiêm đành nhượng bộ. “Muội chỉ ăn chơi thôi, lớn ngần , chờ Mẫu tìm cho một mối hôn sự thì sẽ thành thê tử của , xem thử khi còn dám vô pháp vô thiên như thế nữa . Chuyến Phụ sẽ tới biên ải chi viện, Thiên Tấn vô cùng gian xảo, xuất chinh ẩn chứa nhiều hung hiểm. Phụ nghĩ rằng chắc hẳn mấy ngày nữa sẽ lên đường.” Hắn Triệu Cẩn, dặn dò ân cần. “Chỉ còn ở trong phủ, chớ gây sự chuốc lấy phiền phức.”

“Muội .” Triệu Cẩn đảo tròng mắt, thử dò xét hỏi. “Vậy tình hình bên hiện tại ? Tưởng phó tướng thật sự bắt tù binh như lời đồn chăng? Liệu trận chiến bại đều do một tay gây ?”

“E rằng khó mà thoát khỏi can hệ, Hoàng thượng. . .” Triệu Khiêm đột nhiên ý thức sự sơ suất, thấy ánh mắt dò xét của Triệu Cẩn, chợt ngưng lời, đổi giọng. “Sao đột nhiên quan tâm đến những chuyện như ?”

“Chuyện liên quan đến vận mệnh của Triệu gia , , trăm trận bách thắng.” Triệu Cẩn thẳng thắn đáp. “Tất nhiên tìm hiểu cặn kẽ.”

Triệu Khiêm bật . “Người chiến trường cũng chẳng , cần nhiều đến thế gì.” Chẳng đợi Triệu Cẩn đáp lời, tiếp. “Đây là chuyện cơ mật quân sự, thể tùy tiện tiết lộ cho .” Hắn vỗ vai Triệu Cẩn. “Ngoan ngoãn về viện cùng ma ma học thêu thùa . Hôm qua Mẫu thêu uyên ương giống vịt, thể gả cho ? Mau thu cái tính tình ngang bướng . Ta còn công việc cần xử lý, thể tiếp tục chuyện trò với nữa.”

Dứt lời, chờ Triệu Cẩn kịp chất vấn thêm, liền cất bước . Triệu Cẩn sầu não theo bóng lưng Triệu Khiêm, cuối cùng đành về sân viện của . Dọc đường , nàng chỉ thấy đám hạ nhân bàn tán xôn xao về chuyện biên ải cấp báo, ai nấy đều hoài nghi vị Chiến thần từng tiền đồ vạn dặm nay sa cơ lỡ vận. Họ đồn rằng, kết cục nhất của sợ rằng chỉ là một cái xác mã cách bao thây, khiến lòng nàng khỏi rầu rĩ.

 

Loading...