Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đời , kẻ thể vĩnh viễn về phía , tâm ý đối đãi với , chỉ . Trước vì Tưởng Tín Chi mà bất tuân lời phụ mẫu, nếu cuộc đời còn những nguyện vọng khác, cớ gì thành cho gia tộc?
Nàng Đổng phu nhân: “Mẹ, cung.”
“Con...” Đổng phu nhân sững sờ, miễn cưỡng . “Hôm nay con nên nghỉ ngơi . Mọi chuyện khác, cứ nghỉ ngơi cho khỏe hãy tính, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Mẫu ,” Đổng Doanh Nhi khẽ , trong nháy mắt, ưu tư trong đôi mắt nàng đều tan thành mây khói, đó là vẻ lạnh nhạt, kiên định. “Gia tộc khốn khó đến mức , phụ và đại ca còn chèo chống trong triều, nếu cẩn thận sẽ cuốn vòng tranh đoạt của các phe phái. Ta cung, ít nhất thể xin sự che chở của Bệ hạ, ít nhất thể đổi lấy sự tin tưởng của Bệ hạ đối với Đổng gia.” Nàng đột nhiên dậy, quỳ xuống Đổng phu nhân, cung kính dập đầu ba cái. “Nữ nhi bất hiếu, nữ nhi , vì một chút tư tâm mà bỏ mặc Đổng phủ, xin mẫu hãy cho nữ nhi một cơ hội để bù đắp, cho nữ nhi cung.”
Giọng nàng vững vàng, tựa như còn chút lưu luyến nào với Tưởng Tín Chi, ngay cả nỗi đau xót thường trực mặt cũng biến mất, như thể nàng từng yêu kẻ mang tên Tưởng Tín Chi đó.
Đổng phu nhân nàng, trong lòng rõ nên vui buồn, ngàn vạn ưu tư, chỉ thể hóa thành một tiếng thở dài.
Tưởng Tín Chi biến Đổng Doanh Nhi thành một khác, cuộc đời nàng giờ đây chính thức bước sang một trang mới. Giờ khắc , thiếu nữ hoạt bát vô ưu vô lo ngày nào biến mất, từ nay, Đổng Doanh Nhi tiến thâm cung – nơi tựa như nhà tù đầy rẫy âm mưu tranh đoạt, tính toán từng đường nước bước, vì bản và gia tộc, buộc giành lấy một phần phồn hoa vinh hiển.
Vừa khỏi phòng Đổng Doanh Nhi, Đổng lão gia tiến tới đón, hỏi: “Phu nhân, chuyện thế nào ?”
Đổng phu nhân im lặng đáp, chỉ khẽ nhắm mắt, chậm rãi tới pho tượng Quan Âm đặt giữa sảnh. Bà chắp hai tay , một giọt nước mắt chảy xuống, rơi tro tàn hương tan biến.
Những gì nợ nữ nhi, chỉ thể dùng quãng đời còn để chuộc . Nguyện cầu nàng cả đời bình an vui vẻ, cho dù chẳng qua chỉ là… một hy vọng xa vời.
…
Tại ngự hoa viên bên ngoài điện công chúa, Tưởng Nguyễn ngước mắt về phía trai trẻ.
Cô Dịch vận một cẩm y màu bích lục, n.g.ự.c thêu tường vân, đôi mắt đen láy chăm chú Tưởng Nguyễn, mặt ẩn chứa vẻ căng thẳng.
Trong khoảnh khắc, nàng chợt hoảng hốt, tựa như trở về mấy năm khi đầu gặp gỡ thuyền Linh Lung. Thiếu niên phú quý như thiên chi kiêu tử, tựa như đóa mẫu đơn kiêu hãnh giữa đại điện, một đời như gấm thêu hoa rực rỡ, từ khi sinh định sẵn là kẻ đời ngưỡng mộ.
Ngày chỉ là thoáng qua lợi dụng, nay cảnh cũ xưa. Thiếu niên trưởng thành, ánh mắt càng chân thật, thẳng thắn hơn . Y còn năng tùy tiện, thêm vài phần bình tĩnh, nhưng chung quy vẫn là con đó.
“Cô công tử.” Tưởng Nguyễn gật đầu đáp lễ. Nàng thể dịu dàng với kẻ độc ác, nhưng đối với lòng ái mộ , nàng chỉ thể lạnh lùng đáp , gieo thêm hy vọng.
“Tưởng tiểu thư.” Trái Cô Dịch màng nàng là Hoằng An quận chúa ai khác, trong lòng y, Tưởng Nguyễn vẫn là Nguyễn nương đầu gặp gỡ. Y kinh diễm vẻ của nàng: yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Về Tưởng Nguyễn theo Thái hậu tới hoàng lăng, ba năm vinh hoa trở về, Cô Dịch bàng hoàng nhận viên ngọc thô mài dũa, càng khiến khác thể dời mắt.
Dù là công tử phủ Tổng binh đại nhân, nhưng vẫn cần giữ chừng mực trong lời . Huống hồ, Tưởng Nguyễn giờ là Hoằng An quận chúa cao quý, hiếm khi tiếp xúc với ngoài. Lại càng kể đến lệnh nghiêm cấm của Cô đại nhân, cho phép quá thiết với nàng.
Chỉ đến khi tin Tưởng Tín Chi binh bại truyền về, Cô Dịch mới thể khoanh tay thêm nữa. Trong tâm trí , một phó tướng chiến bại khó tránh khỏi khổn cảnh. Tưởng Nguyễn, ở hoàng cung, vô tình đẩy tới đầu sóng ngọn gió. Nàng càng ở lâu trong cung, càng thêm nguy hiểm, khó tránh chuyện của Tưởng Tín Chi liên lụy.
Cô Dịch cất lời: “Tưởng tiểu thư, chuyện của lệnh , mong rằng tiểu thư đừng quá ưu thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-233.html.]
“Đa tạ công tử an ủi.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp .
Thấy thái độ dửng dưng của Tưởng Nguyễn, Cô Dịch trong lòng bất an, song nghĩ đến những lời sắp , dâng trào dũng khí. “Tưởng tiểu thư, hiện tại Tưởng phó tướng sống c.h.ế.t rõ, ở hoàng cung thật sự quá nguy hiểm. Thế cục triều đình đang hỗn loạn, là đồng bào của Tưởng phó tướng, khó tránh kẻ ý đồ nhắm . Dù Thái hậu nương nương quan tâm, cũng thể lo liệu bề. Ta… một phương pháp thể giúp .”
Tưởng Nguyễn khẽ nhướng đôi mày ngài, khóe môi khẽ cong lên. “Ồ? Không Cô công tử diệu kế gì?”
Ánh mắt của nàng khiến trái tim Cô Dịch đập loạn. Hắn trầm mặc giây lát : “Chỉ cần Tưởng tiểu thư nhanh chóng đính hôn, sẽ còn mối quan hệ trực tiếp nào với Tưởng phủ nữa. Nếu ngày kẻ lấy chuyện Tưởng phó tướng khó, Tưởng tiểu thư còn là Tưởng phủ, tự nhiên sẽ liên đới, mới thể an rút lui.”
“Lời Cô công tử sai.” Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, : “ lúc đây, ai nguyện ý kết duyên cùng ? Chỉ sợ họ né tránh còn kịp chứ.”
“Ta!” Cô Dịch buột miệng thốt . Thấy ánh mắt Tưởng Nguyễn, chần chừ đôi chút, lấy hết dũng khí : “Ta ái mộ tiểu thư lâu. Phủ Tổng binh cũng nơi kẻ thể tùy tiện động . Nếu Tưởng tiểu thư nguyện ý cùng tại hạ đính hôn, tại hạ nhất định sẽ yêu thương hết mực, để tiểu thư chịu nửa phần uất ức. Có phủ Tổng binh chỗ dựa vững chắc, Tưởng tiểu thư sẽ còn kẻ khác hãm hại gây sự nữa.”
Tưởng Nguyễn mỉm khẽ khàng nam tử trẻ tuổi đang mặt. Trong đôi mắt chứa đựng đầy niềm hy vọng và chân tình nồng nhiệt. Kiếp nàng mang danh yêu nữ, quả thực từng thấy qua thứ tình cảm nào nhiệt huyết đến thế. Đáng tiếc, Cô Dịch gặp là nàng của kiếp , dù nhiệt thành bộc bạch đến mấy, cũng thể đ.á.n.h động tâm tư nàng.
Nàng cụp mi xuống. “Ta chỉ xin hỏi Cô công tử một điều, Cô đại nhân gì về chuyện ?”
Cô Dịch thoáng cứng đờ . Phụ gì? Phụ tất nhiên bảo dẹp bỏ ý niệm , nên vì một nữ nhân mà kéo phủ Tổng binh vòng xoáy thị phi. Thế nhưng, Tưởng Nguyễn và kiên quyết đáp: “Ta sẽ đích thuyết phục phụ .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Cô đại nhân sẽ thuyết phục .” Giọng nàng ôn hòa, nhưng đầy dứt khoát: “Ta đa tạ lòng của Cô công tử, chẳng qua tự phận đang lúng túng, thể gả phủ Tổng binh đại nhân cho đặng. Không chỉ Cô đại nhân, e rằng Cô phu nhân cũng chấp thuận. Việc nghịch ý nhân mà đính hôn, cuối cùng chỉ khiến chúng trở thành oán lữ mà thôi. Tâm ý của Cô công tử dành cho , sẽ khắc ghi, nhưng nếu công tử cứ mãi giữ tâm ý , sẽ khiến ngày khó lòng mặt , thực sự điều mong .”
Cô Dịch thoáng nóng nảy. “Tưởng tiểu thư…”
“Cô công tử.” Tưởng Nguyễn cắt ngang lời . “Cô công tử còn là thiếu niên bồng bột nữa, hẳn việc cần trả một cái giá quá đắt. Chỉ vì mà khiến phủ Tổng binh bỏ cái giá lớn như , đáng ? Người rõ, cưới , phủ Tổng binh sẽ đời thời thời khắc khắc để mắt tới, Tổng binh đại nhân khổ cực leo lên vị trí ngày hôm nay, giờ chỉ vì một quyết định của công tử mà tiền đồ hủy hoại, Cô phu nhân cũng vì mà thêm phiền ưu. Chung quy chỉ là một nữ nhân, Cô công tử, liệu thật sự đáng giá ?”
Những lời Tưởng Nguyễn hỏi khiến Cô Dịch c.h.ế.t lặng, thốt nên lời. Dù trong lòng đầy tự tin ban đầu, giờ cũng nén nổi sự do dự. Vì một Tưởng Nguyễn, mà khiến phủ Tổng binh rơi cảnh hiểm nguy, thật sự đáng giá ?
Tưởng Nguyễn lui về phía một bước, mỉm : “Nguyễn nương cảm ơn Cô công tử tới an ủi, tấm chân tình trân quý , Nguyễn nương sẽ ghi nhớ. Ngày gặp , vẫn mong là bằng hữu. Chẳng qua duyên phận phu thê, kiếp thể tác thành.”
Cô Dịch cảm thấy đắng chát nơi đầu lưỡi, trái tim đau như cắt. Giai nhân dường như gần trong gang tấc, nhưng như cách biệt thiên sơn vạn thủy, kiếp thể ở bên . Dù tính tình Cô Dịch kích động, nhưng vẫn phân rõ thiệt hơn. Nếu những lời do khác , lẽ lọt tai. cố tình là Tưởng Nguyễn, hằng yêu mến, khiến lửa nhiệt tình trong lòng dần tan biến.
Hắn khổ: “Ta hiểu. Vậy thì, nếu như nàng quận chúa, mà cũng công tử phủ Tổng binh, nàng xem, liệu khả năng, tác thành đoạn duyên phận ?”
“Trên đời , nào nếu như.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm .
Cô Dịch lùi hai bước, mặt là vẻ đau khổ thể che giấu. “Không nếu như.” Hắn lắc đầu, dường như trưởng thành chỉ trong khoảnh khắc đó. Sự quyến luyến vẫn còn vương vấn trong đôi mắt khiến thấy cũng động lòng. Hắn đầu rời , nhưng hai bước chợt dừng , cất lời: “Ta chỉ xin hỏi thêm một câu cuối cùng. Tâm ý của Tưởng tiểu thư, dù chỉ là một khắc, từng dành cho tại hạ ?”
“Không .” Tưởng Nguyễn mỉm đáp , giọng điệu dứt khoát.
Cô Dịch hình lảo đảo, dừng chốc lát, mới vội vã rời . Chờ bóng lưng của khuất dạng, Tưởng Nguyễn mới rũ mi, xoay định trở về điện công chúa. Vừa , nàng thấy tán cây hoa quế, một ảnh hắc y lạnh lẽo, cao ngạo đang lặng lẽ nàng, đó từ bao giờ.