Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Hoàng đế rời , Tuyên Hoa thẳng đến mặt Tuyên Ly, chăm chú y, cất giọng: "Động thái của Bát quả thực quá nhanh chóng."
"Động thái của Ngũ ca cũng chẳng hề chậm chạp." Tuyên Ly ôn hòa, vẻ mặt khoan thai nho nhã như một quân tử.
Tuyên Hoa từ từ siết chặt song quyền, hít sâu một : "Bát nắm lấy mười vạn đạo binh quyền , e rằng cũng dễ dàng như ."
Tuyên Ly lắc đầu: "Quá trình gian khổ đều vô vị, chỉ cần thành công là ." Dứt lời, y hề đầu mà rời . Lúc ngang qua Liễu Mẫn, y còn một cái thật sâu, đầy thâm ý.
Mạc Thông đến bên cạnh Liễu Mẫn, vỗ vai , hạ giọng: "Huynh hôm nay triệt để đắc tội với Bát điện hạ ."
"Hả?" Liễu Mẫn ngơ ngác hiểu. Mạc Thông giải thích đầy thiện ý: "Huynh rõ ràng Trần Quốc công là ông ngoại của Bát điện hạ, hiển nhiên là cùng phe phái với y. Vừa nãy phá hỏng thể diện của Trần Quốc công, chính là đ.á.n.h thẳng mặt mũi Bát điện hạ. Nể tình chúng là đồng môn, nhắc một câu, gần đây cẩn trọng nhiều hơn. Có điều..." Mạc Thông đ.á.n.h giá Liễu Mẫn từ xuống . "Nhắc đến mới nhớ, Huynh cũng thật kỳ lạ, lên tiếng bênh vực Tưởng phó tướng như thế?"
Mặc dù Liễu Mẫn là ngay thẳng, nhưng y hạng lỗ mãng. Chỉ bằng việc là hàn môn tử mà thể vững ở vị trí Thái phó, còn Hoàng đế tín nhiệm, đủ để thấy Liễu Mẫn hiểu rõ đạo lý quan trường, hơn nữa còn giữ thế cân bằng xảo diệu cho bản , đ.á.n.h mất bản tâm, cũng sẽ vì quá thẳng thắn mà kẻ khác hãm hại. Chuyện ngày hôm nay, dựa tính tình Liễu Mẫn, dù can gián, cũng sẽ mặt văn võ bá quan, vả thẳng mặt Trần Quốc công như , quả thật hiếm thấy. Xét cho cùng, Tưởng Tín Chi và Liễu Mẫn, một là võ tướng, một là văn thần, gác tám cây sào tre cũng chẳng thể đụng tới . Có điều, ánh mắt Tuyên Ly Liễu Mẫn , dường như còn ẩn chứa thâm ý khác. Chẳng lẽ bên trong còn bí ẩn gì mà ? Mạc Thông suy tư, Liễu Mẫn ngẩn , như thể lời của Mạc Thông cho tỉnh ngộ. Hắn vội vàng vái chào Mạc Thông: "Ta còn một việc giải quyết, đa tạ Mạc đại nhân chỉ điểm." Rồi phất tay áo, vội vã rời .
Mạc Thông vẫn hết, Liễu Mẫn nửa đường bỏ , thật sự khiến chút bất mãn. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, chung quanh một lượt, xác nhận thấy bóng dáng , liền lẩm bẩm: “Kỳ quái thật, xảy chuyện lớn như , Tam ca thượng triều, rốt cuộc là ?”
…
Tiêu Tam ca trong lời Mạc Thông nhắc tới, giờ phút đang ở Từ Ninh cung.
Thời điểm thấy Tiêu Thiều, Ý Đức thái hậu thoáng ngẩn , ngay đó vội vàng bước xuống khỏi long ỷ, Dương cô cô vội đưa tay đỡ lấy. Ý Đức thái hậu bước về hai bước, như chạm Tiêu Thiều, nhưng vội vàng thu tay về, dáng vẻ bối rối, lúng túng. Nếu ngoài thấy, hẳn sẽ kinh ngạc, ngờ Ý Đức thái hậu nay mặt lạnh vô tình, hành xử sấm rền gió cuốn ngày để lộ biểu cảm như .
“A… Tiêu ái khanh.” Ý Đức thái hậu cất tiếng, giọng thoáng run rẩy. “Ngươi đến tìm ai gia, là vì chuyện gì ?”
Khác hẳn với thái độ bối rối của Ý Đức thái hậu, sắc mặt Tiêu Thiều lạnh lùng tự nhiên, thậm chí so với ngày thường còn lạnh lẽo hơn, cất giọng thản nhiên: “Vi thần một chuyện nhờ Thái hậu.”
“Ngươi cứ .” Ý Đức thái hậu đáp, giọng điệu nhún nhường, thậm chí chút cầu thị. “Nếu ai gia thể , nhất định sẽ cố gắng hết sức vì ngươi.”
Thái độ khiêm nhường khiến Dương cô cô cúi đầu, nhưng sắc mặt Tiêu Thiều vẫn đổi, hai tay xuôi bên khẽ động đậy. Trầm mặc một hồi lâu, mới cất lời: “Xin Thái hậu tứ hôn cho vi thần.”
“Tứ hôn?” Lần , Ý Đức thái hậu thực sự giật , biểu cảm kinh ngạc mừng rỡ khó phân, bà cao giọng: “Ngươi thương? Là tiểu thư phủ nào?”
Dương cô cô bình tĩnh khẽ vỗ lên tay Ý Đức thái hậu một cái, Thái hậu mới nén tâm tư, xuống ghế thêu. Chiếc áo màu hồng ngọc cọ xuống mép ghế, bà Tiêu Thiều bằng ánh mắt vô cùng nhu hòa, : “Ngươi nhờ ai gia tứ hôn cho ngươi?”
Tiêu Thiều rũ mi, hình khẽ cử động, từ từ hạ gối quỳ xuống, đây là lễ của bề đối với quân thượng. Giọng bình tĩnh như dòng nước lạnh, trong vô thức xen lẫn chút ôn nhu hiếm thấy: “Hoằng An quận chúa, đích nữ phủ Thượng thư, Tưởng gia Nguyễn nương.”
“Nguyễn nha đầu.” Nếu việc Tiêu Thiều chủ động tới thỉnh cầu khiến Ý Đức thái hậu hết sức kinh ngạc, thì giờ khi xin chỉ hôn, cả Ý Đức thái hậu đều sững sờ. Bà tâm can chấn động, ngơ ngác, qua mất bao lâu, thấy Tiêu Thiều vẫn đang quỳ, vội : “Ngươi mau dậy. Nguyễn nha đầu, ngươi thành hôn với Nguyễn nha đầu?”
Tiêu Thiều dậy, cũng hề giấu giếm, thản nhiên kể : “Hoằng An quận chúa từng ân cứu mạng vi thần, nay biên ải cấp báo, Tưởng phó tướng tin tức mơ hồ, địa vị Hoằng An quận chúa khó xử, nội cung ngoại phủ đều ẩn chứa hung hiểm. Nếu đính hôn với vi thần, phủ Cẩm Anh vương thể bảo hộ nàng mấy phần.”
Hắn thản nhiên, khiến khác mảy may hoài nghi. Hơn nữa, bình thường Tiêu Thiều cũng dối, Ý Đức thái hậu tin lời . Mặc dù ‘ân cứu mạng’ trong lời Tiêu Thiều rốt cuộc là chuyện gì, nhưng khi xong, vẫn cảm thấy chút hoang đường, bà lên tiếng trách móc: “Hoang đường! Hôn nhân thể xem là trò đùa? Muốn báo ân cũng báo như . Ai gia ngươi trọng tình trọng nghĩa, con bé Hoằng An là cháu gái của ai gia, nếu ở trong cung thì bảo vệ chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-231.html.]
“Hậu cung thể can chính.” Tiêu Thiều thản nhiên . “Cũng giống như sự việc , một việc Thái hậu cũng thể nhúng tay. Bệ hạ đối với Hoằng An quận chúa lòng chèn ép.” Dừng một chút, Tiêu Thiều thêm: “Thực tâm vi thần, ái mộ đích trưởng nữ Tưởng gia.”
Những lời , dù là Dương cô cô kinh nghiệm dày dặn chốn thâm cung, thấy cũng khỏi giật trợn to hai mắt. Ý Đức thái hậu cũng những lời Tiêu Thiều chấn động đến ngẩn , nhất là câu cuối cùng. Bà hỏi : “Ngươi thích Nguyễn nha đầu?”
Tiêu Thiều rũ mắt, lông mi dài rủ xuống, che cảm xúc nơi đáy mắt. Tuy yên lặng gì, nhưng gương mặt tuấn tú hiện lên một vệt ửng hồng khó thấy.
Sự im lặng còn hơn vạn lời . Nhìn thấy , Ý Đức thái hậu còn gì mà hiểu nữa . Danh xưng Diện La Sát của Tiêu Thiều ở trong triều đều rõ, bao giờ nghĩ tới hôm nay sẽ thẳng tâm ý của mặt Ý Đức thái hậu. Nhìn thấy biểu cảm mặt Tiêu Thiều, càng ngoài dự liệu hơn là, trong lòng Ý Đức thái hậu nổi lên cảm giác chua xót.
Dù tâm trạng phức tạp, bà vẫn nén nổi suy tính về lời Tiêu Thiều . Thực chất, Tiêu Thiều sai, hậu cung quyền mưu thâm sâu, rắc rối phức tạp, bình thường bảo vệ một khó khăn. Huống chi cộng thêm chuyện của Tưởng Nguyễn còn liên quan đến biên cương. Tưởng Tín Chi chỉ một , biên ải hỗn loạn, khác sẽ chỉ dùng lời lẽ bịa đặt đồn đãi nhằm Tưởng Nguyễn. Những chuyện , xưa nay bà thấy ít. Danh dự của Ý Đức thái hậu còn đó, nhưng là thái hậu, lâu nay bà hỏi tới chính sự, đế vương tự định đoạt, dù bà là đẻ, thế nhưng nay con trai bà ở cao, còn là đứa con trai mới đăng cơ cần ai gia chỉ bảo như năm nào nữa.
Nếu Hoàng đế thật sự tay với Tưởng Nguyễn, ngay cả bà cũng ngăn cản . Dù hành động của Tiêu Thiều vẻ lỗ mãng, nhưng hiệu quả vô cùng rõ rệt. Nếu Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đính hôn, từ nay Tưởng Nguyễn chính là của phủ Cẩm Anh vương, cho dù ngày Tưởng Tín Chi xảy chuyện gì, Tưởng Nguyễn cũng còn là Tưởng gia nữa, mà là Tiêu thị, nữ tử xuất giá còn gì dính líu, trái thể bảo vệ Tưởng Nguyễn.
Trên thực tế, Ý Đức thái hậu vốn bậc bảo thủ, ở bên Tưởng Nguyễn ba năm, cũng rõ Hoằng An và Nguyên Dung công chúa khác . tính tình và cách hành xử của Hoằng An hợp ý , nếu nàng sinh sớm ba mươi năm, e rằng Ý Đức thái hậu còn đưa nàng cung Phi tần.
Đối với Hoằng An quận chúa, Ý Đức thái hậu thật lòng yêu mến, huống hồ... đây còn là mà Tiêu Thiều tâm duyệt. Tuy trong lòng chút do dự, bởi tính tình Tiêu Thiều lãnh đạm như băng, Tưởng Nguyễn chẳng quá nhiệt tình, e rằng hai như khó lòng chung sống hòa hợp. khi những lời chân thành , yên lòng. Vốn cho rằng Tiêu Thiều chỉ đơn thuần báo ân, nhưng tình ý sâu đậm trong mắt thiếu niên nào thể giả dối. Chính vì , Ý Đức thái hậu ngầm kết luận, Tiêu Thiều đối với Tưởng Nguyễn, e là sớm rung động từ lâu.
Người thể nào cự tuyệt lời thỉnh cầu của Tiêu Thiều, bất luận vì nguyên cớ gì.
Ý Đức thái hậu mỉm hiền hậu. “Đứa nhỏ nhà ngươi, ban đầu ai gia ngươi lớn lên, chớp mắt đến lúc thành gia lập thất .”
Dương cô cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ Ý Đức Thái hậu tiếp lời. “Tứ hôn, chuyện ai gia ghi nhớ trong lòng. Đứa bé Hoằng An theo bên ai gia mấy năm, ai gia rõ, là một nữ tử phẩm hạnh . Chẳng qua, việc ai gia cũng cần hỏi ý kiến của Hoằng An. Nếu Hoằng An ý kiến, ai gia sẽ kẻ cầm gậy đ.á.n.h uyên ương. Trước nay ai gia luôn là thích tác thành cho lương duyên của khác.”
Tiêu Thiều lập tức cúi hành đại lễ. “Đa tạ ân điển của Thái hậu.”
Ý Đức thái hậu mỉm dặn dò thêm vài câu, đợi đến khi Tiêu Thiều rời , mới tựa lưng ghế, thất thần. Toàn bộ sát khí cùng lệ khí bao phủ quanh thường ngày đều dường như tiêu tán. Dương cô cô vội vàng bưng một chén nóng, cung kính đưa tới tay Thái hậu.
Ý Đức thái hậu vô thức đón lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nắp chung , khẽ lẩm bẩm. “Nó tới Từ Ninh cung … Ta thật ngờ rằng, đời còn thể thấy nó bước chân Từ Ninh cung nữa…”
“Nương nương,” Dương cô cô ôn tồn an ủi. “Tiêu Vương gia chỉ là tính tình chút lạnh lùng, nhưng tâm địa ngài tựa như gương sáng. Thế nhưng Nương nương, thật sự tứ hôn cho quận chúa và Tiêu Vương gia ?”
“Không tứ hôn thì còn thể gì khác?” Vẻ mặt Ý Đức thái hậu mệt mỏi, thở dài sườn sượt. “Đây là điều ai gia nợ nó, Hoàng đế cũng nợ nó. Dù nó đòi vị trí chí tôn , cũng ai dám nó sai. Huống hồ, nó chỉ cầu một lời tứ hôn mà thôi.”
Dương cô cô trầm tư một lát, đáp. “Nô tỳ thấy tâm ý Tiêu Vương gia dành cho quận chúa, dáng vẻ thực sự hề giống sự giả dối.”
“Nó là thật lòng yêu thích Hoằng An.” Ý Đức thái hậu thở dài. “Đây mới là điều khiến ai gia lo lắng. Tính tình Hoằng An còn lạnh nhạt hơn cả nó. Bình thường thì ôn hòa, nhưng thực chất nàng chẳng để bất cứ điều gì trong lòng. Nếu A Thiều thể rung động Hoằng An, thì dù ai gia ban hôn cho hai đứa nó cũng sẽ thành công cốc.”
Ý Đức Thái hậu khẽ nhíu mày. “Huống hồ, Thánh thượng sớm chọn xong cho nó một mối lương duyên khác, là thiên kim của Tổng đốc Diêu gia tại vùng biển. Cô nương văn võ, tài năng hề kém nam nhân, dung mạo vô cùng xinh . Hoàng đế tâm tư gì, lòng ai gia rõ. Sợ rằng, đầu ai gia ban hôn, đầu sắp đặt chướng ngại cho Hoằng An .” Người dừng một chút. “Cả Tưởng gia cũng là một phiền toái lớn. Ai gia luôn cảm giác, A Thiều cưới Hoằng An, về e rằng sẽ gặp vô khó khăn trở ngại.”
Dương cô cô nhẹ, xoa bóp đôi vai cho Ý Đức Thái hậu, khuyên lơn. “Nương nương hà tất suy nghĩ quá nhiều? Tiêu Vương gia tầm thường, Hoằng An quận chúa là nữ tử tâm tư tinh tế, thể dễ dàng kẻ gian mưu hại đ.á.n.h ngã. Tiêu Vương gia thích Hoằng An quận chúa, ắt hẳn là vì quận chúa những chỗ vượt trội hơn . Hơn nữa, Tiêu Vương gia chính là trong mộng khuê phòng của bộ nữ tử Đại Cẩm triều, quận chúa thể thích ngài chứ. Cuộc sống sẽ luôn trở nên hơn, Nương nương cứ thả lỏng tâm tư một chút thì sẽ thôi.”
Lời Dương cô cô săn sóc êm tai, đôi mày đang nhíu chặt của Ý Đức thái hậu cũng dần giãn . Có lẽ nghĩ thông suốt điều gì đó, từ từ nở nụ . “Ngươi đúng. Cuộc sống sẽ ngày một hơn, là ai gia hồ đồ . Đây vốn là chuyện , còn buồn bã chi. Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, ai gia sẽ gọi Hoằng An tới để bàn chuyện .”