Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cuộc chuyện kết thúc trong bất mãn, lúc Tuyên Lãng rời , thần thái ảm đạm, dường như thể chịu đựng nổi ánh mỉa mai của Tưởng Nguyễn, mà như bỏ chạy.

Khi trở về chỗ , quả nhiên đúng như dự đoán. Tuy nét mặt quá thất thố, nhưng nụ khóe môi cứng ngắc. Hồi lâu , đó mới thong thả cầm tách xanh mặt lên, mở nắp gạt qua miệng tách, sắc mặt lạnh như băng. “Bổn cung vốn định thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu nàng lẽ , cũng cần chần chờ thêm nữa.” Trong mắt xoẹt qua một tia tàn khốc, nhạt. “Thu lưới.”

Kinh thành đêm nay vẫn như bao đêm khác, tiết trời đầu thu luôn khiến màn đêm buông xuống nhanh hơn. Bóng đêm tối đen như mực, phủ Cẩm Anh Vương đèn đuốc sáng choang. Tiêu Thiều chủ vị. Gương mặt vốn dĩ lạnh lùng nay hiếm khi hiện lên vẻ lãnh túc.

Dạ Phong, Cẩm Nhất và Cẩm Tứ hai bên. Tiêu Thiều như thường lệ cầm bức thư tín đang cháy dở trong tay. Ánh lửa nhảy nhót, phản chiếu đôi con ngươi đen nhánh tựa như bảo thạch thượng hạng của .

“Tin tức của Tề Tứ sẽ sai.” Hắn hờ hững . “Tuyên Ly tay .”

“Lá gan Bát hoàng tử thật lớn, giao dịch hung hiểm đến thế, chẳng sợ dẫn sói nhà ?” Cẩm Tứ nhịn cất lời, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Thân là con trai đế vương Cẩm triều, hành động đê tiện đến như . Hắn xem mấy vạn sinh linh nơi biên ải như trò đùa, chỉ để thỏa mãn dã tâm và tư d.ụ.c của bản . Kẻ như , bất kể cũng chỉ chuốc lấy sự khinh miệt.

Tiêu Thiều đáp lời Cẩm Tứ, chỉ gõ nhẹ mặt bàn một tiếng: “Tin tức sẽ truyền đến triều đình sáng sớm mai. Sự tình trọng đại , quả nhiên như lời Tề Tứ tiên liệu, Quan lão cũng khó mà tránh khỏi hung hiểm.”

“Quan tướng quân?” Cẩm Nhất nhíu mày. “Chủ tử, cần nhắc nhở Mạc công tử một tiếng chăng? Bát hoàng tử , e rằng Thái tử Điện hạ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ngươi tới phủ Mạc Thông một chuyến.” Tiêu Thiều dậy, khoác trường bào lên . “Ta cần cung một chuyến.”

Sáng hôm thức dậy, Liên Kiều và Bạch Chỉ hầu hạ Tưởng Nguyễn rửa mặt, chải tóc. Bởi vì gần đây thời tiết chuyển lạnh, Bạch Chỉ chọn một bộ xiêm y dày dặn hơn một chút khoác lên cho Tưởng Nguyễn, mới yên lòng. Dùng điểm tâm xong, nhân hôm nay khí trời mát mẻ, thiên quang minh lãng, Liên Kiều dời ghế ngoài sân. Tưởng Nguyễn an tọa nơi sân viện sách, Bạch Chỉ và Liên Kiều nhân tiện lấy sách vở trong rương phơi nắng.

Vốn dĩ việc vẫn diễn bình thường, nhưng hôm nay cảm thấy chút khác thường. Ánh mắt của mấy cung nữ quét tước trong sân Tưởng Nguyễn phần khác lạ. Người việc trong điện công chúa đều do Ý Đức Thái hậu ban cho, chung đều rõ quy củ. ánh mắt của đám cung nữ hôm nay ẩn chứa sự dò xét và dụng tâm khác biệt, giỏi che giấu. Tưởng Nguyễn chú ý tới, nhưng gì, vẫn bình tĩnh việc của .

Tưởng Nguyễn giữ vẻ bình tĩnh như , nhưng Bạch Chỉ và Liên Kiều cảm thấy bất thường. Đang định tìm hỏi thăm thì thấy Lộ Châu mặt mày lo lắng bước tới. Thái độ nàng vô cùng khẩn trương, bước thẳng tới mặt Tưởng Nguyễn, : “Cô nương, nô tỳ chuyện quan trọng cần khải bẩm.”

Bạch Chỉ hiểu ý, vẫy tay đuổi hết đám cung nữ đang hóng chuyện trong viện, đỡ Tưởng Nguyễn trong. Đợi đóng hết cửa nẻo, để Tưởng Nguyễn kịp hỏi, Lộ Châu vội vàng thuật : “Cô nương, tin tức từ tiền tuyến truyền về. Trong trận chiến với nước Thiên Tấn, quân Cẩm triều trúng mai phục, mười vạn tướng sĩ hy sinh, còn đến ba vạn quân đang chống trả một cách khốn đốn. Quan tướng quân trọng thương, còn Đại thiếu gia…” Nàng lo lắng Tưởng Nguyễn: “Đại thiếu gia bặt vô âm tín, chỉ sợ quân Thiên Tấn bắt tù binh.”

Tưởng Nguyễn nén nổi sự căng thẳng, sắc mặt Bạch Chỉ và Liên Kiều cũng đại biến.

Kết cục chiến bại khi truyền về triều đình rốt cuộc sẽ thế nào ai , chỉ sợ Hoàng đế bây giờ đang cơn thịnh nộ cực độ. Bặt vô âm tín chiến trường, e rằng lành ít dữ nhiều, hoặc là bắt tù binh. Ngoảnh , kết cục chỉ hai. Nếu đầu hàng, cả nhà đều liên lụy, sẽ quy tội phản quốc, xử lý cả gia tộc. Dựa tính cách của Tưởng Tín Chi, chắc chắn sẽ bỏ thành mà chạy, thế thì kết cục chỉ thể là chịu sự dày vò đến c.h.ế.t mà thôi.

Dẫu tin tức tám phần là thật, nhưng suy đoán về kết cục vẫn chắc đúng. Mặt Tưởng Nguyễn trầm như nước, một tay siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, sắc môi trắng bệch.

“Cô nương,” Lộ Châu nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, đành lòng. Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi sống nương tựa , tình cảm khăng khít của họ, những cận bên cạnh đều hiểu rõ. Nếu cõi đời điều gì thể lay động tâm can Tưởng Nguyễn, thì Tưởng Tín Chi chính là đầu tiên. Nay Tưởng Tín Chi sinh tử rõ, cục diện quá mức mơ hồ. Tưởng Nguyễn chẳng rơi lấy một giọt lệ nào. Lộ Châu khuyên: “Cô nương thì cứ , nếu cứ đè nén trong lòng sẽ thêm phần đau khổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-230.html.]

Tưởng Nguyễn rủ mắt, từ từ rút tay khỏi Lộ Châu. Kiếp quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy một kết cục bi thảm. Đời thù lớn trả, tư cách gì để ?

Nàng từ từ nhếch môi, nụ tàn khốc, kinh tâm động phách, tựa như đóa hoa ác liệt nở rộ từ địa ngục, mang theo quyết chí báo thù mãnh liệt, nàng : “Nếu , cần chờ đợi thêm nữa.”

Trên Kim Loan điện, hai hàng đại thần đang tranh luận gay gắt.

Một phe giữ vững ý kiến trị tội Tưởng Tín Chi và Quan Lương Hàn vì chỉ huy vô năng; phe còn một mực cho rằng các tướng lĩnh vẫn đang bặt vô âm tín, binh lính nơi tiền tuyến đang gắng sức kháng địch, việc cần hiện tại chính là trấn an lòng quân, thể chư tướng sĩ thất vọng.

Tưởng Tín Chi là tân quý trong triều đình, Quan Lương Hàn cứng rắn khó đối phó, nên nguyện ý lời công bằng cho cả hai ít ỏi. Phần lớn chỉ là vài vị quan viên thanh liêm chính trực. Còn những kẻ khăng khăng trị tội, tất nhiên là những kẻ vốn quen thăng quan tiến chức nhờ xu nịnh, hoặc những toan tính khác, hoặc đơn giản là thuận thế đạp thêm một cước.

Hoàng đế mắt lạnh hai phe tranh cãi đến đỏ mặt tía tai bên , chẳng hề ánh mắt thâm sâu của đế vương đang long ỷ. Một lát , Hoàng đế về phía Tuyên Ly đang im lặng , cất lời: “Lão Bát, ngươi thử ý kiến của trong chuyện xem.”

Tuyên Ly bước , hành lễ tấu rằng: "Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, Quan tướng quân và Tưởng phó tướng đều là những vì bách tính Đại Cẩm triều mà xông pha. Nay sự tình rõ ràng, tạm thời nên hành động thiếu suy nghĩ. Chi bằng chờ thêm một thời gian nữa, xem xét rốt cuộc xảy chuyện gì."

"Bát điện hạ," Triệu Quang cất lời. "Chiến trường chốn đùa giỡn, Bát điện hạ thể chờ đợi, nhưng hàng vạn tướng sĩ thể. Nếu thực sự đợi đến lúc rõ ngọn nguồn, e rằng khi chiến cuộc trần ai lạc định, gì cũng muộn ." Trước nay Triệu Quang là phái trung lập, hề cố ý phản đối ai. Hôm nay đứa cháu nhà lâm hiểm cảnh, Triệu Quang mới hề khách khí, đối chọi gay gắt với Tuyên Ly ngay văn võ bá quan cả triều.

Cái động thái , lọt mắt những kẻ ý đồ, lập tức dấy lên suy đoán. Thái độ cứng rắn như thế của Triệu Quang, chẳng cho thấy lão xé nát tấm mặt nạ hòa bình giả dối triều đình ? Một cuộc tranh đoạt sinh tử vì vị trí , một cuộc gió tanh mưa m.á.u chân chính, e rằng sắp sửa bắt đầu .

"Lời Triệu lão tướng quân , chỗ ." Kẻ cất lời là Trần Quốc công. Sau khi Quý phi biếm lãnh cung, phủ Trần Quốc công sa sút nên cũng thu liễm một đoạn thời gian. Nay lão vội vàng , thể hiện rõ thái độ dồn Tưởng Tín Chi chỗ chết. Lão : "Phó tướng một nước địch quân bắt , mang khí tiết hùng, lẽ rút kiếm tự vẫn ngay lúc đó mới . Sao thể nhẫn nhục sống tiếp? Giờ chỉ nhẫn nhục tạm bợ qua ngày, mai vạn nhất tiết lộ cơ mật quân sự của quân cho kẻ địch, chẳng sẽ là một mối họa lớn ?"

Mạc Thông lắc đầu. "Tuy lời Quốc công lý, nhưng liệu ngài tiền triều từng một vị tướng quân, địch quân bắt giữ, giả vờ đầu hàng, dùng suốt mười năm để nắm giữ quân tình truyền tin về nước, cuối cùng giúp đại quân thắng lợi, khải trở về? Chẳng lẽ, Đại Cẩm triều thể một như ?" Mạc Thông nay điều lý lẽ, một câu khiến sắc mặt Trần Quốc công đổi mấy . Thấy thái độ Hoàng đế d.a.o động, Trần Quốc công vội vàng quát hỏi: " nếu lỡ xảy biến cố, ai sẽ là gánh vác trách nhiệm đây?"

"Việc thể phỏng đoán vô căn cứ." Liễu Mẫn, giữ im lặng từ nãy đến giờ, bỗng nhiên cất lời. "Quốc công Tưởng phó tướng đầu hàng, xin lấy bằng chứng xác thực. Bằng , đây chính là sự sỉ nhục sâu sắc nhất đối với một tướng sĩ." Tuy Liễu Mẫn là Thái phó, nhưng cũng là tâm phúc của Hoàng đế. Hoàng đế thưởng thức tính tình ngay thẳng của , ngày thường chuyện triều chính cũng sẽ thử ý kiến của .

ngờ hôm nay vị Liễu Thái phó , tỏ rõ thái độ về phía Tưởng Tín Chi.

Sắc mặt Trần Quốc công càng khó coi hơn. Tuyên Ly sâu sắc Liễu Mẫn một cái, ánh mắt đầy thâm ý. Hoàng đế trầm ngâm quan sát chư thần trong triều, hỏi Tuyên Hoa: "Ngũ nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?"

"Nhi thần tài năng thô thiển, sự tình trọng đại, nhi thần dám tùy tiện đưa ý kiến." Câu trả lời của Tuyên Hoa kín kẽ vô cùng. "Tất cả tự nhiên sẽ do Phụ hoàng minh xét."

Hoàng đế một tiếng. Tiếng lọt tai khiến chúng thần kinh hãi. Nhận thấy hai phe sắp sửa tranh cãi, Hoàng đế trầm giọng : "Nếu các khanh nghĩ diệu kế nào, thì cần nghĩ nữa."

Trăm quan trố mắt , rõ tâm tư đế vương. Hoàng đế dậy, Lý công công vội vàng tiến lên đỡ lấy ngài, giọng the thé tuyên: "Bệ hạ thể an, bãi triều ——"

 

Loading...