Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỹ nhân tựa đóa hoa độc, dù chỉ mỉm cũng đủ sức đoạt mạng .

Thân thể Trần Chiêu mềm nhũn, chỉ cảm thấy lời của Tưởng Nguyễn mặc dù êm tai nhưng ẩn chứa vô cạm bẫy sâu độc. Bất kể đáp lời , kết quả đều là sai lầm. Ngay từ phút ban đầu, bại trận.

Tình cảnh của Tiễn Vạn Lý so với Trần Chiêu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Bị Tưởng Nguyễn chất vấn công khai như , y quả thực còn cách nào tiếp tục phiên thẩm. Chỉ là Tiễn Vạn Lý nhận ít tiền bạc của . Từ đến nay, việc đều tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng hôm nay khó giải quyết vượt ngoài dự liệu của y. Huống hồ, một bên còn vị Vương đại nhân giám sát. Nếu y công nhiên thiên vị Trần Chiêu, cấp e rằng khó lòng tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, mặc dù nhận bạc của Trần Chiêu, y cam lòng nhổ , còn vơ vét thêm tài sản của Tưởng Quyền, tựa như miếng mỡ dâng đến miệng nguy cơ mất trắng. Phải đây, cách nào y thể nghĩ một biện pháp vẹn đôi bên ngay lúc ?

Thế nhưng, thực tế thời gian cho Tiễn Vạn Lý suy tính kỹ lưỡng. Trong chốc lát, đều thấy tiếng trống vang vọng từ bên ngoài. Lý Mật bước công đường, ôm quyền thi lễ với Tiễn Vạn Lý: "Khải bẩm đại nhân, bên ngoài đang đ.á.n.h trống Đăng Văn Cổ, xin kêu oan."

Tiếng trống kêu oan lâu lắm phố Đông còn thấy. Trong lòng đều hiểu rõ cái nha môn thuộc loại gì. Dù thật sự oan khuất, việc dùng tiền bạc dĩ nhiên hơn nhiều so với dùng tiếng trống. Nếu tiền, dù gõ cả năm trời lâu hơn chăng nữa, cũng sẽ chẳng ai để ý. Không khéo, còn thể bắt ngay đại lao.

Tiễn Vạn Lý cũng sững sờ: "Là ai dám kêu oan?" Y sang vị Vương đại nhân ở một bên, khẩn khoản thỉnh thị: "Thưa đại nhân, ngài thấy nên xử lý thế nào ạ?"

“Dẫn .” Vương đại nhân hừ lạnh một tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhưng đập mạnh tâm trí Tiễn Vạn Lý, khiến lập tức rùng lo sợ.

Rất nhanh, dẫn là một cô nương trẻ tuổi, vận y phục nha , đến công đường lập tức quỳ sụp.

“Ngươi là ai? Có gì oan khuất?” Vương đại nhân cất lời , hề đợi Tiễn Vạn Lý mở miệng. Tiễn Vạn Lý cũng dám ngăn cản, chỉ thầm than khổ trong lòng. Xem vụ án vị Vương Ngự Sử quyết định nhúng tay . Hắn chẳng thể nào từ chối , bởi Vương Ngự Sử chính là tâm phúc của Hoàng thượng, thường xuyên dâng lên ít tấu chương. Vị quan tựa như một khối đá cứng xú, cực kỳ cố chấp đến mức ai chịu nổi, những quan viên ông đàn hặc cuối cùng đều kết cục . Có thể , Vương Ngự Sử là ôn thần trong lòng đám quan . Giờ phút , vị ôn thần lên tiếng, Tiễn Vạn Lý dám chậm trễ. Bạc bổng dù đến , hết cũng giữ chiếc mũ ô sa đầu . Tiễn Vạn Lý nhanh chóng hạ quyết tâm: thể cần tiền tài của Trần Chiêu, chuyện Tưởng Quyền bên cũng đành coi như bỏ, hôm nay mặt Vương Ngự Sử, nhất định tạo hình tượng một vị quan phụ mẫu thanh liêm.

Nghĩ đoạn, Tiễn Vạn Lý mới ôn tồn : “Ngươi gì oan khuất, cứ tường thuật chi tiết, bổn quan và vị đại nhân sẽ phân xử công bằng cho ngươi.”

Quần chúng bên ngoài bắt đầu ồ lên. Lời của Tiễn Vạn Lý quả thật khiến nhạo đến sái quai hàm, một tên cẩu quan đủ chuyện ác thốt lời thề son sắt, chi khiến thiên hạ khinh bỉ bộ dạng giả nhân giả nghĩa mà thôi. Trần Chiêu kinh ngạc Tiễn Vạn Lý, trong lòng bỗng chốc dâng lên nỗi khủng hoảng. Sự tình phát triển khác với dự liệu của , thái độ của Tiễn Vạn Lý hề rõ ràng. Nếu đến lúc then chốt, vị Tri huyện trở mặt c.ắ.n một miếng thì ?

Cô nương cung kính dập đầu: “Tạ ơn đại nhân phân xử cho nô tỳ. nô tỳ kêu oan cho bản , mà là vì Tưởng tiểu thư. Nô tỳ là đại nha ở thôn trang, thể chứng. Người thực sự g.i.ế.c hại Xuân Oanh là Tưởng tiểu thư, mà là ——— Trần Chiêu!!!”

Nàng ngẩng đầu, để lộ dung mạo quen thuộc. Chính là Thu Nhạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-23.html.]

“Thu Nhạn! Ngươi, ngươi đang bậy bạ gì đó?” Ban đầu Trần Chiêu hốt hoảng, nhưng đó tỏ vẻ thể tin nổi. Dù thế nào nữa, Thu Nhạn cũng nên cùng phe với , chẳng lý do gì để nàng giúp Tưởng Nguyễn. Vậy mà hôm nay xuất hiện chứng, rốt cuộc là vì lẽ gì?

“Nô tỳ sai lời nào.” Thu Nhạn thậm chí thèm liếc Trần Chiêu. “Nô tỳ và Xuân Oanh đều là đại nha tại thôn trang, bình thường vẫn ở cùng . Ngày hôm đó, nô tỳ ngoài mua sắm, lúc trở về thì thấy âm thanh lạ thường phát từ trong phòng. Không dám tùy tiện bước , nô tỳ liền vòng qua cửa sổ, thông qua một lỗ hở nhỏ mà bên trong. Khi , nô tỳ tận mắt thấy Trần Chiêu đang đè Xuân Oanh xuống đất, bịt kín miệng và mũi của nàng. Lúc đó, Xuân Oanh ngừng vùng vẫy. Nô tỳ vô cùng sợ hãi, e sợ phát hiện nên bỏ chạy. Về cũng dám tiết lộ chuyện với bất kỳ ai. Nào ngờ hôm qua tin tiểu thư bắt đại lao. Mặc dù nô tỳ là kẻ tham sống sợ chết, nhưng cũng thể trơ mắt một vô tội chịu tội cho tên ác ma . Sau khi chần chừ do dự một hồi, nô tỳ mới dám chứng.”

“Ranh con c.h.ế.t tiệt! Ngươi dám ăn bậy bạ gì đó? Tưởng Nguyễn cho ngươi bao nhiêu bạc để ngươi dám vu tội cho nhi tử của ? Quan phủ công bằng chính trực, các vị quan thanh liêm hiển nhiên sẽ rõ ai đang dối, coi chừng giam đại lao! Đồ kỹ nữ, đợi ngươi bước đây, xem lão nương xé nát cái miệng của ngươi !” Một giọng quen thuộc trong đám đông lớn tiếng la hét, chính là Trương Lan. Lúc đầu thấy chuyện của Trần Chiêu đều thuận lợi, bà hề lên tiếng. khi những lời sắc bén của Tưởng Nguyễn, bà chút lo lắng, bây giờ thêm Thu Nhạn quấy nhiễu, Trương Lan lập tức ý thức mối hiểm nguy. Bà màng đến đây là nơi công đường trang nghiêm, liền bắt đầu mắng c.h.ử.i ầm ĩ như một phụ nhân chốn thị phi.

Tiễn Vạn Lý thấy những lời lẽ thô tục cũng cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn sang Vương Ngự Sử, thấy vị đại nhân nhíu chặt mày. Tiễn Vạn Lý vỗ mạnh cây thước mộc lệnh: “Im lặng!” Đợi khi công đường yên tĩnh trở , Tiễn Vạn Lý mới hỏi Thu Nhạn: “Ngươi khai như thế, chứng cớ gì để bằng ?”

Tưởng Nguyễn khẽ nở một nụ . Giữa công đường đang tĩnh lặng, nụ của nàng đặc biệt nhẹ nhàng, ôn hòa, tựa như một làn gió dịu dàng thổi lòng . Thấy ánh mắt đổ dồn về phía , Tưởng Nguyễn mới chậm rãi cất lời: “Đại nhân cũng nên vội vàng cho rằng Thu Nhạn . Trên thôn trang đều rõ, ngoài Bạch Chỉ và Liên Kiều, những nha khác ở thôn trang, đều hề thiết với .”

Tưởng Nguyễn mỉm Thu Nhạn: “Thu Nhạn bằng lòng chứng cho , bản cũng lấy kinh ngạc.”

Thu Nhạn chút né tránh ánh mắt của Tưởng Nguyễn, đáp: “Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là lương tâm chính c.ắ.n rứt.”

“Ngươi dối!” Trần Chiêu giận dữ quát lên. “Rõ ràng ngươi đang bịa đặt! Chính là thông đồng với bọn họ để vu oan hãm hại !”

“Ngươi quả thật nực .” Tưởng Nguyễn nhướng mày . “Cả một ngày đều giam trong đại lao, nào cơ hội nào để trao đổi với Thu Nhạn? Chẳng lẽ đó chúng kịp thông đồng chuyện ? Huống hồ, hôm qua ngươi sẽ dẫn theo quan sai tiến nội viện để bắt ? Hay ngươi nghĩ là yêu ma quỷ quái?”

Trần Chiêu gương mặt tuyệt sắc mắt. Đôi mắt nàng lay động uyển chuyển tựa dòng nước xuân, vô tình cuốn hút khác bẫy rập. Đôi môi như cánh hoa đào , nay thốt những lời cay nghiệt. Dung nhan kiều diễm động lòng , nhưng ẩn chứa sát khí khắp nơi; chẳng tiên nữ, mà là yêu nữ; mỹ nhân, mà là rắn rết độc địa.

Lòng Trần Chiêu bắt đầu dâng lên sự hoang mang, sợ hãi. Hắn cảm thấy đối phương tựa hồ hóa từ mỹ nhân kiều mị thành yêu nữ đáng sợ, cả tỏa thở quỷ dị, khó lường.

“Nô tỳ cũng thể chứng cho Tưởng tiểu thư, Tưởng tiểu thư tuyệt nhiên g.i.ế.c !” lúc , một giọng khác chợt vang lên xen .

 

Loading...