Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có lẽ Quận chúa quá hiểu chuyện triều đình.” Tuyên Lãng khéo léo nắm bắt ý , chậm rãi giải thích. “Ngô tướng quân cũng là võ tướng, trướng đều là tướng tài, Ngô gia quân là tinh binh thiện chiến. Trước trấn thủ Tây Nhung, nhưng mấy năm về Tây Nhung quy hàng xưng thần, Ngô gia quân cũng từ Tây Nhung rút về. Những năm qua Ngô tướng quân từng dẫn quân trận nào nữa, vẫn đang phiền muộn vì hùng đất dụng võ. Nếu Ngô gia quân tương trợ, Ngô tướng quân nữa rời núi, nghĩ đến công phá nước Thiên Tấn, hẳn là chuyện trong tầm tay.”

Tưởng Nguyễn khẽ rũ mắt. Ngô tướng quân, dĩ nhiên nàng vị tướng quân . Kiếp , Tuyên Ly lên ngôi, từng bước tiêu trừ những kẻ cùng phe cánh, khắp nơi chèn ép Triệu gia, đồng thời cũng hết lòng nâng đỡ Ngô gia . Ngô gia và Triệu gia vốn cùng là công thần khai quốc, theo Tiên Hoàng chinh chiến giang sơn, chẳng qua khi Ngô lão tướng quân qua đời, tiểu Ngô tướng quân là kẻ bảo thủ, kiêu căng tự phụ. Dã tâm cực lớn, vọng tưởng chiếm ngai vàng tôn quý nhất của Đại Cẩm triều. Thời điểm chèn ép Triệu gia, y càng dốc hết tâm sức.

Đời , lúc nàng giam đại lao, mơ hồ , chính Ngô tướng quân đích dẫn binh bắt giữ bộ trong Triệu phủ.

Tưởng Nguyễn khẽ cúi đầu, trầm ngâm suy tính. Tuyên Lãng chăm chú nàng, đợi nàng cất lời.

“Tứ điện hạ sai. Song, cớ gì thỉnh cầu ngoại tổ phụ cùng các cữu cữu dẫn viện binh? Chẳng sẽ càng thêm thuận lợi ?”

“Quân binh của Triệu lão tướng quân đang phòng vệ kinh đô, tùy tiện điều động?” Tuyên Lãng lắc đầu. “Huống hồ, mối quan hệ giữa Tưởng phó tướng và Triệu tướng quân... Chắc chắn Phụ hoàng sẽ chấp thuận để Triệu gia xuất quân.”

Hắn đang cố ý khích bác ly gián, sinh lòng bất mãn với Hoàng đế ? Khóe môi Tưởng Nguyễn thoáng nhếch lên lập tức thu , nhanh chóng chuyển sang vẻ mờ mịt, hỏi : “Thế thì… đây?”

“Quận chúa chớ lo,” Tuyên Lãng cố tình vẻ suy tư, chần chừ đáp. “Quan hệ giữa Bát và Ngô tướng quân vốn đỗi thiết. Nếu Bát thể mở lời…”

“Bát hoàng tử ?” Tưởng Nguyễn giả vờ kinh ngạc, vội vàng hỏi. “Liệu thể thỉnh cầu Bát hoàng tử hỗ trợ thuyết phục Ngô tướng quân ?”

“Chuyện rốt cuộc vẫn xem ý chỉ của Phụ hoàng.” Tuyên Lãng vẻ bất lực, khẽ lắc đầu. “Huống chi Phụ hoàng ghét nhất là cảnh quần thần kết bè lập phái. Nếu Bát lỗ mãng tiến cử, e rằng sẽ khiến ngài sinh lòng nghi kỵ.”

“Vậy đây?” Giọng Tưởng Nguyễn thoáng lộ vẻ tuyệt vọng.

Tuyên Lãng liếc nàng một cái, chợt ghé sát xuống, nhỏ giọng: “Quận chúa, một việc bí mật, chẳng nên thổ lộ cùng nàng chăng?”

“Ngươi cứ .” Tưởng Nguyễn tĩnh lặng .

“Kỳ thực, cũng chẳng đường lui.” Tuyên Lãng đáp.

“Đường lui nào?” Ánh mắt Tưởng Nguyễn bừng sáng, nàng dồn dập hỏi.

“Hiện tại Bát đến tuổi lập Chính phi. Ban đầu vì chuyện của Quý phi, Phụ hoàng chút thành kiến với . May mấy hôm , ngài hỏi đến hôn sự của Bát . Đệ từng thổ lộ với , trong lòng thầm ý trung nhân.” Hắn Tưởng Nguyễn, thấy nàng hề vẻ tức giận phản cảm, mới tiếp tục: “Nếu Bát cùng Quận chúa kết phu thê, việc đây Đại Cẩm tiền lệ. Khi , Quận chúa thuận thế mở lời về chuyện viện binh, Bát là phu quân, tay tương trợ Quận chúa là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đề cử Ngô tướng quân với Phụ hoàng, chuyện sẽ trở nên hợp tình hợp lý.”

“Ta… cùng Bát điện hạ ?” Tưởng Nguyễn hỏi .

Tuyên Lãng gật đầu, như chút khó xử . “Chủ ý quả thực chẳng ho gì, song hiện giờ còn phương kế nào vẹn hơn. Nếu Quận chúa thiết tha cứu Tưởng phó tướng, đây là lối nhanh nhất. Bát vốn dĩ một lòng si tình với Quận chúa, nếu Quận chúa chịu thuận theo, lẽ sẽ an bên .”

“Hôn nhân đại sự vốn là việc tuân theo lời Phụ mẫu và mai mối, cớ thể tự quyết định?” Tưởng Nguyễn hỏi.

“Việc càng đơn giản hơn.” Tuyên Lãng đáp. “Bát chỉ cần thỉnh Phụ hoàng hạ chiếu tứ hôn là xong.”

Trong lòng Tưởng Nguyễn lạnh, thì dễ dàng, nhưng chuyện chiếu tứ hôn , rốt cuộc vẫn vượt qua cửa ải của Ý Đức Thái hậu. Nếu nàng cam tâm tình nguyện, Thái hậu chắc chắn sẽ miễn cưỡng. Chính vì lẽ đó, Tuyên Ly mới phái Tuyên Lãng tới đây dò xét, xác nhận rằng nàng sẽ công khai cự tuyệt.

Nàng vẫn còn đang suy nghĩ Tuyên Lãng dông dài quanh co nãy giờ rốt cuộc ẩn chứa mục đích gì, nào ngờ tính toán thẳng lên hôn sự của . Quả là một nước cờ tính toán sắc sảo.

Kết cùng nàng, đó thu Triệu gia tay, Tưởng gia vốn là thuộc hạ của . Khi đó, Tưởng Tín Chi chẳng sẽ mặc sức để điều khiển? Ngay cả việc điều động Ngô tướng quân xuất binh cũng lấy lý do vì nàng mà . Rốt cuộc nếu thật sự đại thắng, bộ công trạng chẳng đều sẽ quy về cho Tuyên Ly ? Quả nhiên là một thương vụ bao giờ chịu lỗ vốn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-229.html.]

Chẳng qua… Giả như Tuyên Ly thật sự phái Ngô tướng quân xuất quân cứu viện Tưởng Tín Chi, cũng dám tin tưởng kẻ đó. E rằng chỉ cần Tưởng Tín Chi biểu lộ một chút thái độ chịu quy phục Tuyên Ly, Ngô tướng quân sẽ hề do dự mà đ.â.m nhát kiếm lưng. Cho dù Tưởng Tín Chi biểu lộ ý đó, dựa bản tính hẹp hòi, đố kỵ của Ngô tướng quân, thấy Tưởng Tín Chi còn trẻ tuổi mà công trạng hiển hách, thật khó lòng đảm bảo sẽ nảy sinh những ý đồ bất chính.

Tuyên Lãng tự phụ cho rằng lời lẽ của chu , chút sơ hở nào; thừa hiểu Tưởng Tín Chi chính là điểm yếu mềm nhất của Tưởng Nguyễn. Tình cảm họ vô cùng sâu đậm. Tưởng Nguyễn xét cho cùng cũng chỉ là một cô gái, dễ tình cảm chi phối, thấy chuyện liên quan đến Tưởng Tín Chi, lẽ nào lo lắng đến mức chẳng phân biệt thị phi đúng sai? đợi mãi thấy Tưởng Nguyễn đáp lời, bất giác nảy sinh sốt ruột. Tưởng Nguyễn lúc mới ngẩng đầu lên, nét mặt hề hoảng hốt như Tuyên Lãng dự đoán. Thần sắc nàng lãnh đạm, trấn tĩnh, đôi mắt phượng hẹp dài xếch lên, ngầm lộ vẻ chế giễu, gần như khiến đối phương bối rối, hoang mang.

“Quận chúa. .” Hắn định thêm điều gì đó.

“Thì Tứ điện hạ tinh thông các việc triều chính đến mức .” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , chỉ một câu thôi khiến sắc mặt Tuyên Lãng đột ngột đổi. Nàng nửa nửa . “Tài ăn của Tứ điện hạ, tường tận việc trong triều, thiết nghĩ bẩm báo để Bệ hạ mới .”

Nàng rạng rỡ, nhưng nụ đó ngầm chứa sự than thở, khiến Tuyên Lãng lập tức toát mồ hôi lạnh.

Hắn là ai chứ? Chỉ là vị hoàng tử tầm thường, vô năng nhất trong triều Đại Cẩm. Bất cứ ai cũng thể khinh thường . Kẻ vô năng nhất, cũng là kẻ an nhất. Trước từng ít hoàng tử c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, tại chỉ riêng là còn sống sót? Chẳng may mắn, mà là vì giả ngu!

Cho dù vẻ ngu dốt đó, vốn dĩ là do cố tình che đậy!

Thực tế, dẫu trông tầm thường, hùng tài vĩ lược gì, nhưng tuyệt đối kẻ ngu xuẩn hèn yếu như thiên hạ vẫn đồn đoán. Những thông minh nhạy bén hơn , kết cục chẳng đều hóa thành một nắm đất ? Hoàng đế và triều thần đều cho rằng khả năng cán đáng đại sự, thế nên trong vòng xoáy tranh đoạt , loại bỏ. Hắn cam chịu yếu thế, hạ thấp , chọn Tuyên Ly trong các . Bề ngoài vẫn qua với Thái tử, nhưng thực chất là tay trong của Tuyên Ly. Dù một vẻ vô năng đến , thể giả vờ ngu dốt suốt mười mấy năm trời, nhưng hoàng gia, khát vọng quyền lực vẫn mãnh liệt như . Mặc dù tự bản thể tranh đoạt ngôi vị cao nhất, nhưng nếu thể đoạt địa vị cao hơn hiện tại, dù chỉ một chút, cũng là điều đáng giá.

Tuyên Ly một tấm mặt nạ quân tử ôn nhu thì Tuyên Lãng ? Chẳng qua, tấm mặt nạ đeo hoa lệ như của Tuyên Ly mà thôi. Hắn hèn mọn, thấp kém, rụt rè nhát gan như chuột. giống như rắn độc, kiến càng ẩn trong bóng tối, dù bắt mắt, thể ngay lúc mấu chốt giáng cho kẻ khác một kích trí mạng. Hắn chính là thanh lợi kiếm vô hình ẩn giấu trong hoàng cung của Tuyên Ly.

Những lời Tưởng Nguyễn rốt cuộc là dụng ý gì? Chẳng lẽ nàng để Hoàng đế quan tâm chính sự như , cái vẻ ngu dốt ngây ngô ngày thường chỉ là giả tạo, như thế chẳng tất cả sẽ tan thành mây khói ? Một khi sự tình bại lộ, ngay cả Tuyên Ly cũng sẽ dung thứ cho .

Tuyên Lãng gượng gạo . “Quận chúa, tài sơ học thiển…”

“Nào chứ,” Giọng điệu Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng. “Tứ điện hạ rõ ràng tai thính mắt sáng, ứng đối đúng mực. Nếu Thái tử điện hạ bên cạnh một thông minh tài trí như , chẳng ngay cả Thái phó cũng trở thành thừa thãi .” Nàng mỉm , quan sát biểu cảm kinh hoảng của Tuyên Lãng. “E rằng Ngũ điện hạ nếu tài hoa như thế, hẳn cũng sẽ khó lòng che giấu nổi niềm hân hoan.”

Nghe giọng điệu của đối phương, thái độ ung dung tự tại cùng nụ duyên dáng, nào còn chút kinh hoảng nào lúc . Nếu đến tận lúc Tuyên Lãng vẫn hiểu , quả thực là kẻ ngu. Hắn Tưởng Nguyễn lừa , nàng căn bản hề lo lắng cho Tưởng Tín Chi—nữ nhân tâm cơ !

Tưởng Nguyễn khanh khách , tà váy gió nhẹ thổi bay, đôi mắt nàng tựa như suối trong long lanh, ẩn chứa những thứ sâu xa khác. Hắn chợt cảm thấy một nỗi lạnh lẽo xâm chiếm, như đang giữa trời đông giá rét. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua cõi lòng, kết thành một khối hàn băng khiến đông cứng, còn chút ấm.

Tuyên Lãng khó khăn mở miệng. “Quận chúa. Phải chăng ý trung nhân , nên mới cùng Bát kết duyên trăm năm?”

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Lời ngươi , đó là thứ vô vị gì ?”

Tuyên Lãng ngơ ngác.

Thiên Trúc im động, Lộ Châu thần sắc nghiêm nghị, Tưởng Nguyễn thản nhiên . Nàng rõ từng câu từng chữ hôm nay, tất thảy đều sẽ truyền tới tai . Hắn đích dựng lên một vở kịch như cho nàng thưởng thức, nàng cũng thể ngăn cản kết thúc màn diễn. Mưu tính, ai ?

“Đại ca đang nơi tiền tuyến dũng kháng địch, ở kinh thành thể cam tâm kết hôn? Cho dù thành , phu quân cũng nhất định là một nam tử hán đường đường chính chính. Đại Cẩm Triều càng cần một khuê nữ mặt bảo vệ. Ngay cả cũng hiểu đạo lý , Bát ngươi lẽ nào ? Thế nhưng, việc thỉnh cầu Bệ hạ xuất binh trợ giúp, bảo vệ bách tính Đại Cẩm Triều dám quang minh chính đại , thể cam lòng giao phó cả đời cho một như thế? Một kẻ ngay cả quốc gia cũng dám bảo vệ, liệu đến một ngày cũng thể bảo vệ ?”

“Nam nhân sẽ gả, tuyệt đối thể là kẻ hèn nhát.” Tưởng Nguyễn .

Những lời khiến Tuyên Lãng á khẩu, chẳng thốt nên lời. Có điều, mồ hôi lạnh trán ngày càng nhiều hơn. Lời lẽ hôm nay truyền đến tai Tuyên Ly, há nổi cơn lôi đình ? Cuối cùng, cơn giận của sẽ trút hết lên , chẳng là giận cá c.h.é.m thớt ?

“Lời của Quận chúa quả thực quá khắt khe.” Tuyên Lãng . “Bát cũng chẳng xử lý như thế nào cho .”

“Quan hệ của Tứ điện hạ và Bát điện hạ quả thật thâm tình.” Nàng lạnh nhạt . “Vậy thì về bẩm báo với chủ nhân của ngươi rằng, mơ tưởng hảo huyền như thế, thường gọi là ngủ mơ giữa thanh thiên bạch nhật!”

 

Loading...