Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một đêm lặng lẽ trôi qua, chung quy vẫn thành công chuyện gì. Vốn dĩ, dựa theo tính tình của Tiêu Thiều, dù đến mức chuyện thất thố gì, thì ít mối quan hệ của hai cũng nên tiến thêm một bước. Ai ngờ sáng hôm , khi cánh cửa mở , cả hai đều giữ vẻ mặt lãnh đạm, hề chút ngượng ngùng e thẹn nào như dự đoán.

Tất cả thuộc hạ đều tự hành vi của là sai trái, ngoan ngoãn lĩnh phạt.

Sau khi Tiêu Thiều rời khỏi, Tưởng Nguyễn cho lui tất cả , thư án. Nàng rút một quyển sách, bên trong cẩn thận kẹp một tấm bản đồ từ Nam Cương tới nước Thiên Tấn. Nam Cương ở phía Nam Đại Cẩm, chỉ cần vượt qua một con sông là đến Thiên Tấn quốc. Đêm hôm Tiêu Thiều mang thương tích trở về, dù hề hé răng, nhưng Tưởng Nguyễn nhận thấy Thiên Tấn quốc và Nam Cương mối liên hệ thể tách rời. Nếu suy tính sâu xa hơn, chắc chắn biến cố xảy chiến trường.

bất luận , nàng cũng thể tự tiện tới chiến trường. Từ ngày tin Thiên Tấn quốc phản kích thắng lợi truyền về kinh, Tưởng Tín Chi còn gửi thư nhà về nữa, chắc chắn là chiến sự đang vô cùng căng thẳng. Dựa tính cách của Tưởng Tín Chi, vì khiến nàng lo âu, hẳn sẽ cố vẻ chuyện vẫn . Giờ đây ngay cả thư nhà cũng bặt vô âm tín, e rằng chiến cuộc trở nên vô cùng kịch liệt.

Tưởng Nguyễn khẽ nhíu đôi mày thanh tú. Thiên Tấn quốc đang rục rịch, nếu triều đình thể nhanh chóng phái quân tiếp viện, ắt sẽ tránh họa thiêu cháy tới nơi .

Thế nhưng binh quyền Triệu gia nắm giữ chỉ ước chừng hơn hai mươi vạn, còn để một nhóm nhân mã bảo vệ kinh thành. Các bộ tướng khác, Bát hoàng tử lôi kéo thì cũng chính là phe Tuyên Hoa. Chắc chắn Tuyên Ly chẳng dễ dàng đồng ý gửi viện quân , cho dù đế vương hạ thánh chỉ, cũng khó tránh khỏi việc Tuyên Ly động tay động chân cản trở. Nay Tưởng Tín Chi là tướng tài trọng dụng, dựa bản tính cố chấp của Tuyên Ly, nếu thể bắt Tưởng Tín Chi dốc sức vì , thì ắt sẽ nghĩ cách diệt trừ.

Nay nếu Tưởng Tín Chi hãm khốn cảnh, chắc chắn Tuyên Ly sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng.

Tưởng Nguyễn dậy, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng khẽ thốt: “Ta cung một chuyến.”

Trong Ngự thư phòng, đế vương bỏ lá thư tay xuống, gõ gõ mặt bàn, lâu mới ngẩng đầu thanh niên mắt. “A Thiều, ngươi xuất binh?”

Tiêu Thiều vẫn im lặng đáp.

“Mẫu hậu sẽ đồng ý.” Hoàng đế . “Năm đó. .”

“Ta quên.” Tiêu Thiều cắt ngang lời. “Hoàng thượng cần nhắc .”

“Vậy , ” Hoàng đế . “Chuyện tạm thời nhắc tới, trẫm ngươi và Hoằng An quận chúa gần gũi, đêm ngươi thương, nghỉ ngơi ngay trong viện của Hoằng An quận chúa?”

“Hoàng thượng thông tuệ hơn , hà tất hỏi thêm vi thần điều .”

Giọng Hoàng đế chợt nghiêm nghị. “Nàng là Tưởng gia!”

“Vậy thì ?”

“Chẳng lẽ ngươi thật sự thích nàng?” Hoàng đế phần kích động, Lý công công bên cạnh thấy vội vàng tiến tới vỗ nhẹ giúp ông thuận khí. Hoàng đế đẩy tay Lý công công . “Trẫm ngươi tự chủ kiến, nhưng Tưởng Nguyễn .”

“Tại ?” Tiêu Thiều hỏi.

“Tại ư.” Hoàng đế lập . “Tưởng Quyền là kẻ như thế nào, ngươi so với trẫm càng hiểu rõ hơn.”

“Nàng cũng là cháu gái của Triệu Quang.” Tiêu Thiều nhắc nhở.

“Vậy thì !” Hoàng đế cả giận . “A Thiều, cả đời ngươi thể vấy bẩn dù chỉ một vết nhơ. Hoằng An quận chúa xứng với ngươi . Trẫm cũng cái gì cũng , cô gái tâm tư thâm trầm, thể cùng ngươi cử án tề mi? Huống hồ, mặc dù Triệu Quang tay nắm binh quyền, nhưng tính tình quá ngay thẳng, Tưởng Quyền là một kẻ độc trùng. Nếu ngươi và nàng ở bên , những nhận nửa điểm trợ lực, trái còn kéo ngươi xuống vũng nước đục. Trẫm suy xét kỹ , thiên kim của Diêu Tổng đốc ở vùng biển tuổi tác xấp xỉ với ngươi, tinh thông văn thao vũ lược, thế lực hùng hậu chống lưng. Quả là trợ lực nhất, xứng đôi nhất với ngươi.”

“Bệ hạ lo nghĩ nhiều .” Giọng Tiêu Thiều lãnh đạm. “Hôn sự của thần, thần tự chủ trương, nhọc Bệ hạ phí tâm.”

“Ngươi ——” Dường như Hoàng đế kiên quyết với chuyện , lạnh lùng . “Nếu trẫm nhất quyết tứ hôn cho ngươi và Diêu tiểu thư, ngày mai lập tức thực thi, ngươi định gì?”

Tiêu Thiều nhướng mày. “Vậy vi thần còn cách nào khác, chỉ đành kháng chỉ cưới, dẫu đầu rơi m.á.u chảy cũng cam lòng.”

Hoàng đế ho khan một trận, đợi ông tiếp, Tiêu Thiều mở miệng . “Chuyện gấp Nam Cương xử lý, Bệ hạ cần phí tâm tư chuyện tiểu tiết của thần, còn về Diêu tiểu thư. .” Đôi đồng tử sâu thẳm, đen nhánh của trong trẻo lạnh lùng, giọng điệu bình thản chút gợn sóng. “Bệ hạ nếu nhất quyết gả , chẳng là vô cớ vứt bỏ mạng sống của một thiên kim .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-228.html.]

Dứt lời, đầu mà rời .

Lý công công đỡ Hoàng đế đang lảo đảo sắp ngã, vội vàng móc một bình sứ nhỏ từ trong ngực, đổ hai viên t.h.u.ố.c đút Hoàng đế nuốt , sắc mặt ông lúc mới hơn chút. Chẳng qua vẻ mặt tiêu điều, thở dài một tiếng. “Nó vì nha đầu mà ngỗ nghịch với trẫm.”

“Bệ hạ.” Lý công công ôn tồn khuyên nhủ. “Tính tình Tiêu Vương gia, Bệ hạ rõ từ bé thơ, phàm là chuyện ngài quyết, dù chín con trâu cũng khó lòng lay chuyển. Vừa Bệ hạ như , trong lòng Tiêu Vương gia tất nhiên thoải mái, nên nặng lời, nhưng ý gì cả.”

“Trẫm dĩ nhiên dị tâm.” Hoàng đế mệt mỏi đè trán. “Trẫm nơi nơi vì nó lao tâm, Diêu tiểu thư tri thức hiểu lễ nghĩa, xuất cao quý, trẫm thấy tận mắt, cũng coi như xuất sắc tuyệt diễm. Nếu Diêu Tổng đốc thành trợ lực cho A Thiều, ngày sự nghiệp há chẳng sẽ thuận lợi hơn nhiều phần. Trẫm cố gắng lót đường cho nó, nhưng hết tới khác nó đều chịu hiểu cho trẫm.”

“Tiêu Vương gia dù vẫn là thiếu niên lang.” Lý công công khuyên nhủ. “Có lẽ quận chúa và ngài giao tình, Tiêu Vương gia trọng tình trọng nghĩa, cũng cậy thế.”

“Có đường tắt , con đường khó khăn nhất .” Hoàng đế hừ lạnh. “Nếu Tưởng Nguyễn thật sự chỉ là một cô gái dịu dàng bình thường thì cũng , nhưng trẫm thấu, nàng tâm cơ thâm trầm, tính tình lạnh bạc. A Thiều tính tình vốn lạnh lùng, nếu còn ở bên một cô gái như thì cuộc sống sẽ trở nên thế nào? Hai Tưởng Tín Chi đều là chủ kiến, nếu khống chế , nhất là Tưởng Tín Chi, nếu nổi lên dị tâm, thiên hạ chẳng sẽ đại loạn ư.”

Lý công công khuyên giải an ủi như thế nào, trong tâm Tiêu Thiều chính là vết son trong lòng Hoàng đế. Trên những chuyện khác, Hoàng đế luôn minh quả quyết, chỉ khi liên quan đến Tiêu Thiều, cách nào thấu thế cuộc. Tính tình Tiêu Thiều như , há thể mặc định đoạt? Lời hôm nay, nếu Hoàng đế thật sự chẳng ngó ngàng gì mà định tứ hôn, sợ rằng ngay ngày hôm Diêu gia thiên kim sẽ biến mất khỏi thế gian . Cách hành sự của Tiêu Thiều, Lý công công thấy qua. Đến lúc đó Diêu gia cùng hoàng gia trở mặt thành thù, đó mới là đại họa thực sự.

Hoàng đế khẽ thở dài. “Thôi , chuyện bàn .” Ngay từ lúc ban đầu, trực giác mách bảo thích Tưởng Nguyễn. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, ở vị trí cửu ngũ chí tôn, thường linh giác nhạy bén ở một phương diện. Thí dụ như mỗi Tưởng Nguyễn đối diện với , mặc dù như gì, nhưng mơ hồ luôn thể cảm thấy một tia oán khí và thù hận nhàn nhạt. Cảm giác mỏng manh, Hoàng đế nhận , song cũng từng giao thiệp sâu với Tưởng Nguyễn. Trong mắt , Nguyên Dung công chúa dịu dàng đoan chính, săn sóc tỉ mỉ, chu đại cục, quả thật là công chúa cao quý bậc nhất thiên hạ. Ý Đức Thái hậu khăng khăng cho rằng Tưởng Nguyễn vài phần tương đồng với Nguyên Dung công chúa, nhưng thực tế, qua vụ việc của Trần Quý phi thấy rõ, Tưởng Nguyễn tuyệt nhiên loại dịu dàng độ lượng như vẻ ngoài, ngược , tính tình nàng thù tất báo, chỉ là che giấu quá đỗi tinh vi mà thôi. Kể từ khi quan hệ giữa nàng và Tiêu Thiều tầm thường, Hoàng đế cũng phái điều tra những chuyện Tưởng Nguyễn từng trải qua, càng tra càng cảm thấy tâm cơ của Tưởng Nguyễn quả thực thâm sâu khó lường.

Hoàng đế cho phép một nguy hiểm như ở bên cạnh Tiêu Thiều. Hắn rõ vì ác cảm với Tưởng Nguyễn, lẽ là thù oán từ tiền kiếp, bởi lẽ đời , nhiều chuyện thể giải thích cặn kẽ.

Cuộc đối thoại giữa Hoàng đế và Tiêu Thiều trong Ngự thư phòng cũng tựa như một nén long đàn hương cháy dứt, chớp mắt liền tan thành mây khói hư vô.

Ngay đó, Tưởng Nguyễn tới bái kiến Ý Đức Thái hậu, tâm sự với Thái hậu một hồi, cùng mấy Thiên Trúc trở về điện công chúa.

Vừa bước đến cửa, đúng lúc gặp gỡ một vị cố nhân: Tứ hoàng tử Tuyên Lãng.

Tuyên Lãng tuy là Tứ hoàng tử, vận bộ cẩm y màu nâu cũ kỹ, chỉ một khối ngọc bội bên hông điểm xuyết, dáng vẻ hết sức thanh đạm. đối với kẻ hữu tâm, y sẽ là hình ảnh của một vị hoàng tử thất sủng, Hoàng thượng đoái hoài. Thấy Tưởng Nguyễn, Tứ hoàng tử tiến lên phía chắp tay hành lễ. “Quận chúa.”

Bình thường Tuyên Lãng tựa như quen lấy lòng khác, trong giọng mang theo sự khiêm cung khó nhận . Lời lọt tai Tưởng Nguyễn, quả thực giống Tưởng Đan đến chín, mười phần. Nàng vẫn giữ nụ mặt, đáp lễ: “Tứ điện hạ.”

Thái độ lạnh nóng khiến trong mắt Tuyên Lãng lóe lên một tia bi thương, nhưng cũng chỉ thoáng qua biến mất, gã . “Nghe cuộc chiến với nước Thiên Tấn hết sức căng thẳng, còn tưởng trong lòng quận chúa nhất định đang hết sức lo âu. Nay thấy tâm trạng quận chúa bình thường, cũng yên lòng .”

Tưởng Nguyễn khẽ nhướng mi, nàng sợ hỏi, chỉ sợ hỏi. Quả thật, chuyện nước Thiên Tấn liên quan với Tuyên Ly, giờ đúng lúc Tuyên Lãng cố tình cùng nàng ‘vô tình gặp mặt’, há là vì tới dò xét thái độ của nàng ư? Trùng hợp, nàng cũng thử xem, rốt cuộc đám đang nuôi mục đích gì, dò xét cái gì?

“Sao thể lo nghĩ chứ.” Nàng khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt thoáng chốc trở nên ảm đạm, giọng bất giác nhuốm sự phiền muộn. “Đại ca ở biên ải g.i.ế.c địch, ở đây sống thoải mái tự tại. Hiện nay chiến sự căng thẳng, đại ca lâu gửi thư về, mỗi nghĩ tới, lòng luôn cảm thấy bất an.”

Mắt Tuyên Lãng lóe lên, kỹ nét mặt Tưởng Nguyễn. Thấy nàng giống như đang giả bộ, liền an ủi: “Tưởng phó tướng là bậc cát nhân thiên tướng, huống hồ còn xưng tụng là chiến thần. Ngày đó Thiên Tấn chỉ là gặp chút may mắn, nào thể thắng . Quận chúa chớ nên phiền lòng lo lắng, lệnh nhất định sẽ ca khúc khải mà trở về triều.”

Tưởng Nguyễn một tiếng. “Đa tạ Tứ điện hạ trấn an.” Có điều nụ phần gượng gạo.

Tuyên Lãng lắc đầu . “Nói tới thì, cũng phụ hoàng đề cập tới, nay chiến sự chút căng thẳng. Dù Thiên Tấn là tiểu quốc, nhưng kỹ thuật luyện khí của họ tinh xảo, đao kiếm cung nỏ cùng lá chắn đều sắc bén vô song. Cộng thêm binh pháp xảo quyệt, ai da...”

Vừa những lời Tuyên Lãng, sắc mặt Tưởng Nguyễn thoáng biến đổi, miễn cưỡng đáp lời: “Tứ điện hạ sai.”

Vẻ u sầu tâm thần bất an của nàng lọt mắt Tuyên Lãng, khiến gã càng thêm vững , như vô tình buột miệng: “Giá như Ngô tướng quân thể xuất binh trợ chiến thì mấy.”

“Ngô tướng quân?” Tưởng Nguyễn nghi hoặc.

 

Loading...