Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Tưởng Nguyễn khẽ nở nụ , ôn hòa nhưng ẩn chứa nét chán ngán bất cần. Tiêu Thiều nhạy bén bắt biểu cảm , thấy Tưởng Nguyễn cất lời. “Tiêu Thiều, ngươi cũng để tâm chuyện .”

Đây chính là lời uyển chuyển cự tuyệt. Tiêu Thiều thoáng mất mát trong lòng, nhưng sự hụt hẫng đó kéo dài quá lâu, bởi lẽ nếu tâm tư mặt dễ dàng đ.á.n.h động như , thì chẳng còn là Tưởng Nguyễn mà quen . Hắn gật đầu. “Cẩm Anh Vương phủ vĩnh viễn vì nàng mà rộng mở.” Hắn dừng một chút, bổ sung thêm một câu cam kết. “Ta luôn luôn về phía nàng.”

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Đa tạ.” Nàng về phía ngoài cửa sổ, . “Nếu thế, ngươi cũng cần vội vã trở về. Dù bên ngoài cũng kẻ tập kích rình rập, chi bằng ngươi hãy lưu thêm một lát.”

Tiêu Thiều vốn định từ chối, nhưng đột nhiên đổi chủ ý, . “Được.”

Cẩm Tam đang lén bên ngoài, trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Rõ ràng hôm nay Vương gia còn chuyến tới Bách Trượng lầu, kết quả Tiêu Thiều cứ như đồng ý với Tưởng Nguyễn, còn vẻ Tưởng Nguyễn lý. Bởi thế mới , một khi bình thường đắn trở nên phá cách, thật khó mà cứu chữa!

Tiêu Thiều hồn nhiên thuộc hạ của đang thầm oán trách, chỉ cảm thấy sắp xếp như thế hết sức lòng. Hắn thậm chí còn cảm thấy thương thật đúng lúc. Chẳng qua Tưởng Nguyễn tựa như hề ý thức trong phòng đột nhiên thêm một nam nhân, nàng vẫn giữ nguyên nếp sinh hoạt như thường, hề chút mất tự nhiên nào, khiến lòng Tiêu Thiều nổi lên chút buồn bã nho nhỏ.

Vốn tưởng rằng một ngày cứ thế trôi qua, ai ngờ rằng đến tối, xảy chuyện bất ngờ.

Trong gian ngoài ở Nguyễn cư, hiếm khi thấy Lộ Châu và Cẩm Nhị cạnh tranh cãi, lúc khẩn trương trao đổi. “Làm như thật sự ?”

Cẩm Nhị nghiêm túc gật đầu. “Nếu , chắc chắn sẽ thành công.”

“Ta cũng cho là ,” Lộ Châu phụ họa. “Những vở kịch từng xem, tình tiết cũng diễn như thế.”

“Ở từng diễn qua?” Cẩm Nhị ngạc nhiên. “Chẳng lẽ là đoàn hát dã nào ?” Dứt lời gian manh . “Không nha, ngươi tuổi còn non nớt, học mấy thứ .”

Lộ Châu tức giận mặt nhỏ đỏ lên, đạp một cái, cả giận . “Vậy còn thua ngươi gấp trăm ! Ngươi đúng là sợ tử tôn nhỉ, đáng đời ngươi tàn phế!” Dứt lời, nàng hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng rời , để Cẩm Nhị một lắc lư trong gió.

Hắn hận nhất là kẻ hoài nghi năng lực của , lắm, nha đầu chọc trúng cơn thịnh nộ của !

Bất luận bên ngoài , chuyện bên trong vẫn trôi theo dòng nước.

Sau khi dùng bữa tối xong, Tưởng Nguyễn ngoài tìm sách trở về phòng. Mặc dù Tiêu Thiều ở trong phòng, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, trái ở cùng vẫn khiến nàng thấy thoải mái. Vừa định bước phòng, thấy phòng ngoài trống , khỏi cảm thấy kinh ngạc. lúc thấy Lộ Châu vội vã đổi ấm mới. Tưởng Nguyễn hỏi. “Sao thấy mấy Liên Kiều cả?”

“Liên Kiều tỷ và Bạch Chỉ tỷ nấu nước đường đỏ cho Tiêu Vương gia ạ,” Lộ Châu sắc mặt chút biến đổi, đáp lời dối. “Thiên Trúc tỷ và Cẩm Tam tỷ một việc thương lượng.”

Tưởng Nguyễn thấy lạ, nhưng truy cứu sâu, chỉ gật đầu. “Ừ, ngươi .”

Lộ Châu bưng ấm ngoài.

Tưởng Nguyễn trong phòng, bước , lập tức “rắc rắc” một tiếng. Quay đầu , cửa phòng trong và phòng ngoài đều khóa chặt . Ngày thường vì để đề phòng ban đêm bất chợt xảy chuyện, Tưởng Nguyễn cố ý ổ khóa, gia tăng lớp bảo mật cho cả phòng trong lẫn phòng ngoài. Không ngờ hôm nay Lộ Châu khóa nhốt.

Tưởng Nguyễn khẽ nhíu mày. Tỷ nữ nhà như , dĩ nhiên thể nào thật sự chuyện tổn thương nàng. Mặc dù rõ dụng ý của Lộ Châu, nhưng trong lòng Tưởng Nguyễn cũng chút lo lắng. Nàng chỉ trầm ngâm cánh cửa khóa, đoạn đầu đối diện với rèm phòng.

Đó là loại rèm kết trân châu thạch mà các nữ tử quý tộc thường chuộng dùng, mà chỉ là rèm vải thêu bình thường, vì đang thủ hiếu nên đổi sang màu xanh nhạt. Xuyên qua lớp rèm mỏng trong, quả nhiên thấy bóng nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-227.html.]

Tưởng Nguyễn ngẫm nghĩ, liền vén rèm lên, yên lòng, mạnh dạn bước .

mới phát hiện lầm to, đồng thời cũng còn cơ hội thoái lui.

Bên trong xác thực , bình phong bên cạnh ai dựng lên từ lúc nào. Phía một bóng cao gầy đó. Vòng eo nhỏ gọn, tấm lưng gầy gò của y, từng cử động đều ẩn chứa nguồn lực mạnh mẽ và mỹ cảm vô tận, khiến dứt ánh . Phút chốc, bóng bước khỏi bình phong, Tiêu Thiều chỉ khoác một chiếc trường bào màu ngọc thêu hoa văn đơn giản, xuất hiện mặt Tưởng Nguyễn.

Mỹ nhân mặt, sắc xuân tựa hoa nở.

Nhất thời Tưởng Nguyễn phản ứng thế nào. Cảm giác như thứ gì đó mạnh mẽ phá kén chui khỏi lồng n.g.ự.c nàng. Ngay thời khắc , ngoài sự kinh ngạc, vẫn chỉ còn sự ngỡ ngàng.

Tiêu Thiều vận hắc y như thường lệ, đó là trường bào màu bích ngọc ôm trọn hình cao gầy, nổi bật làn da trắng nõn nà, lấp lánh như ngọc trắng ánh nến, tựa như khoác lên một tầng hào quang. Môi đỏ răng trắng, mi thanh mục tú, dáng vẻ tựa như trích tiên bước từ họa quyển. Khí chất băng lãnh thường ngày dung hòa, thêm vẻ dịu dàng diễm lệ, đặc biệt là trong ánh mắt, ẩn chứa một phần yêu khí và mị hoặc hiếm thấy.

Tưởng Nguyễn ngây ngẩn bất động. Tiêu Thiều cũng sửng sốt kém, lẽ lường bước chân chạm mặt nàng. Sự bất ngờ quá lớn khiến cả hai cứ trân trân, ánh mắt chạm , chẳng hề nhúc nhích.

Sau giây lát, Tiêu Thiều khẽ ho một tiếng, vẻ như chuyện gì xảy , chậm rãi bước đến chiếc ghế quý phi an tọa. Trường bào lướt mặt đất, mái tóc dài đen nhánh từ đầu vai buông xuống, mượt mà tựa tơ lụa.

Kiếp , Tưởng Nguyễn từng cho rằng Tuyên Ly là ôn nhuận như ngọc. Dù hiện tại thấu bản chất của Tuyên Ly, nàng vẫn công nhận vẻ ngoài của dễ thu hút lòng , khiến ngoài đều cảm thấy là một 'khiêm khiêm quân tử, dịu dàng như ngọc'. Song, chỉ cần một cử chỉ nhẹ nhàng của mắt đây, đủ sức vượt xa Tuyên Ly vạn dặm. Khác biệt rõ rệt với kẻ đạo mạo , Tiêu Thiều toát một thứ mỹ cảm chân thật và đầy uy hiếp. Thế nhân luôn miệng nàng là họa quốc yêu nữ, nhưng theo Tưởng Nguyễn, hai chữ họa quốc đó, e rằng chỉ Tiêu Thiều mới xứng đáng gánh vác.

Tiêu Thiều dường như chịu nổi ánh mắt dò xét của Tưởng Nguyễn, đầu , khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ đầy tà khí, nhướng mày hỏi: "Nàng chăm chú như , là lòng ?"

Kẻ vốn lạnh lùng mà nay cất tiếng , ánh mắt thâm thúy càng trở nên rạng rỡ, nụ chứa đựng vẻ lẳng lơ, mê hoặc một cách lạ lùng. Tưởng Nguyễn kinh ngạc, ngờ lời lẽ trêu chọc từ Tiêu Thiều. Nàng đầu thẳng , ánh mắt quan sát từ xuống , tựa như đưa một lời nhận xét nghiêm khắc: “Phong thái phong lưu, thần sắc đoan chính, mi mắt như tranh vẽ, thể phách cường tráng, thật sự là... Tuyệt thế mỹ nhân.”

Khóe môi Tiêu Thiều khẽ nhếch, liếc nàng, thu vẻ dụ hoặc , đó từ trong n.g.ự.c áo lấy một bình sứ trắng như tuyết, : “Ta cần thoa thuốc, nàng hãy mặt sang hướng khác.” Hắn kéo vạt áo, vết thương nơi lồng n.g.ự.c lập tức lộ , quả nhiên trông đáng sợ. Tiêu Thiều tự thoa t.h.u.ố.c phần bất tiện. Tưởng Nguyễn thấy , bèn bước tới cầm lấy bình sứ trong tay , : “Không cần đa lễ, để cho.”

“Nam nữ thụ thụ bất .” Tiêu Thiều thản nhiên nhắc nhở.

Giọng Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ lãnh đạm: “Thứ nên thấy cũng thấy, thứ nên thấy cũng thấy, tay chân chạm . Nếu ngươi ngại, cứ xem là một nam nhân là .”

Vốn dĩ Tiêu mỹ nhân nửa câu đầu cảm thấy hài lòng, nhưng hết nửa câu , nhận điều bất thường. Hắn cúi đầu sát gương mặt thiếu nữ, kìm nén một lúc, vẫn cất lời: “Ta sẽ phụ trách nàng.”

“. . . .” Tưởng Nguyễn liền xuống tay chút nương tình, cố ý ấn mạnh miệng vết thương. Quả nhiên, Tiêu Thiều khẽ kêu đau một tiếng. Lúc nàng mới rảnh rỗi lên tiếng: “Trước mắt ngươi cứ lo dưỡng thương cho lành . Thân thể yếu ớt như , còn đòi chịu trách nhiệm gì chứ.”

Sắc mặt Tiêu Thiều lập tức u ám. Lâm quản gia cùng đám thuộc hạ ngày ngày lén lút bàn luận, hiểu phong tình, tâm tư cứng nhắc như khối sắt. Tiêu Thiều nghĩ, nên dẫn đám đến gặp Tưởng Nguyễn, để họ xem thử rốt cuộc ai mới là kẻ thật sự hiểu phong tình.

Trong lòng Tưởng Nguyễn cũng đầy nghi hoặc, vì cớ gì Tiêu Thiều bỗng dưng trở nên trêu chọc và bỡn cợt đến thế? Trước thấy phiền phức khác như .

Bên ngoài phòng, đám thị vệ xếp hàng dài, tai áp sát lên cửa, hy vọng thể trộm chút động tĩnh bên trong. Song, chúng dám quá lộ liễu, cách tới hai lớp cửa, rõ quả là khó khăn. Chỉ thấy tiếng lờ mờ, mơ hồ. Một : “Á, hình như thấy Thiếu chủ kêu lên một tiếng.”

“Thiếu phu nhân quả là dũng.” Một khác tán thưởng.

“Khiến tâm phục khẩu phục!” Càng lúc càng hưng phấn.

Hai bên trong mập mờ thừa, nhưng mật đủ. Phí hoài cơ hội mà đám thuộc hạ khổ tâm sắp đặt. Nếu Lâm quản gia , nhất định sẽ than vãn: Bọn trẻ chẳng thể dạy dỗ !

 

Loading...