Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rèm giường vén lên, bên trong quả thực gì, trống trơn. những cử chỉ khác thường của Lộ Châu và Liên Kiều khiến Tưởng Đan đoan chắc rằng nọ nhất định đang ở đó quanh đây. Giờ phút nàng cam tâm, chỉ hận thể lật tung ngóc ngách để lục soát. dù kỹ thế nào, cũng chỉ trong phạm vi một chiếc giường ngủ, thoáng chốc thấy rõ ràng, quả thực hề nào khác. Cảnh tượng khiến nàng cảm thấy như đang đem trò .
Tưởng Đan gắng gượng , về phía chiếc hươu đồng đang nhả khói lượn lờ, hỏi: “Không Đại tỷ tỷ nay luôn chuộng dùng hương liệu , cớ gì hôm nay dùng?”
“Cũng quá thích.” Tưởng Nguyễn đáp lời một cách từ tốn. “Chỉ là che chút mùi tanh còn sót trong phòng mà thôi.”
Tưởng Đan kinh ngạc ngước mắt, hiểu vì Tưởng Nguyễn . Lời chẳng là đang gián tiếp thừa nhận điều nàng nghi ngờ ?
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : “Gần đây cuộc sống trong nhà mới tạm định, thể chút thoải mái. Sao Tứ dùng ánh mắt soi mói ?”
Tưởng Đan tức đến tím mặt, khẳng định Tưởng Nguyễn đang cố tình trêu ngươi, xem nàng như một đứa ngốc. Những lời khiến nàng khó chịu, song tìm lý lẽ nào để phản bác. Nàng quanh căn phòng một lượt nữa. Vật phẩm bày biện trong phòng Tưởng Nguyễn vốn nhiều, ngoài gầm ghế tựa và gầm giường ngủ, khó tìm chỗ nào đủ để che giấu một . E rằng chuyến trở thành công cốc, Tưởng Đan tuy thất vọng, nhưng lòng thầm nghi ngờ, ngây tại chỗ mới .
Tưởng Nguyễn dậy, chỉnh mái tóc mai, chậm rãi : “Qua mấy hôm nữa Tứ sẽ nhập cung tham gia tuyển tú nhỉ.”
“Phải.” Tưởng Đan giật , cúi đầu đáp.
“Ta thấy mấy ngày qua Tứ vui vẻ đến thế,” Tưởng Nguyễn như chuyện gì xảy , đưa tay ngắm nghía móng tay . “Nếu như , ngày ngày cứ nên ở yên trong phòng mà tĩnh dưỡng . Nếu , nhỡ đến giờ phút quan trọng xảy biến cố gì, e rằng tâm huyết sẽ đổ sông đổ bể, uổng phí bao.”
Trong lời hàm chứa ý lạnh lẽo, Tưởng Đan tất nhiên lời cảnh cáo nặng nề đó. Nàng kiềm rùng một cái. Thủ đoạn của Tưởng Nguyễn, nàng từng chứng kiến, nếu ngày tuyển tú xảy chuyện gì, há chẳng bộ công sức bấy lâu của nàng đều tan thành mây khói ?
Dù trong lòng muôn vàn cam chịu, mặt Tưởng Đan vẫn dám thể hiện chút nào, trái bày vẻ sợ hãi, thần thái hèn yếu. Nàng cúi đầu gật gù: “Đại tỷ tỷ dạy , Đan nương sẽ về phòng , xem thật kỹ Nữ tắc.”
Đợi Tưởng Đan khuất bóng, Lộ Châu mới tức giận : “Tứ tiểu thư rõ ràng lòng ôm ý đồ , cái điệu bộ , e rằng hận thể thấy Cô nương gặp chuyện may thì .”
Từ lúc Lộ Châu theo Tưởng Nguyễn phủ đến nay, nàng hiểu rõ mối quan hệ giữa Tưởng Đan và Cô nương nhà . Theo lẽ thường, Tưởng Đan Triệu Mi nuôi dưỡng lớn lên, tất nhiên một lòng với Tưởng Nguyễn, nhưng kết quả trái ngược. Nàng luôn tìm cách bỏ đá xuống giếng, tâm địa chăm chắm hiểm ác. Lộ Châu lăn lộn chốn phố phường bao năm, hiểu rõ đạo lý tri ân báo đáp, đây là đầu tiên nàng gặp một kẻ lấy oán báo ân như Tưởng Đan.
Tưởng Nguyễn đáp lời, nàng hiểu rằng Lộ Châu chỉ thấy một góc nhỏ của tảng băng chìm. Cái c.h.ế.t của Triệu Mi, Tưởng Đan thoát khỏi liên can, và cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng . Nếu Tưởng Đan tha thiết nhập cung đến , ngại gì mà thành cho nàng ? Hoàng cung rốt cuộc là nơi thế nào, ai rõ ràng hơn Tưởng Nguyễn. Để Tưởng Đan ở trong cung từ từ chịu đựng sự giày vò, so với việc hiện tại nghĩ cách loại trừ nàng , sẽ càng khiến nàng nếm trải nhiều khổ đau hơn.
Lộ Châu chú ý tới lệ khí lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Cô nương nhà , kinh hãi. Chợt như nhớ điều gì đó, nàng vội : “Nếu Tứ cô nương khỏi, nên thỉnh Tiêu Vương gia ngoài ạ? Ta sợ chốc nữa ngài sẽ nghẹt thở trong đó mất.”
Nói gì thì , Tiêu Thiều cũng là ngậm thìa vàng mà lớn lên, giờ đối đãi như món hàng, nhét kho chứa chật hẹp thế , hẳn là cực kỳ khó chịu lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-226.html.]
Thiên Trúc và Bạch Chỉ ngoài trông chừng, Tưởng Nguyễn vén vạt chăn lên, mở cửa kho chứa đồ. Tiêu Thiều liền từ trong đó bước .
Vừa xuất hiện, ánh mắt thoáng dừng Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều chợt ngẩn , gương mặt tuấn tú khẽ ửng hồng, đành mất tự nhiên mà dời tầm mắt sang chỗ khác.
Lúc nãy giường giả vờ say ngủ, Tưởng Nguyễn đương nhiên chỉ vận y phục nội thất màu trắng. Sau khi Tưởng Đan rời , nàng cũng quên khoác thêm áo ngoài. Thấy cử chỉ của Tiêu Thiều phần lạ lùng, Lộ Châu khẽ kêu "A" một tiếng kinh ngạc, vội vàng tìm chiếc áo khoác dài phủ lên Tưởng Nguyễn, che chắn kỹ càng từ xuống . Lòng dấy lên nỗi sầu muộn, giờ đây ngay cả giường ngủ của Tưởng Nguyễn Tiêu Thiều cũng tùy tiện lên. Nhìn thì cũng thấy cả , tính tới tính lui, chịu thiệt thòi vẫn là Tưởng Nguyễn. Lộ Châu và Liên Kiều khỏi cảm thấy phiền lòng.
Tưởng Nguyễn khoác thêm y phục, giờ mới hiểu rõ nguyên nhân Tiêu Thiều khác thường. Nàng khẽ ngước mắt . Ánh mắt hai vặn trực tiếp giao .
Dung mạo thiếu nữ tuyệt thế kinh nhân, cần phấn son cầu kỳ vẫn nổi bật lên đường nét thanh thoát, khung xương tinh tế. Nàng như áng mây nhất bầu trời Đại Cẩm, nhẹ nhàng điểm xuyết giữa khung cảnh mùa thu phần ảm đạm. Dưới ánh nắng chiều tà, nàng càng thêm rực rỡ tựa đóa hoa xuân hé nở, bớt phần sắc bén. Ánh mắt chút mờ mịt, tựa hồ một con thú non đang trêu đùa, dễ dàng thu hút ánh .
Tưởng Nguyễn cũng . Thanh niên dáng cao ngất tựa ngọc, làn da trắng như tuyết, tròng mắt đen láy như điểm mực, đôi mày tựa nét vẽ. Từng sợi tơ mềm mại thêu rõ hình ảnh Kỳ Lân đạp lửa cưỡi gió nền vải đen tuyền. Đôi môi mỏng khẽ mím, càng tăng thêm vẻ tuyệt luân, nhưng kỹ, thấy khí phách hùng bức , cực kỳ trong trẻo, lạnh lùng, ưu nhã tận xương tủy, toát lên khí chất lãng tử phi phàm. Hắn là một thanh niên tuấn mặc huyền y đen tuyền, thêu hình thụy thú Kỳ Lân, trời sinh tôn quý, khí chất đoan chính bất phàm.
Hai đối diện , nét mặt đều rung động, tựa hồ khí chất của đối phương cho chấn nhiếp, một cảm xúc vô danh chợt từ lòng đất trỗi dậy. Liên Kiều và Lộ Châu lặng lẽ bên, ánh nắng ôn hòa, dịu dàng, dường như cũng nỡ phá vỡ hình ảnh yên tĩnh đến ngọt ngào . Giờ khắc , thứ đều chìm trong im lặng, tựa như ngọn núi xanh thẳm từ ngàn xưa.
Tiêu Thiều từng gặp mỹ nhân, chính cũng sở hữu dung mạo tuyệt thế, nhưng luôn cảm thấy vẻ ngoài cùng lắm chỉ là lớp da thịt vô hồn. Hắn nay chỉ Tưởng Nguyễn nhan sắc tệ, nhưng khoảnh khắc , mới sâu sắc hiểu vẻ kinh diễm của thiếu nữ mắt. Nàng giống bất kỳ mỹ nhân nào từng gặp. Rõ ràng lòng nàng lạnh lẽo như băng giá, nhưng dung mạo quyến rũ tựa lửa cháy. Mà khi nàng trầm tĩnh, nàng biến thành một khác, êm ả, hiền hòa, mặc dù hiểu rõ, đó chỉ là một trạng thái nhất thời.
Thiếu nữ khác biệt với bất kỳ ai Tiêu Thiều từng . Rõ ràng nàng tràn đầy lệ khí, nhưng trong thoáng chốc thể che giấu hết vẻ ngoài an nhiên tự tại. Nàng trải qua những gì, mà trở nên như ngày hôm nay?
Chiếc áo khoác che kín Tưởng Nguyễn từ cổ đến chân, chỉ còn lộ khuôn mặt nhỏ nhắn. Tiêu Thiều chợt nhớ hình dáng thiếu nữ chỉ vận y phục mỏng manh. Hắn nàng vốn chán ghét màu trắng, nhưng khi mặc trung y trắng vô tình để lộ dáng vẻ trầm tĩnh và phần yếu đuối, tựa một đóa hoa chớm nở, run rẩy cành. Một làn gió nhẹ mang ý vị mùa xuân thổi tới, cuốn luôn bóng hình đóa hoa lòng .
Trái tim vốn cứng rắn như bàn thạch, chẳng từ khi nào, thêm một hình bóng. Hắn giật vì khoảnh khắc rung động đó. Dù từng thấu hiểu tình ái, nhưng hiểu ý nghĩa của sự xao xuyến . Khác hẳn với những cảm xúc chập chờn ngày , khoảnh khắc tối qua khi theo bản năng coi sân viện là nơi thể tin tưởng nhất, Tiêu Thiều hiểu rõ sự khác biệt đó ở .
Đêm qua, nàng thần sắc trầm tĩnh, động tác dịu dàng nhưng dứt khoát giúp băng bó vết thương, hành động chút do dự. Thời gian chợt như ngược dòng, tựa như trở về chùa Bảo Quang nhiều năm về . Cô gái năm , dường như từng đến vị đắng của nỗi buồn, mở to đôi mắt trong veo mỉm , khiến thiếu niên cô độc chìm giữa trùng trùng sát cơ cảm nhận chút ấm áp hiếm hoi trong đêm trăng cô quạnh.
Giờ đây, cô bé trưởng thành, trở nên quyết liệt, lạnh lùng, trong tim chất chứa ngàn vạn tâm tư. Nàng tay cần nhuốm m.á.u nhưng tuyệt đối sâu hiểm. Giữa đêm lạnh giá, nàng bưng đến một chậu nước ấm, bảo sẽ dễ dàng giải quyết chuyện, nét mặt hề chút hoảng hốt nào.
Hắn Tưởng Nguyễn bằng ánh mắt sâu sắc, cất lời: “Ta sẽ gánh vác việc .”
Tưởng Nguyễn khẽ kinh ngạc trong chốc lát. Đôi con ngươi đen của Tiêu Thiều như ẩn chứa cả một bầu trời , ánh sáng chói lòa, dường như kéo khác hãm sâu , thể thoát . Tiêu Thiều dứt lời liền chăm chú nàng. Trong mắt thoáng qua một tia căng thẳng khó bề nhận thấy. Hắn từng vượt qua vô hiểm cảnh, đối đầu với bao nhiêu nguy nan, nhưng thời điểm đó cũng hề căng thẳng bằng giờ khắc .
Lộ Châu và Liên Kiều lúc tiến thoái lưỡng nan, trán rịn mồ hôi hột. Liên Kiều trong lòng vẫn còn chút do dự, trái Lộ Châu ánh mắt dâng đầy niềm hy vọng Tưởng Nguyễn. Phẩm tính của Tiêu Thiều, những ngày qua các nha như các nàng hiểu rõ. Nếu cô nương nhà thể ở bên Tiêu Thiều, đó chính là lựa chọn nhất. Mặc dù ngày thường tiểu thư xử lý việc vô cùng chủ kiến, đến ngay cả các nàng là nha cận nhất, đôi khi cũng cảm thấy tuy cận kề nàng nhưng tâm hồn như cách biệt ngàn dặm, nếu một thể nội tâm nàng, che chở nàng, lẽ Tưởng Nguyễn sẽ còn cô độc như nữa.