Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống dung mạo của đó. Dù đang thương, vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt như thường, tựa hồ đây chẳng chuyện lớn lao gì. Bởi y đang nhắm mắt, hàng lông mi thật dài rủ xuống, đổ bóng mờ ánh đèn. Sắc mặt tái nhợt, môi càng nhạt màu, cả tựa như điêu khắc từ khối bạch ngọc, mang theo khí chất lạnh lẽo, thanh lãnh. Chỉ đôi môi mỏng mím thật chặt, mới lộ đang chịu đựng cảm giác khó chịu đến nhường nào.
Tưởng Nguyễn nhận lấy khăn sạch Bạch Chỉ đưa, nhúng nước nóng. Đoạn, nàng cầm lấy chiếc kéo ngâm trong rượu nóng để sát trùng, một tay nắm lấy cổ áo Tiêu Thiều, tay cầm kéo, bắt đầu cắt từ cổ áo xuống ngang chỗ vết thương đang chảy máu.
Mặc dù nàng cắt định, nhưng vẫn nín thở, chuyên tâm từng cử động nhỏ. Thiên Trúc thấy thế, nét mặt chợt khẽ động.
Khó khăn lắm mới cắt xong, Tưởng Nguyễn kéo y phục của Tiêu Thiều sang hai bên, để lộ phần khuôn n.g.ự.c rộng rãi.
Bạch Chỉ và Liên Kiều thấy thế, mặt đỏ bừng. Dù cô nương nhà hề thẹn thùng vì những chuyện , xưa nay nàng hề để tâm đến những kiêng kỵ nhạy cảm của một khuê nữ, nhưng việc cứ thế vạch áo một nam nhân xa lạ vẫn khiến hai kinh ngạc thôi. Dẫu Tưởng Nguyễn vẫn là một cô nương xuất giá, cứ thẳng thể của một nam nhân, Bạch Chỉ và Liên Kiều nên nên . vẻ mặt lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn, nào thấy chút ngượng ngùng nào?
Có điều, cô gái đang cầm kéo bên mép giường chẳng hề ung dung như hai nha nghĩ. Bình thường Tiêu Thiều vẻ gầy gò, nhưng khi cởi áo, thể tưởng chừng mảnh khảnh lộ cơ bắp rắn rỏi, rõ ràng từng đường nét, ẩn chứa sức mạnh và sự dã tính. Làn da y vốn trắng như ngọc, khi kỹ thấy vô vết sẹo lớn nhỏ chồng chất lên , vết cũ kỹ thâm đen, vết còn mới tinh.
Quả nhiên là phận sát thủ. Tưởng Nguyễn thầm nghĩ. Chợt Liên Kiều khụ khụ vài tiếng, nàng ngước mắt lên, đối diện trực tiếp với ánh mắt đầy thâm ý của Tiêu Thiều.
Nàng y tỉnh từ lúc nào, mà nàng đang trong tư thế tay cầm kéo, mắt thể mà ngẩn ngơ. Trông nàng lúc chẳng khác nào một tên hái hoa tặc bắt quả tang. Tưởng Nguyễn trừng mắt Tiêu Thiều một cái, cất lời hỏi: “Sao thành nông nỗi ?”
“Trên đường hồi kinh gặp mai phục.” Tiêu Thiều đáp, ánh mắt nhu hòa nàng.
Tưởng Nguyễn im lặng, vớt chiếc khăn trong nước nóng vắt khô, cẩn thận lau sạch vết thương cho y. Lúc nàng mới thấy rõ, n.g.ự.c y găm một ám khí ba móc, đ.â.m sâu da thịt. Đầu ám khí đ.â.m quá sâu, khiến khác tiện cứu chữa. Đời , Tưởng Nguyễn ở trong cung luôn hà hiếp, nàng chỉ cách băng bó đơn giản, còn vết thương kiểu thì nàng rõ xử lý .
Tiêu Thiều chú ý tới ánh mắt nàng, khẽ : “Để tự .” Y đưa tay rút ám khí , Tưởng Nguyễn quát: “Ngươi c.h.ế.t thì ai cản, chớ c.h.ế.t ngay trong phòng !”
Tiêu Thiều sững sờ. Tưởng Nguyễn đẩy tay , cẩn thận lau sạch vết m.á.u bên cạnh ám khí. Dáng vẻ liều lĩnh của , nàng thấy đáng sợ. Cho dù là sát thủ coi trọng mạng sống của bản , nhưng hành động đến độ thật sự là quá tùy tiện . Tưởng Nguyễn thật kỹ, tìm một góc độ thích hợp, đưa tay cầm lấy phần nhô của ám khí. Nàng chần chờ, dồn lực tay, dứt khoát rút ám khí .
Tiêu Thiều khẽ rên lên một tiếng. Tưởng Nguyễn vội vàng cầm khăn đè lên miệng vết thương, m.á.u tươi chảy lập tức thấm ướt khăn. Nàng sai Bạch Chỉ đổi hai chậu nước khác. Vết thương lộ rõ ba miệng vết thương sâu hoắm, trực tiếp băng bó là . Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát, sai Liên Kiều lấy kim chỉ tới.
Liên Kiều mang kim chỉ đến, kinh ngạc hỏi: “Cô nương, khâu vết thương cho Tiêu Vương gia ?”
“Nếu khâu thì .” Tưởng Nguyễn về phía Tiêu Thiều, hỏi: “Ngươi sợ đau ?”
Tiêu Thiều khẽ run lên, đoạn y lắc đầu.
“Có đau cũng gắng nhịn.” Tưởng Nguyễn hơ kim ngọn lửa, tìm một sợi tơ sạch. Dẫu chút chần chừ, cuối cùng nàng vẫn dứt khoát tay. Nàng hề coi da thịt Tiêu Thiều như vải vóc, nhưng may vá hết sức nghiêm túc. Vì nhiều năm khi còn ở thôn trang thêu thùa đổi lấy tiền bạc, kỹ năng thêu vá của Tưởng Nguyễn quả thực tinh xảo. từng nào nàng tập trung và chăm chú như thế , khiến Liên Kiều thấy trán chủ tử lấm tấm mồ hôi, lòng cũng căng thẳng theo.
Tiêu Thiều cứ để mặc Tưởng Nguyễn khâu vết thương, tuyệt nhiên một lời. Bị khâu sống mà t.h.u.ố.c giảm đau, mà chẳng hề rên lên một tiếng. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, chăm chú nàng, rõ đang suy nghĩ điều gì, nhưng ánh sáng trong mắt càng lúc càng sáng rực.
Dù Bạch Chỉ và Liên Kiều còn đang thầm chê trách chuyện Tiêu Thiều dám chạy tới ngất xỉu trong viện khuê nữ nhà , nhưng giờ thấy như khỏi cảm thấy bội phục. Nam tử thể nhịn đau nhiều, chịu đựng như Tiêu Thiều thì càng hiếm thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-223.html.]
Cuối cùng, Tưởng Nguyễn cũng khâu xong mũi kim cuối cùng, thắt nút cột sợi tơ . Nàng cất kim hộp kim tuyến, lấy t.h.u.ố.c bột cầm m.á.u rắc lên vết thương của Tiêu Thiều. Thiên Trúc bưng khay vải trắng sạch tới. Tưởng Nguyễn cúi đầu, ánh mắt thoáng lên lồng n.g.ự.c trần của Tiêu Thiều, xuống khay vải trắng tinh.
Tưởng Nguyễn cầm một mảnh vải lên, Thiên Trúc lên tiếng: “Ngươi đỡ dậy.”
Thiên Trúc lời theo. Tưởng Nguyễn tháo y phục dính m.á.u của Tiêu Thiều vứt qua một bên, đoạn bảo hạ thấp đầu xuống một chút.
Ban đầu Tiêu Thiều ngẩn , ngay đó dường như ý thức điều gì, gương mặt tuấn dật thoáng ửng hồng, cuối cùng lúng túng đầu sang chỗ khác.
Tưởng Nguyễn dĩ nhiên hề chú ý tới biểu cảm của Tiêu Thiều. Nàng vòng hai tay qua vai , quấn băng vải từ lưng tới ngực. Nhìn cảnh , ngược trông giống như Tiêu Thiều đang ôm lấy Tưởng Nguyễn, chỉ cần nàng ngẩng đầu là sẽ chạm cằm .
Tưởng Nguyễn cúi đầu chuyên tâm băng bó. Tiêu Thiều khẽ . Mắt thấy Tưởng Nguyễn ở gần kề, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng dịu nhẹ tràn ngập trong thở. Cảm giác khó tả trỗi dậy, một sự kích động ôm chặt lấy cô gái mặt, đem nàng giấu kín lồng n.g.ự.c .
Bạch Chỉ và Liên Kiều đều yên lặng cúi đầu dám , tiến lùi cũng xong. Tưởng Nguyễn băng bó kỹ lưỡng xong vết thương, trầm ngâm giây lát, sai Liên Kiều nấu nước đường đỏ. Nước đường đỏ công dụng bổ máu, thường là thứ nữ nhân dùng để điều dưỡng thể, nên sẽ dễ khiến nghi ngờ. Điều khiến vẻ mặt Tiêu Thiều chút ngượng nghịu.
Sau khi xong xuôi chuyện, Tưởng Nguyễn mới thở dài một , cảm thấy việc băng bó cho Tiêu Thiều cũng khiến nàng mệt nhọc vô cùng. Nàng xuống mép giường, hỏi: “Sao ngươi chạy tới đây ngất xỉu?”
“Dọc đường gặp mai phục, nơi gần nhất.” Tiêu Thiều đáp. Lần xuất kinh việc , bọn Nam Cương càng trở nên càn rỡ. Vốn thương, đường về gặp phục kích. Người Nam Cương giỏi dùng độc, tối nay thứ những kẻ đó dùng chính là Miêu cổ, quả nhiên chứng thực sự hoài nghi của . Những kẻ trong kinh thành sớm thông đồng với bọn Nam Cương. Dọc theo đường về phủ Cẩm Anh vương nhiều cạm bẫy, sợ bứt dây động rừng. Mắt thấy Tưởng phủ ở gần nhất, nghĩ tới, bất giác phát hiện bản tới sân viện của nàng.
Thực chất, thể tiết lộ tung tích với ngoài, nhưng chẳng rõ vì cảm thấy Tưởng Nguyễn là thể tin tưởng. Thế nên mới an tâm táo bạo ngất trong phòng nàng. Kỳ thực thương thế cũng đáng ngại, nghỉ ngơi một lát sẽ khá hơn, nhưng dáng vẻ Tưởng Nguyễn nghiêm túc băng bó vết thương cho , mới dứt khoát giả vờ như gì.
Tiêu Thiều vì hành xử khác hẳn với ngày thường, cũng hiểu rõ loại cảm giác khác thường là gì. Tuy sớm trưởng thành, nhưng trong chuyện nam nữ ngây ngô như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Hắn cứ mặc cho cảm giác ngọt bùi xen lẫn chua xót âm thầm lên men trong lòng .
Tưởng Nguyễn ngoài cửa sổ, liếc sang đồng hồ cát bên cạnh, giờ là canh ba. Nhìn thấy Tiêu Thiều uống xong chén nước đường đỏ, nàng buông rèm che xuống, : “Ngươi cứ ngủ một giấc, sẽ ngoài.”
Tiêu Thiều định bước xuống giường: “Không cần, ngoài nghỉ ngơi là .”
Tưởng Nguyễn liếc một cái sắc lạnh: “Nếu ngươi sợ liên lụy đến , thì cứ ngoài mà ngủ. Tai mắt trong sân viện ít, đám đang trông chờ ngày bắt chứng cứ bất lợi cho . Nếu ngươi xách nó dâng lên cho đám đó, thì ân tình nợ ngươi coi như tiêu tan.”
Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn thẳng thì ngượng ngùng, nghĩ nếu còn từ chối nữa thì giống như quá câu nệ. đường đường là bậc nam tử hán chiếm đoạt giường nghỉ của khuê nữ nhà , cũng . Có điều Tưởng Nguyễn hề tính toán, đành thuận theo.
Đợi Tưởng Nguyễn ngoài, Thiên Trúc, vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, đột nhiên bước tới mặt Tưởng Nguyễn, chắp tay hành đại lễ tạ ơn thật sâu. “Thuộc hạ đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”
Tưởng Nguyễn đáp. Thiên Trúc : “Từ nay về , mạng của thuộc hạ chính là của cô nương.” Chuyện đêm nay rốt cuộc hung hiểm đến mức nào, lẽ Bạch Chỉ và Liên Kiều hề hiểu rõ, nhưng là Cẩm y vệ, hiểu rõ. Đứng những thế lực ẩn nấp trong bóng tối nơi kinh thành, Tưởng Nguyễn dám táo bạo mạo hiểm giữ Tiêu Thiều ở khuê phòng và chữa thương cho . Người hành động quả thực dũng khí lớn. từ đầu đến cuối, biểu hiện của Tưởng Nguyễn vẫn giữ thái độ bình thản, tựa như đây chỉ là một chuyện đỗi bình thường.
Thiên Trúc : “Từ nay về , mạng của thuộc hạ chính là của cô nương.”