Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện Hạ gia Đại gia Nhị của cắm sừng chẳng mấy chốc truyền khắp kinh thành. Hạ Thành cảm thấy mặt mũi còn, bèn viện cớ cáo ốm thượng triều. Dù , tấu sớ hạch tội của các vị Ngự sử vẫn ngừng bay về phía Hoàng đế như bông tuyết mùa Đông. Không ai lên án nội trạch Hầu phủ hỗn loạn, ngay cả con cái và thê còn quản , thì lấy tư cách gì để giữ triều cương?
Lúc chuyện Hạ Nghiên thông gian tư tình ảnh hưởng đến Hạ Hầu phủ, khi chuyện về Hạ Nhị gia lộ ngoài, dân chúng kinh thành mới vỡ lẽ. Khó trách Phu nhân Tưởng phủ thể loại chuyện đó, căn bản là vì Thượng bất chính, hạ tắc loạn mà thôi.
Chẳng cần lời đồn thổi bên ngoài đến mức nào, nhưng đợi đến khi truyền tới tai Hạ Thành thì biến thành những ngôn từ dơ bẩn khó lọt tai. Kể từ ngày xảy chuyện, Hạ Thiên Dật cứ quanh quẩn trong nhà, sai nha mua rượu, mỗi ngày uống say khướt. Nào còn sót chút dáng vẻ nghiêm túc thuở xưa, khác gì những gã say rượu vật vờ nơi phố xá. Hạ Thành đến khuyên giải vài , ngược Hạ Thiên Dật càng thêm kích động. Trong cơn nóng giận, lão bèn buông xuôi, chờ mấy hôm nữa để nhi tử tự suy ngẫm thông suốt.
Nhà Thân gia tới thăm một . Khi rõ cơ sự, họ cũng mất hết thể diện, tuyên bố Thân Nhu gả Hạ gia thì trở thành của Hạ gia. Cho dù nàng c.h.ế.t cũng còn liên quan gì đến nhà đẻ nữa, cuối cùng mặc kệ phận của Thân Nhu.
Thế nhưng hiện tại Hạ phủ đang dồn tâm trí lo lắng cho thương thế của Hạ Kiều Kiều, nên chẳng ai rảnh rỗi quản chuyện Thân Nhu còn sống chết. Kể từ ngày Hạ Kiều Kiều Hạ Thiên Dật đá một cước, đổ canh nóng, dẫn đến hủy dung, Hạ phu nhân mời nhiều đại phu đến khám, nhưng họ đều vô phương cứu chữa. Trên mặt Hạ Kiều Kiều nhất định sẽ để một vết sẹo khó xóa nhòa. Mặt một vết bỏng lớn như , đừng chi đến việc cung, ngay cả việc tìm một nhà dân thường chính thê cũng khó. Thêm nữa, Hạ Kiều Kiều bại lộ phận là đứa con do thúc tẩu gian tình sinh , ngay cả các nhà thương hộ giàu ở kinh thành cũng tránh né hôn sự , càng cần nhắc đến các gia tộc quan .
Hạ Kiều Kiều nay vẫn luôn yêu thích nhan sắc, xem trọng dung mạo hơn sinh mạng. Từ khi hủy dung, nàng suốt ngày đòi sống đòi chết, cho Hạ phu nhân hết sức đau đầu phiền muộn.
Còn về Du Nhã và Hạ Thiên Tài, lẽ do chuyện kích thích, tính khí Du Nhã trở nên thất thường, ngay cả dáng vẻ nhu thuận lời thường ngày cũng thèm giữ . Ngày ngày, nàng cãi vã ỏm tỏi với Hạ Thiên Tài thì cũng là động thủ đ.á.n.h , thoắt cái hóa thành hổ dữ. Mỗi ngày mặt Hạ Thiên Tài xuất hiện thêm vài vết cào xước, còn Du Nhã cũng bầm xanh tím mẩy, trông thấy khiến giật khiếp sợ.
Giờ đây Hạ Hầu phủ tựa như gặp loạn trong giặc ngoài, bách tính khắp nơi đều đang chờ xem trò vui. Khi Lộ Châu kể chuyện cho Tưởng Nguyễn, nàng đến nghiêng ngả, khó lòng vững. "Hạ gia quả thực là gieo gió gặt bão, cả nhà tự đấu đá đến mức thương tích đầy ."
Liên Kiều cũng phụ họa. "Thế gian chẳng vẫn thường , thiên đạo luân hồi ư? Đại phòng cùng Nhị phòng Hạ gia chuyện bất nhân bại đức như thế, sớm muộn gì cũng ngày bại lộ thôi."
Bên ngoài sắc trời tối hẳn. Bạch Chỉ cầm kéo cắt ngắn tim đèn, ngọn lửa trở nên sáng hơn đôi chút, còn chớp tắt nữa. Nàng khoác thêm một chiếc áo mỏng lên Tưởng Nguyễn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cô nương, đêm về sương xuống lạnh lẽo, coi chừng kẻo nhiễm phong hàn."
Giờ là đầu thu, ban ngày tuy vẫn bình thường, nhưng đêm đến lạnh của mùa thu bắt đầu kéo đến. Tưởng Nguyễn khép quyển sách tay, vô tình liếc chiếc còi huýt bàn. Chiếc còi chế tác vô cùng tinh xảo, nàng kìm đưa tay cầm lấy, trầm ngâm suy nghĩ.
Đây chính là vật mà Tiêu Thiều tặng nàng trong ngục giam ngày . Lúc vội vã kịp kỹ, nàng rõ chiếc còi huýt từ chất liệu gì, chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt. Trên còi khắc hình một con kỳ lân màu vàng đang đạp lửa cưỡi gió. Tưởng Nguyễn đưa còi gần mũi, hít một , liền cảm nhận mùi hương mát lạnh từ đó lan tỏa.
Đã hơn hai mươi ngày gặp mặt Tiêu Thiều, nàng nghĩ ắt hẳn biến cố gì xảy . Tưởng Nguyễn đặt còi huýt xuống, định bước về phía ghế mềm, chợt thấy Thiên Trúc đang bên ngoài đột ngột bật dậy, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Tưởng Nguyễn ngẩn . Nàng chỉ thấy ánh nến lay động, tỏa thứ ánh sáng vàng ấm, dần hiện một dáng cao gầy. Người nọ bước thêm mấy bước, khuôn mặt hiện rõ, ngoài Tiêu Thiều , còn thể là ai khác?
Thiên Trúc thấp giọng gọi khẽ: "Thiếu chủ!" Vẻ mặt hiếm khi lộ sự gấp gáp. Lúc Tưởng Nguyễn mới ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc truyền từ Tiêu Thiều. Nhìn kỹ, tuy vẻ mặt Tiêu Thiều vẫn bình thản, nhưng sắc diện tái nhợt hơn hẳn ngày thường, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch còn chút huyết sắc.
"Ngươi thương ?" Nàng khẽ nhíu đôi mày.
"Không ." Tiêu Thiều mím chặt môi. Vừa dứt lời, hình đột nhiên khuỵu xuống, chật vật ngã sập lên chiếc ghế mềm đặt ở gian ngoài phòng Tưởng Nguyễn.
Thiên Trúc dám thêm lời nào, chỉ khẩn trương cất tiếng: "Cô nương, chủ tử . . ."
Tưởng Nguyễn mở to mắt đang hôn mê ghế, cuối cùng hạ lệnh: "Đóng chặt các cửa viện, bảo Liên Kiều và Bạch Chỉ đem nước nóng tới đây. Lộ Châu canh giữ ngoài cửa, Thiên Trúc, ngươi tinh thông y thuật ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-222.html.]
Thiên Trúc lắc đầu. "Thuộc hạ chỉ tinh thông các loại độc dược."
Tưởng Nguyễn thấy đau đầu: "Vậy ngày khi các ngươi thương thì xử lý ?"
"Chịu đựng." Thiên Trúc đáp. "Chịu đựng cho đến khi trở về, sẽ đại phu đến khám chữa."
Sát thủ tất nhiên thể lúc nào cũng chú ý đến thương thế, nếu thật sự quý trọng mạng sống đến thế, hà cớ gì công việc nguy hiểm ? Tưởng Nguyễn rủ mắt, suy nghĩ một lát, : "Đỡ lên giường . Gian ngoài dễ để dấu vết."
"Việc …" Thiên Trúc kinh ngạc. Để một nam nhân giường của , chẳng là ngầm thừa nhận quan hệ ? kỹ, thấy Tưởng Nguyễn và Thiếu chủ nhà bất kỳ cử chỉ mật nào.
"Động tác nhanh lên một chút!" Tưởng Nguyễn cho Thiên Trúc thời gian ngẩn ngơ. "Nếu còn chần chừ, chủ tử ngươi e là sẽ chảy m.á.u đến c.h.ế.t mất thôi."
Lúc Thiên Trúc mới dẹp bỏ suy đoán trong lòng, vội vàng đỡ Tiêu Thiều lên giường Tưởng Nguyễn.
Bên ngoài, Lộ Châu ở cửa viện, tận tâm tận lực canh gác đề phòng bất trắc. trong lòng nàng cứ bồn chồn, rõ bên trong đang diễn chuyện gì, vội vàng hỏi Cẩm Nhị đang mái nhà hé ngói dòm : "Rốt cuộc là tình hình thế nào ?"
Cẩm Nhị lười biếng vắt vẻo mái nhà, vén một mảnh ngói lên trong, tặc lưỡi đáp: "Không gì, chỉ là cô nương nhà ngươi đang dìu Thiếu chủ nhà lên giường của nàng thôi."
"A ——" Lộ Châu giật che miệng . "Sao cô nương thể tùy tiện để nam nhân giường chứ?"
"Ta đoán chừng cô nương nhà ngươi thừa cơ chủ tử nhà hôn mê, mấy chuyện tiện với ." Cẩm Nhị một cách rành mạch. "Đêm trăng gió lớn, chính là thời cơ nhất. Ngươi xem, nàng còn định buông rèm. Thế chẳng là. . ."
"Câm miệng!" Thấy càng càng khó , Lộ Châu giận đến tím mặt, chỗ nào phát tiết, lớn tiếng quát: "Ngươi đúng là kẻ miệng mồm ti tiện, phép bêu rếu sự trong sạch của cô nương nhà . Chủ tử nhà ngươi gì mà đặc biệt hơn ? Cô nương nhà dung mạo tuyệt sắc thông minh tài trí, cần gì loại chuyện ? Ngược là chủ tử nhà ngươi, đang yên lành ngất ở nơi nào khác, cố tình tìm đến sân viện của cô nương nhà để ngất xỉu, ý đồ là gì đây?"
Lộ Châu miệng lưỡi lanh lợi, câu hỏi ngược khiến Cẩm Nhị nghẹn lời. nguyên nhân sự việc thể tùy tiện tiết lộ với ngoài, cuối cùng đành im lặng, tìm lý lẽ nào để phản bác nữa.
Trái , Cẩm Tam ngọn cây, thấy cảnh tượng đó liền phụt một tiếng, cảm thấy Cẩm Nhị và Lộ Châu quả nhiên là oan gia ngõ hẹp trời sinh một cặp. Mỗi ngày chứng kiến màn đấu khẩu của hai kẻ kỳ lạ , quả thật hề nhàm chán.
…
Trong phòng, Thiên Trúc kiểm tra. Tiêu Thiều thương, vết thương dính độc, may mắn là y chút y thuật nên kịp thời uống t.h.u.ố.c giải. Trước mắt tình hình hơn, nhưng vết thương vẫn cần xử lý.
Theo cách của Thiên Trúc, họ chỉ băng bó vết thương qua loa để cầm máu. Cách tuy nhanh gọn tiện lợi, nhưng về dễ khiến vết thương mưng mủ, hoại tử. Thấy thể trông cậy Thiên Trúc, Tưởng Nguyễn chỉ đành đích tay.
Sau khi nhờ Thiên Trúc cùng giúp đỡ Tiêu Thiều lên giường, nàng xuống mép giường. Y vận y phục đen nên khó lòng vết máu, chỉ khi dùng đèn rọi xuống mới thấy rõ một mảng lớn thấm ướt, rõ là m.á.u mồ hôi. Tưởng Nguyễn đặt tay lên chỗ đó, lúc rút , lòng bàn tay nhuốm đầy m.á.u tươi, khiến kinh hãi.
Liên Kiều mang nước nóng trở về, thấy liền hít sâu một , kinh hãi thốt lên: “Cô nương, Tiêu Vương gia thương quá nặng!”