Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau yến tiệc kim cúc, sự dường như trở quỹ đạo. Hôm , Tưởng Tố Tố cùng Diêu thị xe ngựa trở về, nàng một công tử nguyện nhường xe, cố ý đưa nàng về phủ. Không rõ vì Tưởng Tố Tố đồng ý như . may mắn, sự chú ý và nghị luận của hôm nay đều tập trung phu nhân Hạ gia, nên ít ai để tâm đến nàng .

Trên đường hồi phủ, Diêu thị qua lời Triệu Phi Châu nắm chuyện, nàng nữa bày tỏ sự cảm ơn với Tưởng Nguyễn. trong lòng vẫn còn nghi hoặc, liền hỏi: “Vậy hai nha mất ?”

Quả nhiên tìm thấy nha hầu cận của Du Nhã và nha mật báo, Tưởng Nguyễn liền đáp: “Nha mật báo vốn là của . Còn về tỳ nữ hầu cận của Hạ nhị phu nhân, tạm thời đưa nó đến thôn trang, qua mấy hôm sẽ đuổi nó khỏi kinh thành.”

Diêu thị gật đầu, lòng cảm thấy an tâm. Triệu Ngọc Long tin lời . Từ đến nay, Tưởng Nguyễn luôn việc gọn gàng dứt khoát, chắc chắn sẽ để bất cứ sơ hở nào. Việc giữ tỳ nữ của Du Nhã là một mối họa ngầm, với sự ngoan tuyệt như Tưởng Nguyễn, nàng tuyệt đối thể yên tâm giữ một tai họa bên . Có lẽ nàng chỉ nửa thật nửa giả đáp cho qua chuyện. Triệu Ngọc Long tìm chứng cứ nào, đành giữ nghi ngờ trong lòng mà thôi.

Sau khi hồi phủ, Tưởng Quyền vẫn về. Ánh mắt của chư vị phu nhân và tiểu thư Tưởng Nguyễn đều mang vẻ khác lạ. Bà ma ma chút gan hơn còn kéo Lộ Châu , khẽ hỏi: “Đại tiểu thư Hạ gia thật sự là nghiệt chủng của Hạ nhị gia ?”

Lộ Châu qua loa lấy lệ đáp vài câu theo Tưởng Nguyễn về Nguyễn cư. Vừa phòng, nàng lập tức đóng cửa . Liên Kiều và Bạch Chỉ đón. Liên Kiều lanh lẹ nhanh miệng, lập tức khải bẩm: “Cô nương, chuyện hổ của Hạ gia hôm nay truyền khắp kinh thành . Lão gia cũng chuyện . Ngài đụng Nhị cô nương về tới cửa, lời qua tiếng , sinh tranh chấp. Ngài lệnh cho Nhị cô nương về phòng tự ngẫm, đó thì phẫn nộ rời .”

Tưởng Nguyễn khẽ nhướng mày. Đến giờ phút , Hạ gia xảy biến cố lớn, Tưởng phủ quan hệ thông gia, dĩ nhiên cũng bá tánh dòm ngó. Ấy mà Tưởng Tố Tố còn hậu họa, vui vẻ kiệu của công tử nhà khác trở về, há chẳng là tự phơi bày điểm yếu cho trăm họ nghị luận . Người đời sẽ chỉ rằng, huyết mạch Hạ gia từ trong xương cốt là loại bất tri liêm sỉ, vô phép tắc. Hành động của Tưởng Tố Tố chẳng khác nào tự tay đẩy Tưởng phủ vực sâu. Hiện giờ Tưởng phủ còn thanh danh và vinh quang như xưa, chỉ thể cầu mong giữ , nào thể chịu nổi thêm lời nghị luận nhạo báng của thiên hạ. Dù Tưởng Quyền yêu thương Tưởng Tố Tố đến mấy, cũng thể kiềm cơn giận dữ .

Bạch Chỉ tiếp lời: “Hôm nay Hạ gia thể là thanh danh bại hoại . E rằng Đại tiểu thư Hạ gia cũng sẽ trong cung gạch tên khỏi danh sách tú nữ.”

Nghiệt chủng do thúc tẩu thông dâm sinh , căn bản là bản chất dơ bẩn, hiển nhiên thể tiến cung. Tưởng Nguyễn rũ mắt. Kiếp khi ở trong cung, Hạ Kiều Kiều nhờ Hạ Thành chỗ dựa, ân sủng. Cùng là phẩm cấp Mỹ nhân, nhưng cuộc sống của Hạ Kiều Kiều và nàng cách biệt một trời một vực. Dù nàng tạo thành uy h.i.ế.p gì, Hạ Kiều Kiều vẫn tìm cách gây phiền phức cho nàng. Vị cô nương xưa nay tự cho bản là Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, nay chỉ là một nghiệt chủng đáng khinh, trong lòng sẽ cảm giác đây?

……

Tại Hạ hầu phủ, Thân Nhu và Hạ Thiên Tài đang quỳ rạp đất. Sắc mặt Hạ Thiên Dật xanh mét, gã hung tợn đá Thân Nhu một cước: “Tiện nhân!” Ánh mắt gã Hạ Thiên Tài cũng tràn ngập oán độc.

Hạ Thành cầm roi gia pháp. Thanh roi da đen kịt, thô to, vì ngâm trong nước t.h.u.ố.c nhiều năm nên vô cùng bền chắc. Mỗi cú quất xuống thể, tiếng ‘chát chát’ vang lên đều rợn . Sau mỗi tiếng roi , thể mềm mại của Thân Nhu hằn thêm một vết thương rách da thịt, m.á.u tươi chảy dầm dề.

“Phụ , đừng đánh, xin cha đừng đ.á.n.h nữa!” Thân Nhu gào t.h.ả.m thiết. Bộ xiêm y nàng sớm roi da quất đến tơi tả, làn da trắng nõn mềm mại giờ đây chằng chịt vết máu, vết thương chồng chất lên , mất hết vẻ kiều diễm thường ngày, trông thấy mà khiến khác ghê tởm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-220.html.]

Hạ Thành thở hổn hển dừng roi, liên tiếp quất mười mấy roi, lão cũng thấy chút đuối sức. Hạ Thiên Tài vốn qua với Thân Nhu nhiều năm, tận mắt thấy Thân Nhu chịu khổ, lập tức nổi lòng thương hương tiếc ngọc, thỉnh cầu Hạ Thành: “Phụ , chuyện liên quan đến Nhu nhi, tất cả đều là của nhi tử. Xin đừng đ.á.n.h Nhu nhi nữa!”

Lời kịp dứt, càng khiến Hạ Thành giận dữ đến tột cùng, chỗ phát tiết. Nghĩ đến chính đứa con trai bất hiếu và đứa con dâu trưởng cùng chuyện bại hoại luân thường, khiến Hạ gia trở thành trò cho thiên hạ, lão hối hận khôn nguôi, chỉ ước gì từng sinh cái đứa nghiệt tử Hạ Thiên Tài . Lão lập tức vung roi lên, quất thẳng về phía Hạ Thiên Tài.

“Lão gia, đừng mà!” Bên cạnh truyền tới một tiếng thét kinh hãi, Hạ phu nhân nhào qua can ngăn, níu c.h.ặ.t t.a.y Hạ Thành: “Thiên Tài là cốt nhục của ! Sao nỡ lòng nào đ.á.n.h nó? Tất cả đều do tiện nhân lẳng lơ quyến rũ Thiên Tài, nếu hôm nay Thiên Tài xảy bất trắc gì, cũng sống nổi ! Nếu nhất quyết đánh, chi bằng đ.á.n.h c.h.ế.t luôn !”

Tính tình Hạ Thiên Dật cương trực, hoạt bát lanh lợi bằng Hạ Thiên Tài. Thiên Tài là kẻ phong lưu lão luyện, lời lẽ tất nhiên ngọt ngào khéo léo, ngày thường dỗ ngọt Hạ phu nhân đến mức nàng vui vẻ cực độ. Hạ phu nhân cưng chiều nhất là đứa con trai út , mặc dù bà cũng giận Hạ Thiên Tài chuyện thất đức, nhưng lúc thấy gia pháp sốt ruột thôi, tự nhiên sức bảo vệ.

Hạ Thành thấy cảnh tượng , cơn thịnh nộ càng thêm chất chồng trong lòng. Lão gầm lên: “Mẹ hiền, con hư! Mẹ hiền sinh con hư đốn!”

Thấy Hạ Thiên Tài sức che chở cho Thân Nhu như , Du Nhã vốn đang xem kịch vui lập tức cam tâm. Bà nghĩ: bất quá cũng chỉ là một tiện nhân, lâm cảnh còn khiến Hạ Thiên Tài thương xót. Nàng chỉ tiếc Hạ Thành đ.á.n.h c.h.ế.t Thân Nhu!

Hạ Thiên Dật đương nhiên cũng hành động của nhị , lửa giận trong lòng cao ngất trời xanh. Nếu một vốn tính tình âm trầm, cương trực, một khi lòng đổi mà trở nên oán độc, kết cục mà gây sẽ khó lường .

Du Nhã đau xót thốt lên: “Mẫu như , chẳng là quá bất công với Đại ? Đại mới là chịu khổ chịu thiệt, hỏi tới một câu?”

Hạ phu nhân nghẹn lời, Hạ Thành chút áy náy đứa con trai lớn. Tạm thời bàn đến sự ảnh hưởng của việc đối với Nhị phòng, riêng Đại phòng, đối với Hạ Thiên Dật mà , đây quả là tai họa giáng xuống đầu. Người vợ mà thương yêu bao năm, hóa sớm đội cho một chiếc nón xanh to tướng, mà gian phu chính là nhị ruột thịt của . Hắn còn khác nuôi con gái suốt bao năm. Đủ chuyện gộp , đối với một nam nhân, đây chính là nỗi nhục lớn lao nhất trần đời. Nếu đổi là Hạ Thành, e rằng lão sớm rút kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t đôi cẩu nam nữ , để hả cơn hận trong lòng.

Hạ Thiên Dật hề phong lưu như Hạ Thiên Tài, việc xử lý tuy quá xuất sắc nhưng thỏa, từ nhỏ đến lớn từng rước chút phiền phức nào cho Hạ Thành. Điểm duy nhất khiến Hạ Thành lòng chính là việc quá mực thương yêu Thân Nhu. Mặc dù Thân Nhu chỉ sinh cho Hạ Thiên Dật một đích nữ, nhưng cũng chẳng thèm nạp thêm thất. Chỉ lúc ban đầu khi Thân Nhu mang thai, nhan sắc xuống dốc, mới tự chủ trương nạp hai thông phòng, đến nay cũng chỉ dừng phận . Mà chính kiều thê Hạ Thiên Dật hết mực trân trọng , ngang nhiên đội lên đầu chiếc nón xanh lớn đến , thể tưởng tượng tâm trạng của Hạ Thiên Dật lúc thống khổ đến nhường nào. Hạ Thành tuyệt đối thể để Hạ Thiên Dật g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Thiên Tài. Biết rõ quá với đứa con trai lớn, lão chỉ thể hung hăng quất roi Hạ Thiên Tài một trận, hòng giúp Hạ Thiên Dật vơi bớt nỗi hận trong lòng.

Lão đang định tay nữa, bỗng thấy từ chính sảnh truyền tới tiếng gọi lớn của một thiếu nữ: “Mẫu ! Người !”

Hạ Kiều Kiều và Nhị bá đang tổ phụ thi hành gia pháp, ban đầu còn tin, cứ nghĩ hầu nhảm. Bởi vì ở Hạ gia, Thân Nhu vốn cưng chiều, cớ gì phạt. Lòng nghi ngờ thúc giục nàng đến xem, quả nhiên suýt chút nữa sợ đến hồn xiêu phách lạc. Thân Nhu đ.á.n.h m.á.u me dầm dề khắp , thoi thóp nền nhà. Mà phụ nàng, nay luôn yêu thương mẫu , lạnh nhạt yên một bên, chút đau lòng. Nhìn sang Hạ Thiên Tài, cũng còn bộ dạng phong lưu ngày thường nữa, dù cũng hơn Thân Nhu khắp là vết thương. Hắn đang chật vật quỳ đất, cũng vài vết thương rướm máu. Trong tay Hạ Thành cầm một cây roi da, đôi mắt lão long lên sòng sọc như ăn thịt . Hạ Kiều Kiều thấy mà run sợ, vội vã ba bước thành hai chạy đến bên Thân Nhu, nức nở hỏi: “Mẫu , ?”

 

Loading...