Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi phủ Kinh Triệu doãn, Thiên Trúc và Lộ Châu đều dám hỏi thêm, bởi thái độ Tưởng Nguyễn đối với Đổng Doanh Nhi quá đỗi lạnh lùng, tựa như tình nghĩa đây đều tan biến. Sắc mặt Đổng Doanh Nhi cuối cùng khó coi cực độ, e rằng từ nay về , giữa hai sẽ một bức tường ngăn cách.
Tưởng Nguyễn để chuyện bận lòng. Đối với Đổng Doanh Nhi, nàng hề bất kỳ nghĩa vụ nào. Nàng chỉ thể chờ chính nàng tự nghĩ thông suốt. Giữa Tưởng Tín Chi và Đổng Doanh Nhi, nàng dĩ nhiên lấy Tưởng Tín Chi điều trọng yếu nhất.
Rời khỏi Kinh Triệu doãn phủ, thời gian vẫn còn sớm. Đã lâu nàng cung thỉnh an Ý Đức Thái hậu. Vài ngày , Dương cô cô bên cạnh Thái hậu cũng sai đưa tin, mời nàng cung thăm viếng. Thấy trời còn sớm, nàng liền lệnh xe ngựa đầu, thẳng tiến hướng Cung cấm.
Hiện nay, trong cung đang ráo riết chuẩn việc tuyển tú nữ. Trên đường , thể bắt gặp các Giáo Dưỡng cô cô đang phân phát danh sách. Tên Tưởng Đan cũng trong đó, Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi nhạt, thẳng bước tiến về Từ Ninh cung.
Có điều, khi nàng bước đến khúc cua hành lang, chợt thấy một bóng hình quen thuộc bên luống hoa, đó chính là Hòa Di quận chúa.
Mấy cung nữ theo Hòa Di quận chúa đang cúi chuyện với một khác. Lại gần hơn, Tưởng Nguyễn thấy Hòa Di quận chúa ngừng xỉ vả: “Chẳng qua chỉ là một tiện chủng do cung nữ đê tiện sinh , thật sự cho rằng bản là con cháu hoàng gia ư? Hừ, việc thể lớn lên an còn dám chắc! Hôm nay bổn quận chúa đ.á.n.h nó đấy, thì ?”
Đứa bé Hòa Di quận chúa mắng nhiếc chỉ cúi đầu im lặng, hình run rẩy vì kinh sợ, co rúc lưng cung nữ. Cung nữ cũng là kẻ yếu đuối, vội vàng cung kính quỳ gối thỉnh tội với Hòa Di quận chúa.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn chợt lóe sáng, đợi khi rõ dáng nhỏ bé , nàng thể kiềm chế , cả bỗng run rẩy, bất động sững sờ tại chỗ.
Từ đến nay nàng ít khi thất thố đến , thấy nàng như thế, Thiên Trúc và Lộ Châu dấy lên nghi hoặc trong lòng, vội vàng về phía đứa bé nọ.
Thoạt , đó là một bé độ chừng ba bốn tuổi, y phục vô cùng giản dị. Nếu kỹ, sẽ thấy xiêm y tuy mắt nhưng chất liệu phần thô cứng, thể tổn thương làn da non nớt của trẻ nhỏ. Sắc mặt đứa bé tái nhợt, dường như thiếu dinh dưỡng, nhưng ngũ quan hết sức thanh tú đáng yêu. Giờ phút , nó đang níu chặt vạt áo của cung nữ, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi tột cùng.
Nhìn qua phận đứa bé hẳn tầm thường, nhưng khí chất cùng thần thái chẳng giống con nhà quyền thế. Huống hồ, nếu thật sự là công tử của đại thần, việc Hòa Di quận chúa tùy tiện vũ nhục đ.á.n.h c.h.ử.i như thế quả thực là quá thất lễ. Mấy lời "con cháu hoàng gia" Hòa Di quận chúa thốt lọt tai , khiến Lộ Châu nghi ngờ, lẽ nào đây là một tiểu hoàng tử nào đó? là Hoàng tử đối xử tệ bạc như thế, quả thực còn bằng một nô tài trọng dụng trong Cung.
Tưởng Nguyễn chớp mắt, gắt gao chằm chằm đứa bé. Trong lòng nàng, sóng dữ cuộn trào mãnh liệt. Đứa bé ai khác, mà chính là Phái nhi – cốt nhục của nàng!
Kiếp , khi nàng nhập cung lâu, phong hàm Mỹ nhân, vô tình gặp Phái nhi. Khi đó, Hoàng đế cũng mặt, nên trực tiếp giao Phái nhi cho nàng nuôi dưỡng. Thâm cung tịch mịch, thế đứa trẻ đáng thương, nhưng nó vô cùng hiểu chuyện. Mẫu tử hai nương tựa , tìm chút niềm vui trong bể khổ. Giờ phút hồi tưởng , đó chính là đoạn thời gian hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời nàng ở kiếp .
Ký ức cuối cùng trong đời nàng hiện lên, là hình ảnh bản chặt thành nhân trư quăng trong thùng gỗ, tận mắt chứng kiến Phái nhi Lý Đống cưỡng bức. Tiếng thê lương của con trai dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Tưởng Nguyễn thống khổ nhắm nghiền mắt , lúc mở nữa, trong đôi con ngươi ánh lên một mảnh thanh minh. Sẽ ! Kiếp Lý Đống c.h.ế.t từ sớm, Tế tướng phủ cũng sớm còn tồn tại. Nàng nhập hậu cung, Phái nhi cũng cần đón nhận kết cục bi t.h.ả.m như nữa.
Nàng chậm rãi sải bước tiến lên, khóe môi khẽ cong, cất giọng ôn hòa: “Hòa Di quận chúa đang gì ở chốn ?”
Hòa Di quận chúa vốn đang buông lời mắng nhiếc Tuyên Phái, đương nhiên để ý đến Tưởng Nguyễn. Giờ phút thấy nàng, đầu tiên là sững sờ, ngay đó trong con ngươi lập tức dấy lên vẻ phẫn hận. Hôm nay Hòa Di quận chúa vận y phục màu đỏ rực, vốn dĩ màu đỏ là màu Tưởng Nguyễn thích mặc nhất. Dung mạo của Hòa Di mang nét phong tình nơi dị vực, mặc trang phục càng thêm vài phần phóng khoáng, dạn dĩ. Tưởng Nguyễn bởi vì vẫn còn đang thủ hiếu, tiện mặc những bộ cánh quá mức diễm lệ, hôm nay chỉ khoác lên áo bào màu xanh nhạt, xiêm y bên trong cũng vô cùng đơn giản. chính vì sự giản dị đó, vẻ của nàng càng thêm sâu sắc, sạch sẽ mà thanh lịch, ngược khiến khác đến thể rời mắt.
Phàm là nữ tử, khi thấy giai nhân khác đều khởi tâm so bì một phen, huống hồ Hòa Di quận chúa vốn dĩ ưa Tưởng Nguyễn. Thấy xiêm y rực rỡ đang vận Tưởng Nguyễn cho lu mờ , nàng lập tức nổi giận. Hòa Di cất lời: “Tưởng Nguyễn, chẳng lẽ ngươi xen việc của khác? chuyện tới lượt ngươi bận tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-210.html.]
Các cung nữ xung quanh đều cúi thấp đầu, ai nấy đều rõ Hòa Di quận chúa và Hoằng An quận chúa giờ vốn hòa thuận. Cả hai vị quận chúa đều là chủ tử dễ trêu chọc.
Tuyên Phái nãy giờ vẫn rụt rè núp lưng cung nữ, dường như sự xuất hiện đột ngột của Tưởng Nguyễn cho kinh hãi, cứ thế chằm chằm nàng chớp mắt. Tưởng Nguyễn hề Tuyên Phái, chỉ mỉm : “Ta tất nhiên sẽ xen việc . Ta đang đường gặp Hoàng tổ mẫu.” Nàng khẽ liếc Hòa Di quận chúa một cái, tiếp lời: “Còn những chuyện xảy ở đây, Hoàng tổ mẫu chắc chắn sẽ quản.”
“Ngươi ——” Hòa Di quận chúa giận tím mặt, quát: “Ngươi dám uy h.i.ế.p !” Ý Tưởng Nguyễn là, sẽ đem bộ sự tình xảy nơi đây tâu cho Ý Đức Thái hậu. Nếu Hòa Di quận chúa ỷ sự cưng chiều của Hoàng đế mà vô pháp vô thiên, thì Ý Đức Thái hậu chính là sự tồn tại mà nàng luôn kinh sợ. Chỉ vì tính tình Ý Đức Thái hậu vốn cổ quái, khó cận với khác, mà quan hệ của Tưởng Nguyễn với Ý Đức Thái hậu thậm chí còn sâu đậm thiết hơn cả nàng, cháu gái ruột của bà. Mỗi nghĩ đến điều , Hòa Di quận chúa cảm thấy nghẹn ứ trong lòng. Ý Đức Thái hậu là đề cao lễ nghi quy tắc, nếu Thái hậu nàng dám tay đ.á.n.h c.h.ử.i Tuyên Phái, nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt.
“Đây là uy hiếp.” Tưởng Nguyễn khẽ , thong dong đáp lời. “Có điều nghĩ, Quận chúa hẳn cũng sợ hãi điều gì, đúng ?”
“Ngươi ——” Hòa Di quận chúa chỉ hận thể lập tức xé xác Tưởng Nguyễn . Nếu là ngày thường, dựa theo tính tình ngang ngược của nàng , tất nhiên sẽ đại náo một trận. kể từ khi Trần Quý phi thất thế, giam lãnh cung, ngoại trừ Hoàng hậu vốn khiến khác e sợ, ba vị phi tần còn đều sức tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng đế. Cộng thêm một nhóm mỹ nhân mới sắp nhập cung, Thục phi vô cùng chiếm thánh sủng, đặc biệt cảnh cáo nàng gây chuyện thị phi, đặc biệt là đối với Tưởng Nguyễn, ghi nhớ kỹ, tuyệt đối xảy tranh chấp.
Hôm nay tâm trạng nàng , lúc ngang qua đây vặn chạm mặt Thập Tam hoàng tử, vị điện hạ ghẻ lạnh nhất hậu cung, đang cung nữ dẫn phơi nắng. Tuyên Phái trong tay đang cầm một nắm bùn, vô tình ngã xuống mặt Hòa Di, khiến nắm bùn bẩn góc xiêm y của nàng . Dưới cơn nóng giận, Hòa Di quận chúa lập tức tay đ.á.n.h Tuyên Phái. Ngay khi đang mắng c.h.ử.i hăng say, nàng ngoài ý gặp vị sát tinh Tưởng Nguyễn .
Mặc dù trong lòng căm hận Tưởng Nguyễn đến tận xương tủy, nhưng trải qua mấy nàng dạy dỗ, Hòa Di quận chúa cũng thêm chút kinh nghiệm, rốt cuộc dám tiếp tục c.h.ử.i bới mặt Tưởng Nguyễn. Nàng chỉ buông một tiếng mắng: “Xúi quẩy!” Rồi sang đe dọa Tuyên Phái: “Hừ, nàng cũng thể ngày ngày ở trong cung bảo vệ ngươi !” Dứt lời, Hòa Di dẫn theo cung nữ, giận đùng đùng bỏ .
Đợi Hòa Di quận chúa khuất bóng, Tưởng Nguyễn mới mỉm về phía đứa trẻ đang nép lưng cung nữ. Trên gương mặt trắng noãn của Tuyên Phái in hằn dấu bàn tay đỏ hồng, là do ai gây . Có lẽ Tuyên Phái Hòa Di quận chúa tát mạnh, đôi mắt ầng ậng nước, đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương, khiến khác đau lòng.
Lộ Châu vốn là thương xót trẻ nhỏ, lập tức khom xổm xuống mặt Tuyên Phái, rút khăn tay , nhẹ nhàng lau vết bẩn mặt tiểu hoàng tử. Nàng hỏi: “Tiểu hoàng tử ?” Nàng đây là vị hoàng tử thứ mấy, chỉ cảm thấy Tuyên Phái đáng thương đáng yêu, nên dứt khoát gọi là tiểu hoàng tử.
“Là Thập Tam hoàng tử.” Tưởng Nguyễn ôn tồn đáp.
“Sao cô nương rõ?” Lộ Châu kinh ngạc thốt lên.
Tuyên Phái Lộ Châu. Cung nữ thấy , vội vàng xun xoe lấy lòng : “Nô tỳ thấy hình như Thập Tam điện hạ quý mến Quận chúa đó ạ.”
Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc ả một cái, giọng chợt trở nên băng giá, lệnh: “Quỳ xuống!”
Cung nữ sợ hãi đến hồn phi phách tán, ánh mắt thấu xương của Tưởng Nguyễn, ả cảm thấy bản như rơi hầm băng. Không dám hé răng nửa lời, ả lập tức quỳ sụp xuống.
Vẻ mặt Lộ Châu lộ rõ sự khinh thường. Nàng và Tưởng Nguyễn đều thấy rõ ràng, cung nữ bề ngoài là hầu cận của Thập Tam hoàng tử, nhưng từ đầu đến cuối hề bảo vệ chủ nhân. Mặc cho Hòa Di quận chúa ngang ngược hung ác đ.á.n.h tiểu chủ tử của , ả những can ngăn, mà còn cúi đầu gật gù lấy lòng kẻ đó. E rằng ả từng coi chủ tử của gì. Thân là tỳ nữ cận, thái độ quả thực quá mức lớn lối.
Tưởng Nguyễn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi chăm sóc Thập Tam điện hạ bằng thái độ đó ?”
Cung nữ run rẩy, dập đầu liên hồi, cầu xin: “Quận chúa tha mạng, nô tỳ dám nữa. Nô tỳ sai , cầu xin Quận chúa tha mạng.”