Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Tưởng Nguyễn hề vẻ khinh miệt, bà mới dám tiếp: “Nếu sự việc xảy với phủ chúng , ắt hẳn chúng cũng khó lòng bỏ qua, Thường gia tất nhiên cũng như . Sau khi từ hôn, chuyện đồn đại khắp nơi. Doanh Nhi đến tuổi bàn chuyện hôn nhân đại sự, ồn ào như khiến những nhà vốn ý định cầu với Doanh Nhi đều từ bỏ ý định. Lão gia thấy Doanh Nhi nơi chốn ngày nào thì thiên hạ còn tiếp tục bàn tán ngày đó, trong lúc giận dữ sai vẽ chân dung của Doanh Nhi đưa cung tham gia tuyển tú.”
“Doanh Nhi tỷ tỷ đồng tình?” Tưởng Nguyễn hỏi .
“Tất nhiên là đồng ý.” Vẻ ưu phiền gương mặt Đổng phu nhân càng thêm nặng nề. “Sau khi Doanh Nhi chuyện, con bé tranh cãi kịch liệt với lão gia. Lão gia vốn là cố chấp, cũng quyết đấu tranh tới cùng với con gái , liền giam lỏng Doanh Nhi trong phòng, ngày ngày cử nha trông chừng việc ăn uống. Ông còn răn đe rằng, nếu con bé dám tự tổn hại bản , sẽ g.i.ế.c sạch đám nha hầu hạ nó. Doanh Nhi còn cách nào, vẫn ăn uống đều đặn mỗi ngày, nhưng tình trạng tinh thần ngày càng ưu sầu.” Bà sang Tưởng Nguyễn: “Đứa bé ngoan, quan hệ giữa Nguyễn nương và Doanh Nhi thiết, lời ngươi Doanh Nhi sẽ . Xin Nguyễn nương hãy khuyên con bé buông bỏ những suy nghĩ viển vông , đừng để nó tiếp tục đắm chìm trong ảo tưởng nữa.”
Tưởng Nguyễn khẽ : “Tất nhiên là sẽ giúp. Nguyễn nương thể cho một điều , rốt cuộc mà Doanh Nhi tỷ tỷ yêu mến, là ai?”
Lời thốt , sắc mặt Đổng phu nhân lập tức biến đổi, bà cúi gằm mặt xuống, dường như cảm thấy khó thể chịu đựng sự hổ, chậm chạp dám Tưởng Nguyễn. Mãi một lúc , bà mới khó khăn nặn từ kẽ răng mấy chữ: “Là đại ca của Quận chúa... Tưởng phó tướng.”
…
Nha vén rèm cửa. Đổng Doanh Nhi vẻ thiếu kiên nhẫn: “Ngươi lui , yên tĩnh một .”
“Thưa cô nương, Hoằng An Quận chúa tới thăm .” Nha nhỏ giọng thưa, phía khẽ gật đầu với Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn hiệu cho nha lui , nàng liền khép cửa rời .
Đổng Doanh Nhi vốn đang gục chiếc ghế đệm, thì ngẩn , dường như hiểu ‘Hoằng An Quận chúa’ trong miệng nha là ai. Một lát nàng mới kịp phản ứng, vội vàng về phía cửa, quả nhiên thấy Tưởng Nguyễn đang thong thả bước về phía .
“Nguyễn !” Đổng Doanh Nhi kinh ngạc đến nỗi phắt dậy. Sau khi Tưởng lão phu nhân qua đời, lẽ nàng cùng mẫu đến Tưởng gia chia buồn, nhưng Đổng đại nhân giam nàng trong phòng cho phép ngoài, vì thế thể gặp Tưởng Nguyễn. Nhắc đến thì hai gặp nhiều ngày, mấy hôm nay Đổng Doanh Nhi cũng hề gặp mặt ngoài. Đột nhiên thấy Tưởng Nguyễn, trong lòng nàng trào dâng một niềm vui mừng khôn tả.
Nàng cẩn thận quan sát Tưởng Nguyễn. Bởi lẽ vẫn còn trong kỳ thủ hiếu, Tưởng Nguyễn thể vận trang phục đỏ, chỉ khoác chiếc áo ngoài mỏng màu xanh, bên trong là y phục trắng tinh giản, càng tôn lên vẻ thoát tục hiếm thấy ngày thường. Xem , tinh thần nàng vẫn , chẳng hề bi thương quá độ vì cái c.h.ế.t của Tưởng lão phu nhân.
“Nguyễn , vẫn chứ? Ta cấm túc trong phủ, ngày đó tin bắt ngục thất, ức h.i.ế.p chăng?” Đổng Doanh Nhi ân cần hỏi han.
Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu, ánh mắt chăm chú dừng gương mặt Đổng Doanh Nhi. Xưa nay, Đổng Doanh Nhi luôn là hoạt bát vui tươi, Đổng đại nhân bảo hộ , một mực vô ưu vô lo. Giờ đây, nét hân hoan thường trực gương mặt biến mất, chỉ còn nỗi sầu bi nồng đượm.
Đổng Doanh Nhi nhận thấy ánh mắt quan sát của Tưởng Nguyễn, bèn tự nhiên cúi đầu, hỏi: “Nguyễn , tại tới đây thăm ?” Không các tỷ Triệu Cẩn, Lâm Tự, Hương Văn, Phi Phi từng đến tìm nàng, chỉ là đều Đổng đại nhân lấy cớ nàng bệnh mà đuổi về. Tưởng Nguyễn thể Đổng đại nhân cho phép phủ, ắt hẳn nguyên do nào đó.
“Đổng phu nhân mời tới.”
“Mẫu ?” Đổng Doanh Nhi nghi hoặc. “Người tìm đến chi?”
Tưởng Nguyễn lặng lẽ nàng. Đổng Doanh Nhi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ cất lời: “Muội rõ chuyện , đúng ?”
“Phải.” Tưởng Nguyễn đáp. “Ngươi sắp tiến cung .”
“Ta cung!” Đổng Doanh Nhi điên cuồng lắc đầu. “Ta tuyệt đối đưa cung. Nguyễn , mau giúp với.”
“Nếu , ngươi nguyện ý gả Thường gia chăng?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Không, cũng gả Thường gia. Ta... Thường Tam công tử là , thể lừa dối .” Đổng Doanh Nhi lẩm bẩm. “Trong lòng , thể kết hôn cùng khác.” Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y áo. “Phụ đưa cung, chẳng màng tới ý nguyện của . Ta gì, Người cũng lọt tai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-209.html.]
“Đổng đại nhân hề sai.” Tưởng Nguyễn tỉnh táo , chẳng hề những lời của Đổng Doanh Nhi lay động.
Nghe nàng , Đổng Doanh Nhi kinh ngạc Tưởng Nguyễn, như thể tin nổi. “Muội cho rằng Phụ đúng? Không, Người chỉ dùng để đổi lấy vinh hoa phú quý cho phủ thôi! Người chỉ phá hỏng danh tiếng của phủ Kinh Triệu doãn. Phụ căn bản hề suy nghĩ cho . Nguyễn , Tưởng Thượng thư đối xử với như thế, chẳng lẽ oán hận ? Sao thể Phụ đúng? Việc Phụ hiện giờ và cách Tưởng Thượng thư đối xử với gì khác biệt ư? Nguyễn , thể thốt lời ?” Giọng của nàng tràn đầy oán trách và cố chấp, chẳng còn sót chút dáng vẻ tươi sáng ban đầu nào.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng thiếu nữ mắt. Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, tình ái quả là một liều độc dược, khiến Đổng Doanh Nhi dường như biến thành một khác, ngay cả Phụ nàng cũng thể đối đãi cay nghiệt như . Kinh Triệu doãn Đổng đại nhân và Tưởng Quyền tất nhiên giống . Thứ Tưởng Quyền là phú quý giàu sang, cho dù dùng mạng của nàng và Tưởng Tín Chi để lát đường cũng tiếc. Còn Kinh Triệu doãn, Người chỉ mong khiến đứa con gái si mê đến điên cuồng của tỉnh táo một chút. Chỉ tiếc khổ tâm của ông đều trở nên uổng phí, Đổng Doanh Nhi chẳng những thể tỉnh ngộ, mà ngay cả Người cũng nàng sinh lòng oán hận mất .
Đổng Doanh Nhi đột ngột ngẩng đầu chằm chằm Tưởng Nguyễn, đó từ ghế đổ sụp xuống chân nàng, hai hàng nước mắt tuôn rơi gò má, nàng nghẹn ngào : “Nguyễn , ngươi giúp với, ngươi giúp với! Trong lòng chỉ Tưởng Phó tướng, cuộc đời tuyệt đối gả cho ai khác. Ngươi giúp khuyên nhủ Phụ . Nguyễn , ngươi thông minh như , nhất định sẽ biện pháp.”
Nàng đầu tóc rối bời, giọng điệu khẩn cầu ti tiện, tựa như một cọng cỏ rác rạp chân Tưởng Nguyễn. Đôi tay ôm ghì lấy chân nàng, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt, tựa như kẻ rơi đường cùng, còn lối thoát.
Tưởng Nguyễn thở dài một , cúi xuống, gỡ từng ngón tay đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n của Đổng Doanh Nhi, ánh mắt mang theo sự thương hại hiếm . “Vì lẽ gì mà giúp ngươi?”
Đổng Doanh Nhi sững sờ, kịp hiểu ý tứ trong lời nàng.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn vẫn ôn hòa, giọng cũng êm tai, nhưng từng lời nàng thốt lãnh khốc đến tột cùng. “Đại ca đối với ngươi vốn vô tình, ngươi thích , thì liên can gì đến ?”
“Ta...” Đổng Doanh Nhi nghẹn lời. , Tưởng Tín Chi và nàng chỉ là thoáng gặp mặt vài , chút ý tứ nào với nàng. Nàng một lòng yêu thích Tưởng Tín Chi, nhưng rõ thái độ của . Sau Tưởng Tín Chi dẫn binh xuất chinh, nàng mới tự lừa gạt bản . Hôm nay, khi Tưởng Nguyễn chân tướng một cách trần trụi, Đổng Doanh Nhi nhất thời cảm thấy khó chịu đến cực điểm.
“Ngươi cung, cũng chẳng nguyện ý gả Thường gia, nhưng cũng vĩnh viễn thể nào gả cho Đại ca .” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng .
“Tại ?” Giọng Đổng Doanh Nhi nức nở, ánh mắt Tưởng Nguyễn như thể đang một kẻ xa lạ.
Tại ư? Tưởng Tín Chi ở trong triều một bước lên mây, ngày tất nhiên thể nhập phe phái Bát hoàng tử. Mà Kinh Triệu doãn duy trì thái độ trung lập trong triều đình, đắc tội Bát hoàng tử, cũng đắc tội Ngũ hoàng tử. Nếu Tưởng Tín Chi thực sự kết hôn cùng Đổng Doanh Nhi, Bát hoàng tử Tuyên Ly tất sẽ dùng Kinh Triệu doãn để uy h.i.ế.p Tưởng Tín Chi. Như , Đại ca sẽ mang thêm một yếu điểm chí mạng, vĩnh viễn kẻ khác gây khó dễ.
Nếu Tưởng Tín Chi thực lòng ý với Đổng Doanh Nhi, khúc mắc hiển nhiên chẳng còn đáng bận tâm. Đáng tiếc, cho đến tận bây giờ, Tưởng Tín Chi vẫn từng thể hiện chút tâm tư nào với nàng .
“Bởi vì đại ca tình ý với ngươi.” Lời Tưởng Nguyễn thốt như nhát kiếm đ.â.m nát chút vọng tưởng cuối cùng của Đổng Doanh Nhi. Nàng nghẹn lời, Tưởng Nguyễn chất vấn: “Vì lẽ gì, tuyệt tình đối đãi với như thế?”
“Chuyện thế gian, duy chỉ tình ái là thể cưỡng cầu.” Tưởng Nguyễn gật đầu. “Doanh Nhi tỷ yêu mến đại ca, là tâm sự riêng của tỷ. Tỷ tự cho rằng kiên định với tình cảm .” Nàng thản nhiên cất lời. “Thế nhưng thật lòng hoài nghi, đến ngày đại ca thành hôn, Doanh Nhi tỷ liệu còn thể giữ vững tâm thái vô hối như hôm nay .”
“Nguyễn , lẽ nào thật sự cạn tình cạn nghĩa đến ?” Đổng Doanh Nhi khó nhọc thốt lên.
Tưởng Nguyễn mi mục diễm lệ, dung nhan chút gợn sóng, chỉ dứt khoát đáp lời: “Phải.”
Tác giả lời .
Tưởng Đan tuyệt đối trùm cuối, nhân vật tạm thời lộ diện, đến hồi mới xuất hiện. Tưởng Đan chỉ là dạng lính tôm tướng tép, chẳng thể gây sóng gió gì, chư vị độc giả cần quá lo lắng!
Biên tập lời .
Ấy, mà đỡ lo ? Mà chương thấy cô nương Doanh Nhi cũng đáng thương, nhưng thể đồng tình ! Nếu là Tiểu Nguyễn, cũng hành xử như . Một quan trọng, liên quan, cớ gì kéo trưởng ruột thịt của vòng rắc rối?