Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua, như thể chẳng biến cố nào xảy . Thoáng chốc đến cuối hè, thời tiết nóng bức dần trở nên dịu mát hơn. Những chuyện hỗn loạn qua dần lắng đọng, cái c.h.ế.t của Tưởng lão phu nhân cũng dần đời lãng quên.
Tại Cẩm Anh Vương phủ, một chú bạch bồ câu từ ngoài cửa sổ bay vút , đậu chiếc thư án từ Hoàng Dương mộc. Cánh chim vô tình chạm nghiên mực, lông trắng như tuyết lập tức điểm xuyết thêm mấy vệt mực đen.
Tiêu Thiều đưa tay bắt lấy bạch cô đang đậu bàn. Chú chim nhỏ nghiêng đầu , đôi mắt đen láy như hạt đậu, toát lên vẻ linh mẫn. Hắn sờ đầu chim, tháo chiếc ống tròn buộc ở chân nó xuống.
Tờ giấy bên trong quá lớn, chỉ vài dòng chữ đơn giản. Tiêu Thiều xong, đôi mày kiếm từ từ nhíu .
Một lát , đưa tờ giấy lên ngọn du đăng đốt thành tro, dặn dò bên cạnh: "Chuẩn ngựa, cần xuất kinh."
"Chủ tử..." Cẩm Nhất chút ngập ngừng.
"Gọi Dạ Phong đến đây. Dịch Bảo Các cần giữ nữa, lập tức đến Bách Trượng Lâu tìm Tề Tứ."
Sắc mặt Cẩm Nhất vẫn bất biến, đáp: "Tuân lệnh."
Trong Nguyễn Cư, Thiên Trúc vén rèm lên, cất lời: "Cô nương, xe ngựa chuẩn xong ."
Lộ Châu thuận tay cầm lấy hộp điểm tâm nhỏ bàn, : "Cầm theo đường để nhâm nhi cũng lắm."
Vài ngày , Tưởng Nguyễn nhận thiệp mời từ Đổng phủ. Kẻ ký tên là Đổng Doanh Nhi, song hẹn gặp là Đổng phu nhân, chỉ ngỏ ý mời nàng tới biệt viện hàn huyên một lát. Kể từ khi Tưởng lão phu nhân quy tiên, vì giữ đạo hiếu, Tưởng Nguyễn dứt khoát bế môn, an tĩnh trong sân viện một thời gian dài, từng bước khỏi cửa. Nhắc đến Đổng Doanh Nhi, hai cũng lâu tương kiến. Đột nhiên nhận thiệp mời từ Đổng gia, Liên Kiều và Bạch Chỉ quả thực đều thấy kinh ngạc.
Bởi , hôm nay Tưởng Nguyễn dặn dò Thiên Trúc chuẩn xe ngựa, tới Đổng phủ một chuyến.
Lúc cửa, nàng trùng hợp gặp Tưởng Đan và Hồng Anh đang trò chuyện. Bụng Hồng Anh ngày càng lớn, đoán chừng bao lâu nữa sẽ đến kỳ lâm bồn. Giờ đây, Tưởng Quyền giao phó bộ việc lớn nhỏ trong phủ cho Hồng Anh quán xuyến. Hạ Nghiên vẫn giam lỏng, nhị di nương sớm hương tiêu ngọc vẫn. Hồng Anh một thâu tóm quyền hành, nay khí độ hệt như Đương gia chủ mẫu Tưởng phủ.
Lộ Châu khẽ đảo mắt, rõ Hồng Anh lấy lòng khắp nơi chăng, ngoại trừ Tưởng Tố Tố, thái độ của ả đối với Tưởng Đan luôn vô cùng ôn hòa, quan hệ giữa hai đến lạ. Bề ngoài Tưởng Đan trông vẻ chẳng gì, nhưng Lộ Châu theo Tưởng Nguyễn lâu như , dĩ nhiên chỗ . Nàng Tưởng Đan tuyệt đối vô hại như vẻ ngoài, hành động của Hồng Anh, há chẳng đang công khai tát thẳng mặt Tưởng Nguyễn ? Hoặc chăng, Hồng Anh cho rằng lấy lòng Tưởng Đan, ngày sẽ thể dựa vị nương nương trong cung?
Trên mặt Tưởng Đan mặc dù vẫn nở nụ ngọt ngào, nhưng trong mắt khó nén cam lòng. Nàng thấy Tưởng Nguyễn tới, chào hỏi. “Đại tỷ tỷ.”
Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu. “Tứ , di nương.”
Hồng Anh một tay vịn bụng, gương mặt nàng hề chút vẻ tiều tụy thường thấy của phụ nữ mang thai, ngược càng trở nên diễm lệ hơn xưa, so với dĩ vãng dường như còn tăng thêm vài phần phong tình cùng thanh nhã. Làn da nàng bóng loáng như ngọc, xiêm y và châu sức đều là loại thượng thừa, hiển nhiên Tưởng Quyền sủng ái. Nàng thấy Tưởng Nguyễn, hỏi: “Đại cô nương định ?”
“Đổng tiểu thư mời đến phủ tụ họp.”
Tưởng Đan lên. “Đại tỷ tỷ thật sự khiến hâm mộ.”
“Ngày ngươi cũng sẽ thêm nhiều tỷ , cần hâm mộ chứ.” Hồng Anh .
“Di nương trêu ghẹo .” Tưởng Đan ngượng ngùng, rũ mắt cúi đầu xuống.
Tưởng Nguyễn màn cảnh hòa thuận vui vẻ mắt. Giờ đây, tiểu cùng thứ nữ trong phủ chung sống thiết đến thế. Hành động của Hồng Anh, e rằng chẳng liên quan gì tới sự dặn dò của Tưởng Quyền. Trong mắt nàng thoáng qua một tia hàn ý, nhưng khi ngẩng đầu, nàng vẫn giữ nụ má lúm đồng tiền rực rỡ như hoa. “Nếu , quấy rầy di nương và Tứ hàn huyên nữa, xin phép một bước.”
“Đại tỷ tỷ thong thả.” Tưởng Đan hiền dịu, nếu rõ nội tình, sợ rằng ngoài còn tưởng hai là tỷ ruột thịt cùng một thiết với .
Sau khi lên xe ngựa, Lộ Châu rốt cuộc vẫn nhịn . “Ngũ di nương rốt cuộc ý đồ gì? Nhìn bộ dạng ả đối đãi với Tứ tiểu thư còn nhiệt thành hơn cả với cô nương.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ngũ di nương là kẻ thông minh, đương nhiên rằng thể mưu cầu lợi lộc gì từ .” Tính tình vốn lãnh đạm. Trước đây, chỉ vì Hạ Nghiên và nhị di nương, mới tạm thời coi như cùng chiến tuyến với Hồng Anh. Giờ Hạ Nghiên và nhị di nương đều ngã đài, Hồng Anh còn bất kỳ sự uy h.i.ế.p nào trong phủ, nàng chỉ cần chuyên tâm lấy lòng Tưởng Quyền là đủ. Từ đến nay, Tưởng Quyền vốn chẳng hề ưa thích . Nếu Hồng Anh quá mức nhiệt tình với , ắt sẽ khiến Tưởng Quyền sinh lòng chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-208.html.]
“ thế cũng quá trơ tráo ạ.” Lộ Châu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu .
“Lòng khó đoán, cần gì mong đợi quá nhiều.” Tưởng Nguyễn nhắm mắt, dựa thành xe nghỉ ngơi.
Lộ Châu rụt lưỡi, im lặng thêm. Thiên Trúc trầm ngâm Tưởng Nguyễn. Càng theo chân vị chủ tử lâu, sự nghi ngờ của nàng đối với Tưởng Nguyễn càng thêm sâu sắc. Nàng thể lý giải sự lạnh bạc của Tưởng Nguyễn rốt cuộc khởi phát từ . Trong một vài sự việc, nàng hành xử còn thâm hiểm hơn cả sát thủ.
Ở Cẩm Y Vệ, Thiên Trúc cũng từng diện kiến đủ loại nhân vật, nhưng đến tận bây giờ, nàng từng gặp qua một tiểu thư khuê các nào thông tuệ đáng sợ đến mức .
Mà những lời Tưởng Nguyễn với nhị di nương khi ả chết, càng để dấu ấn phai trong lòng Thiên Trúc.
Tưởng Nguyễn từng Tưởng phủ nợ m.á.u nàng, nàng sẽ đòi từng món nợ sinh mạng một. Song, tính toán từ đến nay, mất của nàng trong Tưởng phủ cũng chỉ độc nhất mẫu Triệu Mi, thì món nợ đòi hết lượt từng mạng rốt cuộc từ mà ?
Thiên Trúc ngờ rằng trong lòng Tưởng Nguyễn đang chôn giấu một bí mật thâm sâu, một bí mật mà ngay cả nha cận bên nàng từ tới nay cũng . Nàng thầm nghĩ, lẽ tìm thời cơ thích hợp, thuật chuyện cho Thiếu chủ mới .
…
Trong phủ Kinh Triệu doãn.
Đổng Doanh Nhi tựa lên ghế đệm êm ái, là tựa, chi bằng rằng nàng kiệt sức ngã vật lên đó thì đúng hơn. So với dáng vẻ gầy guộc tiều tụy mấy ngày , gần đây nàng vẻ đầy đặn hơn một chút, nhưng mặt vẫn nhuốm đầy vẻ sầu bi, chẳng còn chút dáng dấp thiếu nữ vô ưu vô lo thuở nào.
Nha Hồng Nhi bưng chén cháo hạt sen nấu đường đỏ, cung kính đặt bên cạnh, khẽ thưa: “Tiểu thư, dùng chút cháo cho ấm bụng ạ.”
“Ta ăn.” Đổng Doanh Nhi uể oải đầu sang chỗ khác.
“Nếu ăn cũng gắng ăn cho .” Giọng lạnh lẽo, cứng rắn truyền đến, Kinh Triệu doãn Đổng đại nhân đẩy cửa bước . Thần sắc ông vô cùng nghiêm khắc, trầm giọng quát: “Thu những tâm tư hoang đường của ngươi ! Chân dung đưa cung, chỉ ít ngày nữa trong cung sẽ đến, ngươi hãy ngoan ngoãn nhận chỉ cho .”
“Phụ ,” Giọng Đổng Doanh Nhi mềm yếu nhưng kiên định: “Doanh Nhi thề tiến cung.”
“Không tiến cung? Vậy ngươi hãy cùng mẫu ngươi đến Thường gia tạ tội, gả Thường gia cho !” Đổng đại nhân giận tím mặt.
“Đời Doanh Nhi chỉ gả cho một , chính là Tưởng Tín Chi Tưởng Đại tướng quân!”
Lời dứt, Đổng đại nhân lập tức tức giận đến cực điểm, giơ tay lên định tát nàng. Đổng Doanh Nhi chút sợ hãi, thẳng mắt ông. Cuối cùng, sự thương yêu vẫn khiến ông nỡ, bàn tay dừng giữa trung. Ông chỉ buông lời giận dữ: “Hồ đồ! Ta thấy ngươi còn tỉnh ngộ, hãy nhốt thêm vài ngày nữa!”
Dứt lời, ông nổi trận lôi đình, phất tay áo mà bỏ .
Đổng đại nhân khuất bóng, Đổng Doanh Nhi dường như cạn hết sức lực, thể mềm nhũn, suy sụp gục chiếc ghế đệm, nức nở than. Từ đến nay, Đổng đại nhân luôn yêu thương nàng hết mực, mà giờ đây giam lỏng nàng trong phòng, ngày ngày sai trông nom chuyện ăn uống, vì lẽ gì khác, chỉ vì đẩy nàng chốn cung cấm. Vốn dĩ nàng luôn nghĩ một cha nhân hậu, cảm thông với cảnh của Tưởng Nguyễn. nay xem , phụ nàng và phụ Tưởng Nguyễn khác gì ? Kết cục đều là sự tàn nhẫn vô tình!
Bên ngoài, Tưởng Nguyễn bước xuống xe ngựa, của Đổng phu nhân cung kính đón . Tưởng Nguyễn tới Kinh Triệu doãn phủ vài , nên đám gia nhân đều quen mặt. Họ dẫn nàng chính sảnh. Đổng phu nhân đang thất thần đó, thấy nàng bước , liền vội vàng dậy đón tiếp, hành lễ: “Quận chúa.”
“Phu nhân gọi là Nguyễn nương là .” Tưởng Nguyễn mỉm .
Đổng phu nhân gượng gạo, đáp lời: “Nguyễn nương, kỳ thực thiệp mời là mạo danh Doanh Nhi để mời ngươi tới. Người… sẽ trách cứ chứ?”
“Phu nhân quá lời ,” Tưởng Nguyễn đáp, nở nụ . “ Doanh Nhi tỷ tỷ xảy chuyện gì?”
Đổng phu nhân khẽ giật , thẳng Tưởng Nguyễn. Đối diện với đôi mắt ôn hòa chất chứa ý , trong con ngươi nàng dường như một thứ mị lực khiến khác cảm thấy an tâm và tin tưởng. Bà liền mở lòng, thở dài : “Nói sợ Quận chúa chê , Doanh Nhi , nay từng khiến lo lắng chuyện gì, con bé hiểu chuyện từ sớm. Nguyễn nương lẽ qua, từ nhỏ Doanh Nhi hôn ước với Thường Tam công tử của Thường gia, nhưng ngờ. Haiz, đúng giờ phút quan trọng , con bé trong lòng, tự đến gặp Thường Tam thiếu gia, kiên quyết từ hôn.”