Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:42:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý gia, Hồ Thiên Thu, những cánh tay tương lai của Tuyên Ly, chính tay nàng chặt đứt ngay hôm nay. Con đường tranh đoạt ngôi vị của Tuyên Ly về còn thể thuận lợi mấy phần? Còn về phần Nhị di nương, bà cũng chỉ là một quân cờ thí mà thôi.
Nàng hề chút thương cảm nào. Chuyện thế gian, nay vốn chẳng ai xót thương ai. Kiếp , khi nàng rơi cảnh khốn cùng, Nhị di nương dựa quan hệ với Lý Thượng thư và Tuyên Ly mà sống an nhàn sung sướng trong Tưởng phủ. Dẫu thể sánh bằng Hạ Nghiên, nhưng bà cũng chính là kẻ giẫm đạp lên xương m.á.u của nàng mà leo lên vị trí đó.
Người Tưởng gia dùng m.á.u xương nàng lót đường cũng chẳng mảy may động lòng trắc ẩn, hà cớ gì nàng mềm lòng đối với những kẻ thù gây bi kịch kiếp ?
Thấy thời khắc hành hình cận kề, lúc , bằng hữu nếu gặp mặt tù nhân cuối sẽ đến tiễn đưa đoạn đường sinh ly tử biệt. Nhị di nương là cô độc nhà, thế nhưng hôm nay, chẳng một bóng nào tới đưa tiễn bà đoạn đường cuối cùng. Tưởng Lệ một bước xuống hoàng tuyền. Cả nhà Lý gia cũng đày nơi khác. Còn về Tưởng Quyền, Nhị di nương cắm lên đầu lão chiếc nón xanh, lão đích tới đạp thêm vài cước cho hả cơn phẫn nộ là nhân từ lắm , chi đến việc đưa tiễn.
Trong tiếng trống dồn dập, một bóng chậm rãi bước lên. Nàng che nửa mặt bằng dải lụa trắng, phong thái thoát tục, tiêu diêu tự tại. Đám đông dần trở nên tĩnh lặng, dõi mắt thiếu nữ đột ngột tiến đến pháp trường.
Nàng đến mặt tù nhân, nhẹ nhàng vén dải lụa che mặt, để lộ dung nhan kiều diễm, minh mị đến mức khiến nghẹt thở. Trong đám đông, những kẻ từng diện kiến nàng lập tức hít một ngụm khí lạnh, kinh hô: “Là Hoằng An Quận chúa!”
Lại là Hoằng An Quận chúa! Dân chúng vốn là những thích nghị luận nhất, ngay lập tức, tiếng bàn tán nổi lên ầm ĩ. “Hóa là Hoằng An Quận chúa, đích tới đây?” “Thật là tấm lòng Bồ Tát! Độc phụ hãm hại nàng như thế, mà Quận chúa còn chịu đến tiễn biệt, quả là hiếm thấy!” “ là ruột thịt của Chiến thần, tấm lòng độ lượng ai cũng thể sánh bằng.”
Tưởng Nguyễn khẽ nghiêng đầu, nở nụ với đao phủ. “Vị đại ca , thể trò chuyện vài câu với di nương trong nhà ?”
Gã đao phủ vẻ của Tưởng Nguyễn cho thất thần, nàng gọi thiết như lập tức kích động, mặt đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Quận chúa khách khí quá, xin mời.” Nói , vội vàng lùi sang một bên, nhường trống cho Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn quỳ gối xuống mặt Nhị di nương. Lộ Châu nhanh nhẹn rút chiếc khăn lụa sạch trong giỏ, thấm chút nước, cẩn thận lau sạch vết bẩn gương mặt bà . Tay chân Nhị di nương xiềng xích trói chặt, giãy giụa chẳng thoát , chỉ phí công vùng vẫy vô ích.
Sau khi Lộ Châu lau sạch mặt, Tưởng Nguyễn mới chăm chú bà , chậm rãi cất lời: “Di nương nên giữ gương mặt sạch sẽ như thế mới đoan trang hơn. Bằng , khi xuống gặp cố nhân, ai nhận thì ?”
Đôi mắt Nhị di nương vốn dại , nhưng những lời khẽ run rẩy. Tưởng Nguyễn cúi thấp , môi kề sát tai bà , thì thầm: “Nhị di nương cũng nên nếm trải mùi vị mà mẫu từng chịu đựng năm xưa mới .” Nàng lạnh giọng khẳng định: “Mặc kệ ngươi kẻ điên , tin ngươi vẫn thể hiểu rõ ý .”
Nàng từ cao xuống tù nhân đang quỳ rạp đất, sự lệ khí trong giọng khiến ngay cả Thiên Trúc bên cạnh cũng khỏi kinh hãi. Tròng mắt Tưởng Nguyễn trong khoảnh khắc trở nên thăm thẳm, đen kịt, tựa như một vòng xoáy sâu thấy đáy. Nàng : “Những chuyện năm xưa, Nhị di nương hẳn là hiểu rõ nhất. Người Tưởng phủ ai nấy đều , ngươi xem, bọn họ độc ác đến mức đó, cứ thế bức tử mẫu .”
“Đại ca , cùng với , Tưởng phủ giẫm đạp lên m.á.u thịt ba con mà ngạo nghễ bước lên như , thì hôm nay, cũng nên để Tưởng gia nếm trải cảm giác mới đạo.”
“Nhị di nương và Tam xuống hoàng tuyền sớm nhất, , nay còn cả Lão phu nhân nữa. Ba các ngươi hội ngộ ở , chắc chắn hàn huyên thăm hỏi đôi câu, nhưng chớ quá nhanh, dù cũng chờ những còn của Tưởng phủ chứ.”
“Tưởng Quyền thứ ngươi coi trọng nhất là Tưởng gia ? Ngươi lấy mạng để đổi lấy sự hưng thịnh của Tưởng gia ư? Thế thì ngươi sống, tận mắt chứng kiến Tưởng gia tiêu diệt triệt để, sạch sẽ.”
“Tưởng gia nợ bao nhiêu, sẽ đích đòi từng chút, từng chút một, một ai trong các ngươi thể thoát khỏi sự trừng phạt .”
Đôi môi mềm mại khẽ mím , nụ chúm chím, nhưng từng lời thốt tựa như ma quỷ, khiến rét mà run. “Ta từng bước qua con đường xuống Cửu U địa ngục, nơi xương trắng chất thành đống, và giữa những đống xương , hoa Mạn Châu Sa nở rộ. Các ngươi nhớ ngắm cho thật kỹ.” Nàng kết thúc: “Di nương, xin bảo trọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-207.html.]
Ngay khi nàng dứt lời, con ngươi Nhị di nương dường như khẽ lay động, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bà ngây dại ‘a a’ lên. Tưởng Nguyễn thẳng . Gã đao phủ tiến tới, lúng túng xin Tưởng Nguyễn: “Người tâm trí còn tỉnh táo, những lời Quận chúa e là bà thể lọt.”
Tưởng Nguyễn mỉm đáp: “Ta chỉ đến tiễn đưa di nương đoạn đường cuối mà thôi.” Nói đoạn, nàng dẫn Lộ Châu và Thiên Trúc xoay rời . Quan giám trảm ném lệnh bài trong tay xuống đất, the thé kéo dài giọng: “Giờ lành điểm —— ” Ngay lập tức, đao phủ vung đao c.h.é.m xuống, ngân quang lẫn huyết sắc lóe lên, m.á.u tươi phun tung tóe, một sinh mạng chấm dứt.
Bước chân Tưởng Nguyễn hề dừng , tựa hồ chuyện diễn chẳng đáng để khiến nàng bận tâm. Đầu tù nhân lăn lóc giữa đám đông, lấm lem bùn đất dơ bẩn, gần như còn hình dạng ban đầu.
…
Lý gia từng là một nhà huân quý trong kinh thành, nay cứ thế mà lụi bại. Tưởng phủ càng thêm tiêu điều lạnh lẽo, duy chỉ Hồng Anh là mừng rỡ thôi, chẳng cần giữ chay thủ hiếu, trái mỗi ngày còn bồi bổ đủ món. Bụng thị ngày càng lộ rõ, nếu Tưởng Nguyễn rõ bên trong chỉ là một chiếc gối độn, e rằng nàng cũng suýt nhầm tưởng thị m.a.n.g t.h.a.i thật.
Sau khi Tưởng lão phu nhân quy tiên, quyền quản lý Tưởng phủ rơi tay Hồng Anh. Có lẽ Tưởng Quyền cảm thấy để một tiểu thất phẩm thấp trở thành Đương gia chủ mẫu sẽ hợp với lẽ thường, nên đầu tiên đích dặn dò Đại di nương, gọi bà cùng Hồng Anh chung tay xử lý công việc trong phủ.
Đại di nương trong phủ vốn dĩ mờ nhạt như hư vô, cũng chẳng tạo thành chút uy h.i.ế.p nào với Hồng Anh. Bình thường, bà còn bằng một đại nha , tất nhiên Hồng Anh chẳng buồn đoái hoài đến bà .
Toàn bộ con cháu Tưởng phủ đều lo việc thủ hiếu cho Tưởng lão phu nhân, ngoại trừ Tưởng Đan. Bức chân dung nàng vẽ cho kỳ tuyển tú dâng lên, mấy ngày kết quả. Người trong cung đến truyền chỉ, Tưởng Đan chọn trúng, cùng các tú nữ khác tiến cung trình diễn tài nghệ. Rốt cuộc cùng thể lưu nơi thâm cung , vẫn còn là một ẩn định.
Tuy nhiên, Tưởng Quyền vô cùng để ý đến chuyện . Trên thực tế, Hoàng đế chọn Tưởng Đan vì tài nghệ nàng xuất chúng, mà là để kiềm chế Tưởng gia. Ở kiếp , thời điểm , thế lực Tưởng gia đang lúc thanh thế ngất trời. Chẳng qua, kể từ ba năm khi nàng hồi kinh, Tưởng gia chèn ép ngoài sáng trong tối, thế lực xa xa thể sánh bằng kiếp . Dù , Hoàng đế đối với Tưởng phủ vẫn mang nặng lòng phòng .
Tưởng Quyền gọi Tưởng Đan thư phòng, hai cha con chuyện suốt hai canh giờ. Kẻ hầu hạ trong phủ đều đoán rằng lão gia dặn dò Tứ cô nương một vài điều cơ mật. Việc Tưởng Quyền coi trọng nàng như khiến hạ nhân trong phủ cũng vui vẻ mơ mộng, tin rằng Tưởng phủ sẽ thêm một vị nương nương hiển hách trong thời gian xa.
Liên Kiều bưng đĩa Bánh Mẫu Đơn phòng bếp xong bước , cất lời: "Xem chừng Lão gia thật sự nâng đỡ Tứ cô nương. dung mạo Tứ cô nương còn kém hơn Nhị cô nương nhiều, thể khiến Bệ hạ yêu thích?"
Liên Kiều vốn tính chính trực thẳng thắn, lúc ngoài thì lời lẽ cũng thoải mái hơn. Lời nàng quả thực sai. Nếu thật sự đưa một cô con gái cung để Nương nương, nhờ đó nâng đỡ Tưởng gia, cớ đưa Tương Tố Tố ? Dung mạo Tương Tố Tố kiều diễm tuyệt , tài năng thừa. Mặc dù nàng đủ ẩn nhẫn như Tưởng Đan, nhưng so với Tưởng Đan thì nàng càng dễ nam nhân yêu thích hơn. Nếu đưa Tương Tố Tố nhập cung, tất nhiên sẽ sớm sự sủng ái của Hoàng đế.
"Lão gia nỡ bỏ Nhị cô nương," Bạch Chỉ khẽ giọng . "Hoàng cung bề ngoài thì vinh hoa phú quý, nhưng nỗi khổ trong đó mấy ai thấu hiểu ?"
Lộ Châu bĩu môi: "Lão gia quả thực quá bất công. thấy ngoài nghĩ như , mấy ngày gần đây lũ nha trong phủ ai cũng tranh xu nịnh, bám theo Tứ cô nương đó."
Không một ai thấu rõ những suy tính trong đầu Tưởng Quyền hơn Tưởng Nguyễn, bởi vì kiếp , nàng cũng lão dụ dỗ tiến cung theo cách tương tự. Tưởng Quyền rằng trong cung trợ giúp, Tương Tố Tố sức khỏe kém cỏi. Lão biện bạch như cũng chỉ vì Tưởng gia, cộng thêm Tuyên Ly hứa hẹn sẽ chiếu cố nàng, cứ thế nàng ngây thơ tiến thâm cung, cuối cùng đến cả thây cũng giữ .
Giờ đây nàng còn bận tâm. Nàng chỉ trợn mắt lạnh lùng Tưởng Quyền giở trò cũ. Tưởng Đan nàng; Tưởng Đan tự nguyện tiến cung. Tưởng Quyền hy sinh Tương Tố Tố, nhưng lão hề rằng, Tưởng Đan thể hy sinh bộ Tưởng gia, chỉ cần điều đó giúp nàng trèo lên đỉnh cao quyền lực.
Có lẽ Tưởng Quyền cho rằng lão thể kiểm soát Tưởng Đan, nhưng lão , hành động của lão chẳng khác nào thả hổ về rừng. Tưởng Đan chính là một con rắn độc, chỉ chờ đợi đến khi gặp vùng đất phù hợp, ắt sẽ sinh trưởng thật nhanh, đó... nuốt sạch Tưởng phủ đến còn một mảnh vụn.
Cả hai kẻ đều ôm ấp những âm mưu nham hiểm trong lòng. Tưởng Quyền tưởng rằng thể thao túng thiên hạ, nào ngờ Tưởng Đan cũng là kẻ thức thời thế. Nghêu cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi, quả là một cảnh tượng thú vị vô cùng.