Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:41:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Quyên run rẩy Cẩm Tam, nàng nở một nụ chân thành. “Có điều thích nhất là những cô nương xinh . Ngươi ngoan ngoãn lời, cũng vui vẻ tác thành nhân duyên cho ngươi. Nếu ngươi lời…” Giọng Cẩm Tam chợt chuyển lạnh lẽo. “Tiểu tình lang của ngươi, e rằng sẽ ngươi liên lụy mất thôi.”
“Ta đồng ý.” Đỗ Quyên vội vàng đáp lời. Ban đầu giúp Thải Tước hãm hại Tưởng Nguyễn, vốn dĩ nàng hết sức do dự. Thải Tước là nô bộc sinh trong phủ, nên cuộc sống khi rời khỏi phủ tất nhiên cần quá âu lo. nhà Đỗ Quyên là cố nhân việc tại thôn trang của Tưởng phủ. Cho dù chỉ vì suy nghĩ cho nhà của , nàng cũng nên nhúng tay chuyện . Sau đó vì Vương công tử mà nàng miễn cưỡng đáp ứng, thế nhưng trong lòng vẫn mấy phần chần chừ. Ngày đó Tưởng lão phu nhân sai nàng chuẩn lá , nàng cũng nhân cơ hội đó ở bên trong ngẩn ngơ hồi lâu. Sau lúc hỏi tới, nàng chỉ bản thấy rõ ràng, thái độ như giả như thật.
Giờ đây, Đỗ Quyên mới nhẹ nhàng thở phào một . May mắn , ban đầu nàng sự dè chừng nhất định, nếu hôm nay kết cục giống hệt Thải Tước. Nhìn dáng vẻ ngu dại của Thải Tước hiện tại, Đỗ Quyên nhịn rùng một cái.
Cẩm Tam và Cẩm Nhất xong xuôi chuyện, đương nhiên nhanh chóng rời khỏi. Cùng lúc đó, tại Nguyễn Cư, Thiên Trúc cũng nhẹ nhàng nhảy sân. Ba Bạch Chỉ, Liên Kiều và Lộ Châu sớm chờ đợi đến mức nóng ruột thôi, thấy Thiên Trúc trở về đều thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày gần đây, bên ngoài Nguyễn Cư đều giám thị nghiêm ngặt, may mắn Thiên Trúc võ công cao thâm, thể tránh những tai mắt .
Bạch Chỉ hỏi: “Chuyện xong ?”
Thiên Trúc gật đầu. Việc giấu thạch tín vài nơi trong phủ đối với nàng là việc gì khó khăn. Ban đầu, nàng còn định giấu một ít sân viện của Tưởng Đan, điều đó Tưởng Nguyễn dặn dò. Sau khi xảy chuyện, Tưởng Đan rút lui một cách sạch sẽ, nếu thể bắt gọn trong một thì cần bứt dây động rừng. Tuy Thiên Trúc cam lòng, nhưng vẫn đành nhẫn nhịn.
Liên Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Chỉ còn chờ tin vui từ Vương gia ngày mai mà thôi."
….
Một đêm trôi qua, mỗi đều ôm ấp tâm tư riêng. Sáng hôm , một đội binh lính đến nhà lao, vị quan sai dẫn đầu là lạ mặt, đối với Tưởng Nguyễn hết sức cung kính, chỉ khẩn khoản rằng chuyện đây chỉ là hiểu lầm, mong nàng truy cứu trách phạt.
Quả nhiên hành động của Tiêu Thiều nhanh chóng như chớp. Tưởng Nguyễn cũng khó dễ đám quan sai. Vừa bước khỏi cổng nhà lao, thấy Triệu Nguyên Phong đợi sẵn. Thấy nàng bình an vô sự, cữu cữu lập tức tiến lên kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân, mới hài lòng gật đầu. Nàng khẽ cảm thán: "Hắn quả thực suy tính chu ."
Tưởng Nguyễn khẽ gọi: "Tiểu cữu cữu."
Triệu Nguyên Phong híp mí nàng, phất tay . "Nguyễn nha đầu, nếu hôm nay con thả, để dẫn con xem một màn kịch ."
Tưởng Nguyễn mỉm đáp: "Được."
…
Lại , sáng sớm tinh mơ, đám gia nhân trong Tưởng phủ thức giấc, đang dọn dẹp quét tước sân vườn, bỗng thấy tiếng đập cửa rầm rầm. Gã hầu canh cửa mở then, một toán quan sai mang bội đao lập tức nối đuôi xông . Bọn chúng trông dữ tợn như hung thần ác sát. Một ma ma lâu năm, chút uy tín trong phủ, vội vàng tiến lên đón tiếp, cung kính : "Quan gia, vô cớ đến phủ chúng là chuyện gì. . ."
Vị quan sai chút khách khí, đẩy mạnh ma ma sang một bên, quát lớn: "Cút! Bổn quan phụng mệnh hành sự, lùng bắt khâm phạm của triều đình!"
Ma ma kinh sợ đến hồn bay phách lạc. Hiện tại trong phủ, trừ Tưởng Siêu và Tưởng Quyền thì còn ai giữ chức quan lớn, thể dính dáng tới bốn chữ 'Khâm phạm triều đình' ? Chẳng lẽ Lão gia gặp chuyện chẳng lành? Bà sợ đến mức dám hé nửa lời. Quân lính thèm để mắt tới bà nữa, tự ý xông Tưởng phủ lục soát. Chẳng bao lâu , Nhị di nương áp giải ngoài.
"Quan gia, oan uổng quá! Thiếp gây tội gì?" Nhị di nương vẫn còn rõ thực hư, tin tức Tưởng Nguyễn gặp chuyện thấy , thấy một đám quan binh xuất hiện. Kẻ cầm đầu Lý Cường, hung hăng trừng mắt bà : "Câm miệng! Muốn phân bua thì cùng chúng đến nha môn hãy !"
Tên quan sai hung hãn vô cùng, Nhị di nương sợ hãi chẳng dám thốt lời nào. Tưởng Quyền tin vội vàng dẫn hỏi, thấy vị thủ lĩnh quan sai, lão cau mày hỏi: "Xin hỏi tiện phạm tội gì?"
Vốn dĩ dựa phẩm cấp của Tưởng Quyền, đám quan binh dù cần hành đại lễ cũng kính cẩn ba phần. Thế nhưng hôm nay khác. Thủ lĩnh quan binh liếc Tưởng Quyền, giọng ẩn chứa ý vị sâu xa: "Tưởng đại nhân, chuyện ngài chớ nên nhúng tay thì hơn, coi chừng rước họa đấy." Nói , hiệu cho cấp , đầu mà rời ngay.
Lòng Tưởng Quyền chợt lạnh toát, giọng điệu của tên quan sai quá đỗi thâm sâu, việc bắt Nhị di nương nghiêm trọng đến mức 'rước họa '. Hơn nữa, điều động nhiều như đến bắt một tiện , chẳng là chuyện bé xé to ? Lão là lăn lộn lâu năm trong quan trường, lập tức một suy đoán lóe lên trong đầu: chẳng lẽ bên phía Lại bộ thượng thư xảy chuyện gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-204.html.]
Quay chuyện Nhị di nương, khi bà theo đám quân lính đến thẳng phủ nha, hai nha dịch ở trông chừng bà, thủ lĩnh dẫn theo thủ hạ tiến . Lòng Nhị di nương thấp thỏm yên, suy nghĩ một hồi, liền hạ quyết tâm cởi hai chiếc nhẫn ngọc tay xuống. Mấy ngày , để thu mua Lý Cường, bà bán hết tất thảy nữ trang. Đôi nhẫn ngọc là do Tưởng Quyền tặng khi mới nạp bà phủ, nên bà vẫn nỡ lòng bán . Giờ phút tình thế khẩn cấp, thể tính toán quá nhiều, bà vội vàng nhét hai chiếc nhẫn ngọc tay tên nha dịch, xuề xòa : "Quan gia, mạo hỏi, rốt cuộc vì bắt ?"
Nhẫn ngọc phẩm chất cực , nếu đem chợ bán, cũng đáng giá nghìn tám đến hai nghìn lượng bạc. Nếu là ngày thường, đối với những nha dịch hiếm khi thấy vật quý giá như , ắt sẽ vui vẻ mà hiểu ý. hôm nay, chiêu chẳng mảy may tác dụng. Hai nha dịch liếc mắt , hề đưa tay nhận.
Nhị di nương thấy , lòng chợt lạnh quá nửa. Bà sợ bọn chúng nhiều hơn, chỉ sợ bọn chúng ngay cả chút tiền hối lộ cũng chẳng dám nhận. Chuyện nghiêm trọng đến nhường ? Rốt cuộc là tội trạng gì mà khiến hai tên nha dịch cũng dám nhúng chàm?
Sắc mặt Nhị di nương biến đổi, bà cố gượng hỏi: "Quan gia, ... Lý Cường Lý đại nhân ?"
Một trong hai nha dịch kinh ngạc bà : "Lý đại nhân? Cả ngày hôm qua thấy bóng dáng, trong phủ cũng chẳng ai. Cấp đổi khác, cho dù về cũng đến phiên nhúng tay." Hắn nghĩ ngợi một chút, Nhị di nương : "Ngươi đừng hòng giở trò bịp bợm, giữ sức lực đợi lát nữa lên công đường mà trình bày."
"Ngươi nhiều lời vô ích với ả gì." Một tên nha dịch khác nhịn lên tiếng nhắc nhở.
Nhị di nương càng thêm hoảng sợ. Chẳng đợi bao lâu, bà thấy bên ngoài vang lên tiếng trống kêu oan, từng hồi từng hồi dồn dập, như đ.á.n.h thẳng tâm can .
Chỉ khi đại án, dính líu đến quan viên triều đình, trống kêu oan mới phép đ.á.n.h lên. Ngay khi tiếng trống dứt, Nhị di nương giải lên công đường.
Hai hàng nha dịch chia hai bên, vị Đại lão gia chủ trì cũng Nhị di nương quen thuộc, trông ngài hết sức khó gần. điều khiến Nhị di nương kinh sợ chuyện đó, mà là đang an tọa ở hàng ghế bên trái phía . Đó chính là Tưởng Nguyễn, mà bà vô cùng quen thuộc. Tưởng Nguyễn trang điểm sạch sẽ gọn gàng, vận một bộ xiêm y màu xanh nhạt, vẫn diễm lệ quyến rũ như thuở nào. Giờ phút , nàng như về phía bà , nàng nào nửa điểm dấu hiệu bất ?
Lòng Nhị di nương chìm hẳn xuống, thầm hận Tưởng Nguyễn thoát khỏi kiếp nạn , cảm thấy vô cùng bất mãn. Ánh mắt nàng về phía Tưởng Nguyễn sắc bén như lưỡi kiếm tẩm độc, hề che giấu sự căm ghét.
Những khác mặt công đường thấy dáng vẻ của Nhị di nương thì hài lòng, Triệu Nguyên Phong khẽ ho một tiếng, cất lời: “Ta thấy tội phụ còn rõ phận , Kha đại nhân thấy ?”
Kha Tu Nhiên đang cao cũng giật , về phía Triệu Nguyên Phong. Ai cũng Triệu tam lão gia là một bướng bỉnh khó thuần, ba đời Triệu gia đều là võ tướng, nhưng bản lĩnh hơn . Đắc tội kẻ ngày quan trường hẳn sẽ gặp nhiều khó khăn, huống hồ hôm nay Triệu Nguyên Phong tự tới xem án, chẳng là vì chống lưng cho Hoằng An quận chúa ? Chi bằng bán cho một ân huệ, ngày cũng dễ việc. Cân nhắc xong lợi hại, Kha Tu Nhiên vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng quát: “Tội phụ công đường, ngươi tội ?”
Nhị di nương lắc đầu, vẻ mặt kinh hoàng luống cuống: “Tiện bản phạm tội gì?”
Kha Tu Nhiên : “Áp giải nhân chứng lên!”
Hai quan sai lập tức dẫn hai nha . Một đầu tóc rối tung, miệng lẩm bẩm rõ ràng: “Nô tỳ sai , Lão phu nhân, nô tỳ cố ý hại , là Nhị di nương sai nô tỳ như , Lão phu nhân, nô tỳ sai . . .” Đã thần trí còn rõ ràng, chính là Thải Tước.
Một khác quỳ sụp xuống, cất cao giọng: “Hồi bẩm Đại nhân, nô tỳ Đỗ Quyên, nô tỳ xin chứng. Ban đầu chính là Nhị di nương mua chuộc Thải Tước bỏ t.h.u.ố.c Lão phu nhân, hãm hại Quận chúa. Nhị di nương còn uy h.i.ế.p nô tỳ, nếu nô tỳ dám chân tướng, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nô tỳ và cả nhà đang việc ở thôn trang.”
“Ngươi bậy, lúc nào ——” Nhị di nương cam lòng biện bạch.
“Nhị di nương cho Thải Tước một bạc lớn. Nếu Đại nhân tin, chỉ cần khám xét phòng Thải Tước sẽ rõ.”
“Không cần, Bổn quan sớm điều tra kỹ lưỡng.” Kha Tu Nhiên vung tay lên.
Án quan bên liền cất lời: “Tưởng Lý thị, ngươi vì tư lợi mà mưu sát hại mệnh, độc c.h.ế.t Tưởng thị, hối cải. Ngươi còn âm mưu hãm hại Hoằng An quận chúa. Chưa đủ, vì g.i.ế.c diệt khẩu, ngươi xuống tay độc ác, ác đến cùng cực, lòng rắn rết, bản tính hung tàn, quả thật như hổ sói. Việc ai thể dung thứ, thiên lý còn đó, há bổn phủ thể tha cho ngươi? Luật pháp quy định, g.i.ế.c đền mạng. Nay, xử ngươi Trảm lập quyết!”