Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:41:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Cường vỗ vỗ tay, chậm rãi tiến tới, : “Đêm nay, chỉ sợ mạo phạm Quận chúa .” Y cắm cây đuốc đang cầm để chiếu sáng lên miệng con thú bằng đá vách tường. Dưới ánh lửa lập lòe, Tưởng Nguyễn vẫn tĩnh lặng trong ngục, tà váy đỏ rực như lửa, gương mặt tinh xảo quyến rũ, mang theo vẻ lạnh lùng hờ hững.
Lý Cường nuốt nước miếng, gã vốn sức hấp dẫn của vị Quận chúa , giờ đây gần càng khiến gã d.ụ.c hỏa bốc cao. Tưởng Nguyễn bình tĩnh hỏi: “Lý công tử định g.i.ế.c diệt khẩu ?”
“Sáng sớm ngày mai, dân chúng kinh thành sẽ tin Quận chúa sợ tội mà tự vẫn trong ngục,” Lý Cường đầy hèn mọn đê tiện. “Thế nhưng, đó, Quận chúa sẽ hầu hạ chu đáo, tận hưởng khoái cảm tột cùng nhất.”
Giết nàng tuyên bố nàng tự sát, chẳng lẽ Lý Cường cho rằng trong kinh thành đều là hạng ngu ngốc . Vốn tưởng rằng chỉ Nhị di nương và Tưởng Lệ là hai kẻ đầu óc ngu , nào ngờ cả gia đình đều khác biệt. qua chuyện cũng đủ để Nhị di nương hận nàng tận xương, vì mới nghĩ biện pháp tra tấn tàn độc đến nhường . Không chỉ khiến nàng mất trong sạch lúc chết, mà còn hủy hoại bộ thanh danh của nàng.
Thấy Tưởng Nguyễn hề đổi sắc mặt, lòng Lý Cường càng thêm nóng như lửa đốt, gã vẫy tay lệnh mở cửa ngục. Mấy tên to con xung quanh cùng tiến tới, Lý Cường : “Hoằng An Quận chúa, chúng ai nấy đều sẽ thỏa mãn.”
Sắc mặt Tưởng Nguyễn chợt nghiêm . Nàng kịp ấn cơ quan của chiếc vòng tay Huyết Nguyệt, thì chợt thấy một tiếng “rầm” long trời, kiếm quang chợt lóe, m.á.u tươi văng khắp nơi. Trong khoảnh khắc, bộ những kẻ xông tới đều ngã gục, chỉ còn một Lý Cường.
Cánh cửa nhà ngục đá tung . Một thanh niên vận áo choàng gấm đen xuất hiện, con kỳ lân cưỡi gió màu vàng nhạt thêu áo choàng như thể phá vỡ gấm vóc mà bay . Tiêu Thiều bước , lạnh lùng thốt lên: “Tìm chết.” Lý Cường rõ đến, thể lập tức run lên bần bật, trong chốc lát cảm thấy tuyệt vọng tột cùng. Nhị di nương Tưởng Nguyễn mối quan hệ đặc biệt với Cẩm Anh Vương của Đại Cẩm triều! Gã kinh hãi tột độ, ướt đẫm, một mùi hôi thối lập tức tràn ngập nhà giam ẩm thấp. Lý Cường đột nhiên quỳ rạp xuống đất, miệng lắp bắp cầu xin: “Vương gia xin tha mạng cho…” Chưa dứt lời, m.á.u tươi từ cổ họng trào , gã ngã gục xuống.
Tiêu Thiều hề đổi sắc, thu d.a.o găm, nhấc chân bước thẳng .
Cẩm Tam đang ẩn ở một nơi bí mật gần đó, thấy tình hình liền lặng lẽ rút lui. Chủ nhân tự tay giải cứu tiểu thư , nếu y còn ở đây quả thực là bất tiện.
Sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, Tưởng Nguyễn nhanh chóng bình tĩnh trở . Nàng nghĩ Tiêu Thiều sẽ đến khi xem xong nội dung bức thư, nhưng ngờ nhanh chóng đến . Nàng khẽ buông tay trái đang che vòng tay Huyết Nguyệt xuống cất lời: “Phiền ngươi dọn dẹp nơi đây sạch sẽ.”
Tiêu Thiều gật đầu, mở cửa phòng giam bước . Nhìn thấy cảnh xung quanh ẩm thấp, y khẽ nhíu mày, trầm giọng : “Chuyện trong thư là thật ư?”
“Đương nhiên là thật,” Tưởng Nguyễn đáp. “Bổn ý dùng lúc , nhưng thôi... quên , giải quyết sớm cũng .”
Đáng lẽ nội dung trong bức thư đợi đến mới sử dụng, nhưng ngờ Nhị di nương ngu xuẩn đến mức , buộc lấy dùng . Chỉ là sẽ bứt dây động rừng, song , những chuyện sẽ xảy cứ thực hiện và chờ xem kết quả.
Tiêu Thiều mím môi, trong mắt thoáng qua sự lạnh lẽo. “Bọn chúng lấy mạng nàng.” Không chỉ thế, đó chúng còn hủy hoại sự trong sạch của nàng. Dù Cẩm Nhị và Cẩm Tam bên cạnh bảo hộ, nhưng khi điều , trong lòng y vẫn dấy lên nỗi kinh hãi khôn nguôi, nên mới vội vàng chạy tới đây. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng , trong lòng y bừng bừng sát khí, chỉ lập tức đồ sát tất cả những kẻ .
Mặc dù Tưởng Nguyễn hề Cẩm Y vệ của Tiêu Thiều điều tra rõ đầu đuôi sự tình, nhưng nàng vẫn một cách thản nhiên. “Nhị di nương Tứ châm ngòi, bản ý là đối phó với . Bộ Hộ Thượng thư tuy đáng ngại, cái khó ở Ngự Sử Đài.” Hồ Thiên Thu quan nhiều năm, hành sự chu đáo, là cánh tay đắc lực Hoàng thượng yêu thích. Ở kiếp , nàng rõ Hồ Thiên Thu vốn từng nhúng tay chuyện liên quan đến Tưởng gia. Thực tế, là của Ngũ hoàng tử, vốn hề liên quan gì tới Tưởng gia. Không ngờ là kẻ đa tình đến , cam tâm mạo hiểm vì Nhị di nương.
“Hãy giao việc cho xử lý.” Tiêu Thiều trầm giọng. “Nàng cần bận tâm.”
Tưởng Nguyễn thoáng khựng . Nàng Tiêu Thiều, ánh mắt hề che giấu sự ân cần, săn sóc. Cuối cùng, nàng khẽ đáp: “Được.”
Tiêu Thiều cảm nhận rõ thái độ của Tưởng Nguyễn đang đổi chậm rãi, từ xa cách ban đầu dần chuyển thành sự tin tưởng. Ngay cả bản nàng lẽ cũng ý thức chi tiết . Tinh thần Tiêu Thiều đột nhiên phấn chấn hơn nhiều, quanh một lượt : “Đêm nay… Nàng hãy chịu khó lưu nơi . Ngày mai sẽ đưa nàng khỏi đây.”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát, thấp giọng dặn dò: “Ngươi cũng cẩn thận.”
Trong mắt Tiêu Thiều ánh lên vẻ vui mừng. Hắn xuống mặt nàng, lấy một chiếc còi nhỏ giấu trong áo đưa cho Tưởng Nguyễn. “Cẩm Y vệ ẩn nấp khắp nơi. Nếu gặp nguy hiểm, nàng hãy thổi chiếc còi , Cẩm Y vệ ở gần đó sẽ lập tức đến ứng cứu.”
Tưởng Nguyễn đoán đây là vật tín, nhưng kịp mở lời thì Tiêu Thiều dậy, lệnh cho Cẩm Y vệ dọn dẹp sạch sẽ t.h.i t.h.ể rải rác mặt đất. Tưởng Nguyễn cất chiếc còi tay áo, ánh mắt thâm trầm, trầm tư suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-201.html.]
……
Trong phủ Tướng quân.
Ngay khi bãi triều, Triệu Quang tin thì thiếu chút nữa nổi giận, trực tiếp cầm binh khí xông thẳng đến phủ Thượng thư. Mọi vất vả lắm mới khuyên nhủ ông. Lý thị ở bên cạnh thì lau nước mắt đầy lo lắng: “Vô cớ vô cớ Nguyễn nhi bắt giam? Lại còn mưu hại Tưởng lão phu nhân? Ta tin! Chắc chắn là vu oan giá họa.”
Nam nhi Triệu gia ai nấy đều dũng mãnh, cường tráng, nữ nhân Triệu gia tuy xinh nhưng yếu đuối, mong manh. Lý thị lóc vật vã khiến Triệu Quang vô cùng nóng ruột. Triệu Nguyên Bình an ủi: “Nương, chớ lo lắng. Tam tới đại lao để tìm hiểu đầu đuôi sự tình.”
“Những kẻ trong Tưởng gia … Hối hận lúc liều tấm già mà đón Nguyễn nhi và Tín Chi về. Bọn chúng đúng là một đám lòng lang sói… Không , thể an tâm để Nguyễn nhi tiếp tục sống trong cái phủ đó?” Lý thị hối hận khôn nguôi.
Triệu Ngọc Long thấp giọng : “Điều đó còn xem Nguyễn bằng lòng trở về nữa.”
“Ngọc Long!” Triệu Nguyên Bình cảnh cáo liếc con trai . Triệu Ngọc Long lập tức im bặt. Với vị biểu , ấn tượng của là nàng đối với Triệu gia vô cùng lạnh nhạt. Thế mà tổ mẫu và tổ phụ vẫn cứ đau lòng vì nàng, Triệu Ngọc Long bất mãn bĩu môi.
Triệu Phi Chu Triệu Nguyên Bình: “Nhị thúc, khi nào Nguyễn mới thả ?”
Triệu Quang cũng chằm chằm Triệu Nguyên Bình. Triệu Nguyên Bình bất đĩ : “Dù nữa, tiên chúng rốt cuộc xảy chuyện gì. Có Tam ở đó, thể lo liệu thứ trong ngục chu . Án Viện Ngự Sử Đài ban bố lệnh bắt giữ chính thức nhanh như , quả thực chút kỳ lạ.” Hắn xoa cằm, trầm ngâm giây lát : “Cha, cung một chuyến. Trước hết hãy bẩm báo với Hoàng thượng, mong Ngài nể mặt Triệu gia mà tạm thời khó Nguyễn nhi. Con và Đại ca sẽ gặp vị Án Viện Ngự Sử . Phi Chu, con hãy điều vài tên hộ vệ đến Tưởng phủ thăm dò tin tức. Nguyễn nhi vô duyên vô cớ gặp chuyện, chắc chắn là đắc tội với kẻ nào đó. Nương cùng các tẩu hãy ở phủ đợi tin, nếu bất trắc gì còn thể đối phó kịp thời.”
Sau khi sắp xếp đấy, phủ Tướng quân mới dần trở bình yên.
……
Tiêu Thiều bước khỏi nhà giam, để các ám vệ đang xử lý t.h.i t.h.ể bên trong. Vừa mới đặt chân xuống bậc thang, chợt dừng , ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
Tiếng bước chân từ bên trái truyền đến. Triệu Nguyên Phong tiến quan sát Tiêu Thiều, giọng mang theo ý trào phúng: “Động tác của Tiêu Vương gia quả nhiên mau lẹ.”
Tiêu Thiều chỉ liếc một cái tiếp tục bước . Triệu Nguyên Phong vội duỗi tay ngăn . Tuy lớn tuổi hơn, nhưng thanh niên mắt là thống lĩnh hơn mười vạn Cẩm Y vệ, khiến khỏi cảm thấy chút căng thẳng.
Trong lòng Triệu Nguyên Phong vốn vui với thái độ của Tiêu Thiều, cộng thêm tính cách vốn coi trời bằng vung của , liền lớn tiếng: “Tiêu Vương gia, dường như đang quá thiết với Nguyễn nha đầu thì !”
Tiêu Thiều dừng bước. Hắn nhướng mày, giọng lạnh băng: “Ngươi thể gì?”
Triệu Nguyên Phong á khẩu, suýt chút nữa ngất vì lời lẽ vô lễ của Tiêu Thiều. Dù gì cũng là Tam công tử của Triệu gia, đường đường là một tướng quân trẻ tuổi uy dũng, lời của Tiêu Thiều chẳng khác nào công khai chê bất tài vô dụng.
Tiêu Thiều đưa cho một bức thư. Triệu Nguyên Phong nhận lấy, tạm gác sự vô lễ của , nhanh chóng lướt qua. Sắc mặt lập tức biến đổi, hỏi: “Ngươi định đưa bức thư …”
“Giao cho Ngự Sử Đài.” Tiêu Thiều thản nhiên đáp. “Hồ Thiên Thu vì tư lợi mà che giấu, cấu kết hãm hại vô tội, thì cần thiết tiếp tục ở vị trí đầu Ngự Sử Đài nữa.”
“Tiêu Vương gia, phen e rằng Ngự Sử Đài sẽ khó tránh khỏi một trận đại phong ba." Triệu Nguyên Phong thận trọng dò xét. "Chỉ sợ... dễ dàng thu xếp."
"Vừa vặn tiện thể dọn dẹp sạch sẽ." Tiêu Thiều hờ hững đáp, khiến Triệu Nguyên Phong bỗng nhiên rùng , chỉ cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng.