Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng mỹ nhân tựa như bức họa, nhưng khi lướt qua ánh dương, giống như bộ xương khô tô vẽ phấn hồng; lời thì dịu dàng, song mang theo thở ma quỷ rùng rợn. Trần Chiêu bất giác lùi một bước, giữa ban ngày ban mặt, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng .
Trương Lan thấy tình thế căng thẳng, liền gượng : “Tiểu tử quả thực ăn , tiểu thư đừng quá bận tâm. Có chuyện gì lão gia lo liệu, tiểu thư chỉ cần ngoan ngoãn ở đây là .”
Lời lẽ đầy ác ý, tựa như chắc chắn Tưởng Nguyễn là hung thủ, một câu định đoạt tội danh, khiến nàng còn cơ hội phản bác. Tưởng Nguyễn vẫn mỉm : “Sao Lan ma ma chắc chắn đến ? Chẳng lẽ trùng hợp? Hay là Lan ma ma đích thấy g.i.ế.c ?”
Trương Lan sững sờ, gượng hai tiếng: “Chuyện ... Lão nô từng thấy.”
“Vậy thì .” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng đáp: “Làm phiền Lan ma ma lúc đối đáp chú ý một chút. Kẻ còn tưởng rằng Lan ma ma đang cố tình vu oan giá họa cho đấy.”
Trong lòng Trương Lan căng thẳng tột độ, mắt bà về phía Tưởng Nguyễn. Nàng đang mỉm , nhưng nụ đó chẳng hề chạm tới đáy mắt. Đôi mắt long lanh như dòng nước mùa xuân , lúc tựa như vực sâu thăm thẳm, ánh lên vẻ trào phúng lạnh lùng.
lúc , mấy tên nha dịch hớt hải chạy đến, bẩm báo với vị bộ đầu đang trầm ngâm: “Bẩm đại nhân, phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ nhân trong giếng nước!”
Lời thốt , khí như nổ tung, nhóm bà tử và nha xung quanh Tưởng Nguyễn lập tức tránh xa nàng. Ánh mắt chúng ba chủ tớ nàng đều chất chứa sự sợ hãi và khinh thường.
Liên Kiều và Bạch Chỉ trong lòng kinh hãi, bất giác đầu chủ tử. Song, sắc mặt Tưởng Nguyễn vẫn hề đổi, nàng vẫn thản nhiên nhạt yên tại chỗ. Thân hình tuy mềm yếu, nhưng toát sự kiên định lạ thường, khiến hai nha cảm thấy trấn an một cách khó hiểu. Lập tức, cả hai bình tĩnh trở , còn để ý đến ánh mắt xung quanh, chỉ chuyên tâm hầu bên cạnh nàng.
Sự trấn định của ba chủ tớ khiến bộ đầu bằng con mắt khác. Xảy đại sự như , hiếm ai lộ vẻ kinh hoàng vui mừng. Hắn xử lý vô vụ án nhiều năm, thái độ bình tĩnh , trừ phi là từng chuyện sai trái.
Bộ đầu đưa mắt lướt qua nội viện một lượt. Ngoại trừ ba Tưởng Nguyễn, tất cả những khác đều cách xa một bên, điều chút hợp lẽ thường. Bọn hạ nhân gọi Tưởng Nguyễn là tiểu thư, nhưng thái độ thiếu sự cung kính cần thiết. Thêm đó, căn viện đổ nát hoang tàn thể tả, hề giống khuê phòng của một tiểu thư khuê các gia đình giàu . Trong lòng bộ đầu liền hiểu rõ. Phàm là tiểu thư đưa về thôn trang, tất là phạm sai lầm lớn nên đưa về đây hối . Song, thoạt , vận mệnh của vị tiểu thư dường như vô cùng bất hạnh, chẳng những điều kiện sống khốn khó, còn kẻ khác vu oan hãm hại.
“Bẩm đại nhân?” Tên nha dịch dò hỏi.
Bộ đầu hồn, Tưởng Nguyễn, giọng hòa hoãn hơn: “Tưởng tiểu thư, xin thứ . Thi thể phát hiện trong nội viện của cô nương, vì lẽ đó, tạm thời phiền cô nương cùng chúng trở về nha môn, lưu đại lao một thời gian ngắn.” Nói xong, lập tức dò xét vẻ mặt của nàng.
Tưởng Nguyễn thản nhiên đón nhận ánh mắt của , lễ độ vén áo thi lễ: “Mọi việc đều do đại nhân tùy nghi phân phó.”
Nàng hề rơi lệ gào t.h.ả.m thiết, giống một kẻ bắt giải đại lao, trái cứ như thể đang chuẩn tham dự yến tiệc. Tư thái của nàng vẫn giữ vẻ thong dong tự tại. Trong lòng Lý Mật càng thêm phần tán thưởng, y trầm ngâm cất lời: “Tưởng tiểu thư cần lo lắng. Lý Mật nhất định sẽ tra xét rõ ràng chuyện , chắc chắn sẽ bỏ sót bất kỳ kẻ nào.”
Lời hàm ý sâu xa, Tưởng Nguyễn mỉm . “Tạ ơn đại nhân.”
Các nha dịch xung quanh thấy đều vô cùng ngạc nhiên. Vị quan Lý Mật vốn là đầu bọn họ, nhưng từ đến nay luôn nổi tiếng mặt lạnh như tiền, hề sắc mặt với bất kỳ phạm nhân nào, tính tình vô cùng cố chấp cứng nhắc. Thế mà hôm nay đối xử ôn hòa, đặc biệt ưu ái một tiểu cô nương yếu ớt, quả là khiến kinh ngạc mở rộng tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-20.html.]
Trần Chiêu cũng nhận thấy sự đổi , híp mắt : “Đại nhân cần dụng tâm tra án, phân xử rõ ràng vì bách tính mới là việc chính đáng.” Nói đoạn, đầu Tưởng Nguyễn, giọng vẻ quan tâm: “Tiểu thư cứ yên tâm, vài ngày nữa Chiêu sẽ đến thăm nàng. Tiểu thư đừng quá bận tâm.”
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đang giở trò hề đấy ? Một mặt vu hại, một mặt vẻ lấy lòng tiểu thư của chúng . Trần Chiêu, ngươi nghĩ tiểu thư là kẻ ngu để ngươi tùy ý đùa giỡn? Ngươi hãy nhớ kỹ cho , ngươi chỉ là con của một quản sự ti tiện, mặt tiểu thư chúng , ngươi vĩnh viễn tư cách xưng tên. Tên ngươi chỉ đáng hai chữ—nô tài! Thật đáng khinh!” Dứt lời, Liên Kiều liền nhổ một ngụm nước bọt mặt Trần Chiêu. Mặt thoạt xanh trắng, tái mét thôi.
Tưởng Nguyễn khẽ , hướng Lý Mật : “Bẩm đại nhân, nếu Trần Chiêu quả quyết là thấy sát nhân, việc hề liên can tới hai nha đầu . Kính xin đại nhân rộng lòng cho phép hai nha đầu ở thôn trang, để tiện đường truyền tin cho trong gia đình .”
Lý Mật suy nghĩ gật đầu : “Được, đồng ý với ngươi.”
Liên Kiều nước mắt chực trào, níu c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư muôn phần cẩn thận, đừng để kẻ khác ức hiếp.” Nàng trầm ngâm đôi chút, càng thêm bất an: “Hay là nô tỳ xin cùng tiểu thư? Nô tỳ nguyện ý cùng tiểu thư chịu khổ nơi đại lao.”
Tưởng Nguyễn khẽ bật , nắm tay nha : “Đồ ngốc, đây du ngoạn mà cần bầu bạn? Chẳng mấy chốc sẽ thả ngoài. Ngươi theo, ai giúp truyền tin cho gia quyến?”
Tưởng Nguyễn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “truyền tin” . Liên Kiều chấn động hiểu , Bạch Chỉ liền bước tới kéo nàng , với Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư nhất định tự chăm sóc bản . Chúng nô tỳ quyết sẽ truyền tin tức về nhà.”
Tưởng Nguyễn gật đầu nhẹ, với Lý Mật: “Đi thôi.”
Các nha dịch xung quanh nữa sững sờ. Chưa từng ai chủ động bước đại lao với thái độ như . Thậm chí, cử chỉ của Tưởng Nguyễn, nàng cứ như một chủ tử đang các nha dịch hộ tống. Trong mắt Trần Chiêu thoáng qua vẻ thâm trầm. Hắn vốn thấy dáng vẻ nhếch nhác, hoảng loạn của Tưởng Nguyễn, nào ngờ nàng vẫn lãnh đạm thong dong như . Nàng thậm chí còn liếc một cái với nụ tựa tựa . Sự bình tĩnh khiến khỏi động lòng.
Một lúc , Trương Lan hung hăng tát một cái: “Nhìn cái gì , cái gì mà , thật xui xẻo xúi quẩy!”
Lại về Tưởng Nguyễn. Sau khi nàng đại lao, Lý Mật dẫn nàng tới một gian phòng giam riêng. Bên trong đại lao còn những kẻ khác. Vừa thấy tiểu cô nương xinh thuần khiết, những lời lẽ dơ bẩn lập tức vang lên. Tưởng Nguyễn lạnh lùng thờ ơ, hề tỏ giận dữ, cũng mảy may e thẹn.
Người trong phòng giam bên cạnh thấy nàng như thế, chút ngạc nhiên, tò mò ghé sát song sắt nàng. Thấy Tưởng Nguyễn để ý, nàng mở miệng hỏi: “Này, tiểu cô nương, ngươi bắt đây ?”
Tưởng Nguyễn dựa theo tiếng sang, bắt gặp một bộ dạng nhếch nhác đang nàng. Y phục đầy rẫy bùn đất tro bụi, đầu tóc rối tung che khuất dung mạo, nhưng giọng hết sức trong trẻo, lẽ là của một thiếu nữ.
Tưởng Nguyễn nàng một cái, phản ứng.
Nữ tử sững sờ một chút, chịu bỏ qua mà : “Này! Sao ngươi để ý tới , chẳng lẽ ngươi điếc? Ta thấy ngươi xinh , ai ngờ là , chậc chậc, thật đáng thương.”
Tưởng Nguyễn nàng . “Liên quan gì đến ngươi?”
“Thì ngươi câm điếc.” Nữ tử ngạc nhiên vui mừng kêu lên. “Ta ở đây buồn bực chết, ngươi đến thật đúng lúc, hai bạn nhé.”