Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Căn phòng ba gian ngói xanh tường gạch đỏ. Sân vườn của nông gia rộng rãi bao phủ bởi một tầng tuyết dày đặc. Con ch.ó mực lớn giữ nhà chậm rãi tiến tới cửa, lười biếng gặm khúc xương trong chiếc bát sứt mẻ. Dường như khí lạnh đông cứng, nó rụt về trong ổ.

Đêm ba mươi Tết, cửa dán tranh đón xuân rực rỡ sắc màu ngũ cốc bội thu. Dưới mái hiên rủ xuống ba chiếc đèn lồng đỏ tươi. Bên ngoài vọng tiếng pháo nổ đì đùng, trong phòng vang lên tiếng rôm rả, thoải mái thưởng thức yến tiệc đoàn viên cuối năm. Tuy chỉ là thức ăn của nông gia, nhưng họ cũng dụng tâm tám món thịnh soạn: thịt cá hài hòa cùng rau củ, nào là cá lư chưng chao, thịt kho trứng cút, gà hương hun khói, cà thái sợi ngũ sắc, sủi cảo nhân thịt dê, tôm cầu phúc, thịt viên tứ hỉ, cùng món kim ngọc mãn đường. Bên cạnh còn một bình rượu cao lương hương vị nồng đậm, hiển nhiên đây là một gia đình sung túc.

Nơi đây yến tiệc linh đình, vô cùng náo nhiệt. Cùng lúc đó, tại một sân nhỏ vắng vẻ, hẻo lánh và xa xôi nhất của nông gia , chỉ độc một gian phòng duy nhất. Trong phòng, ánh nến leo lét, mờ mờ ảo ảo, như thể tắt lịm bất cứ lúc nào.

Một nha búi tóc cao cửa phòng, cẩn thận thêm củi chậu than. Trong căn phòng nhỏ hẹp, chậu than bốc cháy lên lập tức tản một luồng khói đặc gay mũi.

Một nha khác dáng thanh tú vội vàng chạy tới, tiện tay nhặt chiếc quạt lá cũ nát đất, cẩn thận quạt than, khẽ trách: “Liên Kiều, ngươi cẩn thận một chút! Tiểu thư vẫn khỏe, nếu khói sặc thì bây giờ?”

Liên Kiều bĩu môi, vẻ mặt giận dữ, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: “Ta cũng thế ! Hôm nay tìm Trương Lan, đừng là ngân than, ngay cả than củi bình thường bà cũng chịu cho. Bà còn nhạo mà , mấy ngày nay dùng nhiều nên trong kho hết sạch . Nực ! Lừa gạt ai chứ, bây giờ là cuối năm, trong nhà than? Đơn giản là ỷ thế h.i.ế.p ! Nếu hiện giờ tiểu thư vẫn còn đang bệnh, dám để cho lo lắng, nhất định tát mồm bà hai cái !”

“Ngươi. . .” Bạch Chỉ thở dài. “Ngươi nên dằn tính tình nóng nảy đó . Dẫu bọn họ chèn ép quá đáng, nhưng chúng đang gửi mái hiên nhà khác thì thể cúi đầu. Nếu ngươi thật sự xảy tranh chấp, chịu thiệt cuối cùng vẫn là tiểu thư.”

Liên Kiều liếc nàng một cái đầy khinh thường. “Bạch Chỉ, nay mới ngươi nhút nhát đến thế. Người nhà phận gì? Tiểu thư nhà chúng phận gì? Cho dù tiểu thư xảy chuyện, dựa phận , tuyệt đối thể để cho những kẻ hạ nhân ức h.i.ế.p !”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Ta và ngươi đều là nha hầu hạ tiểu thư, lẽ nào mong cho nàng? Chỉ là mãi vẫn tin tức từ kinh thành truyền tới, tiểu thư còn lưu nơi đây đến bao giờ. Thời gian ngắn còn dễ , nhưng ngươi xem, giờ là năm thứ tư , Lão gia từng sai tới đây hỏi thăm lấy một tiếng nào chăng? Nếu như cứ ở lâu dài, ngươi cùng bọn họ nảy sinh tranh chấp, chịu khổ cuối cùng vẫn là tiểu thư.”

Liên Kiều im lặng, một lát mới thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ cứ để cho bọn họ ức h.i.ế.p mãi như ?”

Bạch Chỉ thầm thở dài.

Căn phòng chìm yên lặng, chỉ còn tiếng củi khô nổ lách tách. Hai nha vẫn chuyên tâm quạt lửa, ai chú ý tới giường tỉnh dậy.

Tưởng Nguyễn tỉnh từ lâu, cuộc trò chuyện giữa Bạch Chỉ và Liên Kiều nàng rõ mồn một sót chữ nào. Ba ngày nàng tỉnh , phát hiện bản về thời điểm mười năm . Chuyện cũ tựa hồ một giấc mộng phù du, nhưng nàng tự mối hận khắc cốt ghi tâm tan là thể tan. Ông trời ban cho nàng cơ hội sống nữa, nàng sẽ từ chối, đường đường chính chính nhận lấy, tận dụng triệt để.

Ba ngày , khi nàng tỉnh , Bạch Chỉ và Liên Kiều đều trút gánh nặng. Sau khi Tưởng Nguyễn rơi xuống nước, nàng hôn mê hơn mười ngày. Chúng đại phu đều phán vô phương cứu chữa, thậm chí Trương Lan mua quan tài để chuẩn hậu sự, ai ngờ nàng tỉnh . Liên Kiều nắm tay nàng lớn một trận, là nhờ trời Phật phù hộ. Tưởng Nguyễn nheo mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-2.html.]

Đã c.h.ế.t một , những chuyện ở kiếp chẳng hề tiêu tan mà ngược còn khắc ghi rõ ràng hơn bao giờ hết. Bốn năm , khi mẫu nàng qua đời, một vị đạo sĩ đến phủ liếc tính bát tự nàng quá cứng, mang mệnh khắc phu khắc mẫu, quả thực là thiên sát cô tinh. Tưởng Quyền vốn định đưa nàng từ đường, buộc nàng xuất gia tụng kinh niệm Phật, nhưng Tưởng Tố Tố quỳ xuống cầu xin, Tưởng Quyền mới đổi ý, đưa nàng về thôn trang sinh sống. Cũng chính vì việc mà Tưởng Nguyễn vẫn luôn khắc sâu ân nghĩa với Tưởng Tố Tố. Hôm nay nghĩ , những tủi nhục nàng chịu đựng nơi đây, tất thảy đều là do con Tưởng Tố Tố ban tặng.

Thôn trang giao cho gia đình Trương Lan trông coi. Trương Lan là kẻ tham tài keo kiệt, cực kỳ hung hãn, ngày thường ít dùng chiêu 'chỉ dâu mắng hòe' để sỉ nhục Tưởng Nguyễn. Trượng phu của ả là Trần Phúc, một tên ăn , suốt ngày bài bạc rượu chè. Hai vợ chồng một con trai là Trần Chiêu cực kỳ háo sắc, và một con gái tên Trần Phương tính tình chua ngoa, khắc nghiệt. Lúc Tưởng Nguyễn đến đây, mang theo ít châu báu trang sức, nếu rơi tay Trương Lan thì cũng Trần Phương lừa gạt lấy . Mười mấy ngày , Tưởng Nguyễn may xảy sự cố rơi xuống nước, cũng là vì lúc đang bên hồ Trần Chiêu giở trò sàm sỡ, nàng vì chịu nổi sự nhục lập tức nhảy xuống nước tự vẫn. Trần Chiêu thấy gây họa thì vội vàng chạy trốn, đến khi Liên Kiều và Bạch Chỉ kêu cứu Tưởng Nguyễn lên, nàng bất tỉnh nhân sự.

Lúc đang là mùa đông khắc nghiệt, nước ao lạnh buốt thấu xương, thêm đó, mấy năm Trương Lan hà khắc đối đãi khiến thể Tưởng Nguyễn càng thêm yếu ớt, cảm lạnh nên càng ốm nặng.

Tưởng Nguyễn nhớ rõ, kiếp nàng tỉnh sớm như thế , khi tỉnh thì để di chứng bệnh tật, quan trọng hơn là lâu bên ngoài còn tin đồn: nàng tuổi nhỏ dụ dỗ nam nhân, là thiên kim tiểu thư tự trọng, chủ động quyến rũ Trần Chiêu thành nên mới nhảy xuống nước. Có lẽ đó là thủ đoạn của Trương Lan, hòng giội hết nước bẩn lên nàng. Chính nhờ chậu nước bẩn khi trưởng thành, Tưởng Nguyễn gán cho cái danh họa thủy yêu nữ.

Kiếp nàng tỉnh sớm, tin đồn còn kịp truyền , hẳn là Trương Lan còn nghĩ cách giải quyết. Ngược , nàng thể thừa dịp để tặng cho ả một món quà mừng năm mới. Ở nơi đây tiếp tục để cho hạ nhân thôn trang ức h.i.ế.p sẽ tương lai . Bốn năm nàng sẽ trở thành con cờ đưa cung, điều đó nàng tuyệt đối thể nhịn nữa. Mà yên chịu khác chiếm tiện nghi càng là mục đích của nàng. Phàm bất cứ chuyện gì cũng đều trả giá thật lớn, Trần Chiêu, sẽ lấy ngươi vật tế khai màn báo thù đầu tiên!

Tưởng Nguyễn ngoài cửa sổ, thấy tiếng pháo nổ, căn phòng chỉ ba càng thêm cô tịch.

Nàng chậm rãi dậy. Bạch Chỉ thấy động tĩnh, vội vàng tiến đến đỡ nàng, khẩn khoản hỏi: “Tiểu thư tỉnh , thấy khó chịu ở ?”

Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Bây giờ là giờ nào ?”

“Có lẽ là giờ Tuất.” Bạch Chỉ đáp.

Liên Kiều buông quạt xuống: “Tiểu thư đói bụng ? Nô tỳ nhà bếp bưng chút thức ăn tới.”

Một vị tiểu thư đích hệ đưa đến thôn trang đa phần là mang trọng tội, song dù thế nào cũng là chủ tử. Nếu chăm nom tử tế, há thể rơi cảnh sống khốn khổ chẳng bằng cả hạ nhân? Đêm ba mươi Tết, ngay cả cơm tất niên cũng mang tới sớm, quả thực khiến nghiền ngẫm.

Tưởng Nguyễn kịp đáp lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo là một giọng trong trẻo vọng . “Tiểu thư, nô tỳ mang cơm tất niên tới.”

Liên Kiều sững sờ, Tưởng Nguyễn chỉ thản nhiên : “Vào .” Cánh cửa ọp ẹp đẩy . Một nha đầu mừng rỡ bước , tay xách theo một giỏ thức ăn, dịu dàng: “Lan thẩm sai nô tỳ mang thức ăn tới. Xin tiểu thư dùng nhiều một chút.”

Bạch Chỉ thấy Tưởng Nguyễn mãi vẫn trầm mặc, nghi hoặc cúi đầu xuống, chợt nhận trong đôi mắt nàng lóe lên tia hứng thú khác lạ. Nàng ngước Thu Nhạn, khẽ mỉm .

 

Loading...