Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hoàng thượng…” Trần quý phi Hoàng đế, mặc dù thốt nên lời gì, nhưng đôi mắt sáng thể hiện chút lo lắng. Tựa như thật sự đang vì thiên hạ giang sơn mà bận tâm. Hoàng hậu giật giật môi, nét mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lặng im .
“Được, bây giờ trẫm ngươi dâng hương!” Hoàng đế với Giám chính.
Giám chính khom , phân phó thủ hạ dâng Nhang Tiếc Nguyện. Loại nhang cực kỳ thô to, cỡ như một cây cột nhỏ, chỉ đốt khi các triều đại gặp điềm đại hung để khấn cầu Thiên ý. Nhang Tiếc Nguyện châm lửa, đài xem tinh tượng nhất thời bao phủ bởi khói hương ấm áp. Giám chính quỳ rạp, hướng về Nhang Tiếc Nguyện khấu đầu ba cái, cất lời: “Trời xanh phù hộ, Thiên giáng cảnh báo, nay song tinh bạn nguyệt, yêu nghiệt hiện thế, cầu xin trời cao minh chứng, báo cho nơi trú ngụ của yêu nghiệt!”
Khói hương lượn lờ bay lên, dần dần hòa màn đêm đen kịt. Khóe môi Tưởng Nguyễn khẽ nhếch. Nàng đan hai tay ngực. Gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài đen óng, bạch y trắng thuần. Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành , lúc tựa như ác quỷ xinh nơi địa ngục, mang theo hận ý ngút trời mà giáng xuống trần thế.
Ánh mắt Tiêu Thiều rơi xuống Giám chính, thần sắc ngưng trọng.
Trong đám đông, tiếng kinh hô chợt vang lên đột ngột.
Ánh mắt Trần quý phi chậm rãi giãn , tựa như dòng nước Giang Nam trong vắt, ẩn chứa niềm vui sướng sâu sắc.
“Vương tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ...?” Âm thanh lớn dần, mang theo sự kinh hãi.
Ý trong mắt Trần quý phi chợt đình trệ.
Các nữ quyến chứng kiến cảnh tượng đó đều kinh hãi tột độ, nhao nhao lùi phía , bỏ mặc Vương mỹ nhân trơ trọi một . Lúc , bộ xiêm y thuần trắng nàng nhuộm đỏ. Từng mảng đỏ như m.á.u thấm đẫm khiến rùng , dần dần lan rộng từ n.g.ự.c khắp cơ thể, càng lúc càng nhiều, hệt như m.á.u tươi đang trào từ thể nàng. Đám cuống cuồng tránh né. Chỉ còn Vương mỹ nhân điên loạn cào cấu y phục của , miệng lẩm bẩm: “Tại thế ... Không thể nào, tại như ?”
Trần quý phi đột nhiên cúi đầu Tưởng Nguyễn đang bên cạnh Ý Đức Thái hậu. Tưởng Nguyễn vờ như phát giác ánh mắt dò xét của ả , nhưng nàng đầu, trực tiếp đối diện với Trần quý phi, khẽ mỉm . Nụ ôn hòa, thắp sáng dung nhan quyến rũ, nhưng sâu trong con ngươi ẩn chứa sự giễu cợt cùng khiêu khích vô hạn. Tưởng Nguyễn chậm rãi gật đầu với ả. Thân thể Trần quý phi lập tức cứng ngắt.
Hoàng đế giận dữ quát: “Yêu nghiệt! Bắt ả !”
Thị vệ ùa lên, dễ dàng chế phục Vương mỹ nhân. Nàng ngờ biến cố đột ngột như , giờ phút tinh thần sớm hoảng loạn. Sau khi áp chế, nàng cam lòng thét lớn: “Bệ hạ! Bệ hạ! Nô tỳ oan, nô tỳ oan!”
Thục phi ôm ngực, buông lời: “Oan uổng gì chứ! Đây chính là cảnh báo trời xanh ban xuống, rõ ràng ngươi chính là yêu tinh họa quốc. Thật khiến khiếp sợ.”
“Bệ hạ, bệ hạ…” Vương mỹ nhân hiểu rõ, một khi gán cho tội danh yêu nghiệt, kết cục chờ đợi nàng sẽ vô cùng bi thảm. Ánh mắt nàng bất giác rơi chỗ Ý Đức Thái hậu, cách Hoàng đế xa. Tưởng Nguyễn bạch y lướt nhẹ trong gió, ung dung tự tại đó, xiêm y vương một hạt bụi, nào thấy chút vết m.á.u nào. Rốt cuộc xảy chuyện gì? Vốn dĩ, gặp họa là Tưởng Nguyễn mới đúng, tại giờ biến thành nàng? Vương mỹ nhân bỗng bừng tỉnh, nhận rằng nhất định là do Tưởng Nguyễn, chính Hoằng An quận chúa giở trò xiêm y của nàng . Nếu , chuyện thể thành như ?
“Bệ hạ, là Hoằng An quận chúa hãm hại nô tỳ!” Vương mỹ nhân c.ắ.n răng lớn tiếng. “Chính là Hoằng An quận chúa! Nàng động tay động chân xiêm y của nô tỳ! Bệ hạ, nô tỳ oan!”
“Câm miệng.” Ý Đức Thái hậu lạnh giọng quát. “Hồ ngôn loạn ngữ! Chuyện liên quan gì đến Hoằng An!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-194.html.]
“Chuyện liên quan đến sự trong sạch của Hoằng An, Vương mỹ nhân nhất định giải thích rõ ràng. Hoằng An hề sợ hãi đối chất với Vương mỹ nhân.” Tưởng Nguyễn hướng về phía Hoàng đế hành lễ. “Phụ hoàng, hôm qua Vương mỹ nhân đem y phục do Ty Y Cục may cho nhi thần đến, nhi thần nhận. theo lời Vương mỹ nhân , nhi thần hãm hại nàng , song xiêm y của Vương mỹ nhân, nhi thần từng chạm tới nửa phân.” Nàng như Vương mỹ nhân, cất lời: “Hoằng An hỏi Vương mỹ nhân, tại nàng hãm hại Hoằng An? Xiêm y của Vương mỹ nhân hề liên quan gì đến Hoằng An hết. Nếu từ lúc đến đài xem tinh tượng đến giờ, Hoằng An vẫn luôn cách xa Vương mỹ nhân. Nếu Vương mỹ nhân vu oan, phiền xin hãy lấy chứng cứ . Bằng , chính là ăn xằng bậy!”
Chỉ với một phen chất vấn, Vương mỹ nhân lập tức á khẩu. , xiêm y của nàng là do nàng tự đem đến chỗ Tưởng Nguyễn, và Tưởng Nguyễn cũng từng đụng chạm . tại , cuối cùng gặp chuyện là nàng? Chẳng lẽ... Vương mỹ nhân chợt sang Trần quý phi. Là ả ?
Trần quý phi rõ biểu cảm của Vương mỹ nhân, trong lòng thầm mắng một tiếng "ngu xuẩn", lạnh lùng trả. Vương mỹ nhân đối diện với cặp mắt băng giá đó, khỏi rùng . Toàn gia nàng vẫn dựa sự giúp đỡ của Trần quý phi. Nếu chọc giận kẻ , e rằng trong phủ đều thể sống yên . Oan khuất chỉ thể đành nuốt xuống, ngậm bồ hòn ngọt.
Nàng quỳ xuống, thầm nghĩ đằng nào cũng chết, nếu nhận định là yêu nghiệt sẽ hành hạ đến chết, chi bằng tự kết thúc sinh mạng một cách dứt khoát. Nghĩ , nàng c.ắ.n mạnh thị vệ đang khống chế . Vốn dĩ tên thị vệ thấy nàng vẻ bình tĩnh nên buông lỏng cảnh giác, thình lình c.ắ.n đau, nhất thời kinh ngạc và kịp ngăn cản. Nhân cơ hội đó, Vương mỹ nhân rút bội đao bên hông thị vệ , kề lên cổ .
Chẳng ai ngờ nàng hành động quyết tuyệt đến thế. Máu tươi văng tung tóe, Vương mỹ nhân mềm nhũn ngã quỵ xuống. Đôi mắt nàng trợn trừng, ánh c.h.ế.t chóc như khóa chặt Tưởng Nguyễn.
Bỗng chốc, ánh mắt của đều đổ dồn lên Tưởng Nguyễn. Ai nấy đều cảm thấy Vương mỹ nhân c.h.ế.t nhắm mắt. Dẫu cho lời chất vấn của nàng là hợp tình hợp lý, thì giờ đây, Tưởng Nguyễn vẫn khó tránh khỏi kẻ khác nghi kỵ.
Tiêu Thiều nheo mắt lạnh lùng. Mục đích của Vương mỹ nhân đạt ! Dẫu bỏ mạng, nàng vẫn gán ghép ô danh lên Tưởng Nguyễn, cốt dùng hành động liều c.h.ế.t để Trần quý phi thấy, từ đó suy xét chiếu cố Vương gia hơn.
Thị vệ tiến lên kiểm tra thở của Vương mỹ nhân, quỳ xuống thỉnh tội. Hoàng đế giận dữ, một là vì tinh tượng báo điềm hung, hai là vì sự xuất hiện của yêu nghiệt họa quốc, tất cả chuyện đều vô cùng bất thường. Bệ hạ Giám chính đang ngây dại: “Chuyện giải quyết ?”
Giám chính sửng sốt, mãi mới hồn, cả run rẩy thôi. Chuyện hôm nay vốn dĩ nên diễn thế . Từ khi yêu nghiệt nhập Vương mỹ nhân, việc vượt khỏi tầm kiểm soát. Cục diện hiện tại ngoài dự liệu của , cũng sẽ về . Song, vở kịch vẫn diễn trọn vẹn. Hắn run giọng tâu: “Khải bẩm Hoàng thượng, yêu nghiệt chết, trời cao ắt sẽ phù hộ Đại Cẩm hưng thịnh.”
Hiển nhiên Hoàng đế hề hài lòng với lời tâu . Lão Quốc sư Tuệ Giác, nãy giờ vẫn giữ im lặng, hỏi: “Quốc sư kiến giải gì chăng?”
Tuệ Giác khẽ thở dài, gương mặt nhuốm vài phần bi ai, chậm rãi bước đến tử thi Vương mỹ nhân. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua mắt nàng . Khi rút tay về, đôi mắt vốn dĩ trợn trừng cho đến lúc c.h.ế.t khép . Tuệ Giác nhắm mắt, chắp tay, tựa như đang niệm chú vãng sinh. Chờ niệm xong, còn chắp tay xá một cái về phía tử thi. “A Di Đà Phật.”
Thục phi thấy khỏi ngứa mắt, yểu điệu cất lời: “Dẫu Quốc sư lòng từ bi, nhưng hành lễ với một yêu nghiệt? Ả yêu tinh c.h.ế.t cũng chẳng gì đáng tiếc, Quốc sư còn niệm chú vãng sinh, há chẳng là đang gây họa cho triều Đại Cẩm ?”
“Câm miệng!” Hoàng đế bực tức quát lớn. Từ đến nay, sự tín nhiệm lão dành cho Tuệ Giác vốn thừa, tất nhiên sẽ bác bỏ hành động của Quốc sư. Tuệ Giác thở dài một tiếng, xoay xá Hoàng đế: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vị thí chủ ... là yêu nghiệt.”
“Việc giải thích thế nào?” Hoàng đế vội vàng truy vấn.
Giám chính đang quỳ bên khỏi run bần bật, khẽ liếc Trần quý phi, đó dời ánh mắt lên Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn lẳng lặng bên cạnh Ý Đức thái hậu, lời Tuệ Giác mà thần sắc vẫn chút đổi, dường như nàng chẳng hề thấy gì. Nụ môi nàng tựa như điêu khắc, ôn hòa vô hại, nhưng khiến khác cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy. Trong lòng Trần quý phi chùng xuống, dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tuệ Giác lắc đầu , chỉ nét mặt càng thêm bi thương.