Ân tình Tưởng Nguyễn nợ Tiêu Thiều chất chồng, nàng chần chờ hồi lâu mới lên tiếng: “Ta một nghi vấn hỏi ngươi.”
Tiêu Thiều thẳng Tưởng Nguyễn, ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
“Trước đây ngươi ngươi thiếu một mạng, rốt cuộc là ý gì?”
Tiêu Thiều sửng sốt, bờ môi mấp máy đầy gượng gạo, hai má chợt ửng lên, vẻ lạnh nhạt thường ngày nhuốm màu bối rối. Chuyện vốn chẳng gì, nhưng Tưởng Nguyễn bất chợt hỏi đến, nhất thời đáp lời .
“Thôi bỏ .” Ngay lúc định mở lời, giọng Tưởng Nguyễn chợt vang lên: “Giờ lúc để truy cứu chuyện . Đa tạ ngươi nhiều, Tiêu Thiều.”
Từ đến nay, nàng mở miệng ngậm miệng đều là ‘Tiêu Vương gia’ khách sáo. Giờ đây còn xưng hào cứng nhắc, xa cách nữa, nàng trực tiếp gọi ‘Tiêu Thiều’. Cách gọi đúng quy củ, thậm chí còn coi là vô cùng bất kính. Thế nhưng, hiểu , trong lòng Tiêu Thiều nảy sinh một cảm giác khác lạ, tựa như viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ sâu tĩnh lặng, khiến mặt nước gợn lên những làn sóng lăn tăn. Hắn ngờ khi hai chữ thốt từ miệng nàng mang một ý vị khác biệt đến thế.
Thấy im lặng đáp, Tưởng Nguyễn ngước mắt thẳng, đúng lúc bắt gặp nét hiện lên trong đôi mắt sáng tựa băng . Nàng ngẩn : “Ngươi thế?”
“Không gì.” Tâm trạng Tiêu Thiều đang , trầm ngâm giây lát, đoạn đưa tay móc một chiếc vòng tay từ trong n.g.ự.c áo, đưa cho nàng. Chiếc vòng tay Huyết Nguyệt tỏa ánh sáng lam yếu ớt. Tiêu Thiều giải thích: “Số ngân châm bên trong tân trang, tẩm độc .”
Không ngờ suy tính chu đến mức . Tưởng Nguyễn nhận lấy, thoáng qua đầy cẩn thận. Nếu lời cảm ơn e rằng quá khách sáo, nên nàng liền trực tiếp đeo nó lên cổ tay.
Tiêu Thiều rũ mắt xuống. Trên thực tế, những chuyện thể cho Tưởng Nguyễn nhiều lắm. Nếu xuất động Cẩm Y Vệ, tất nhiên sẽ chỉ còn chết. Hắn cuốn vòng xoáy đấu đá triều đình, và nếu thật sự tay, sẽ tiêu diệt sạch sẽ, dẫu Trần gia nhiều lắm mạng cũng chẳng một ai thoát khỏi. Hắn thể tận diệt lũ , nhưng chắc Tưởng Nguyễn hài lòng. Vực sâu tăm tối trong đáy mắt nàng chứa quá nhiều hận thù, chỉ khi chính tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, nàng mới thể dùng m.á.u của bọn chúng để tẩy rửa nỗi hận .
Ngoài cửa, Lộ Châu giật trợn tròn đôi mắt. “Tiêu Vương gia phái ngươi đến để hộ vệ cho cô nương ?”
Cẩm Nhị khoanh tay ngực, ung dung Lộ Châu: “ , tiểu nha đầu, chúng còn nhiều chuyện vui để lắm.” Hắn quả thực ý đồ riêng. Kể từ ngày Lộ Châu chút do dự mà tay tổn thương bảo bối của , vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vốn dĩ Tiêu Thiều định phái Cẩm Nhất và Cẩm Tam đến hộ vệ Tưởng Nguyễn, nhưng Cẩm Nhị chủ động xin đổi nhiệm vụ. Chẳng vì báo thù cú đá hôm đó là gì!
Lộ Châu phì khinh miệt. "Không hổ! Vương gia phái loại tiểu tử mặt trắng như ngươi đến hộ vệ cô nương? Ngươi tự bảo vệ cho là may mắn lắm ! Còn nghĩ đến chuyện bảo vệ cô nương? Thật là hoang đường!"
Cẩm Nhị cảm thấy uất nghẹn, đường đường là Cẩm Y Vệ, phong độ ngời ngời, thế mà một tiểu nha đầu gọi là ‘tiểu tử mặt trắng’. Nha đầu khéo ăn khéo như , quả thực mạnh mẽ hơn nhóm nữ ám vệ trong đội ngũ Cẩm Y Vệ, quả là giống với kẻ vô ở chợ búa! Hắn biến sắc mặt, đột nhiên ghé sát tới gần Lộ Châu, đầy ẩn ý mà : "Tiểu tử mặt trắng thì hề chi, dù cũng hơn tiểu nha đầu hình gầy guộc như ngươi nhiều nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-190.html.]
Mặt mũi Cẩm Nhị vốn hề kém cạnh, Lộ Châu rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé mới mười mấy tuổi, mới đầu khi thấy mặt Cẩm Nhị sát như cũng đỏ mặt, bất ngờ , nộ khí bốc cao, tức đến méo mặt, chút do dự đá một cước. Lần Cẩm Nhị sớm chuẩn tinh thần, dùng một tay bắt lấy chân nàng, : "Tiểu cô nương đừng hành xử thô lỗ như , kẻo chẳng ai dám cưới."
"Cút! Đồ dê xồm!" Lộ Châu tức giận, trở tay tát tới. Cẩm Nhị chỉ kịp bắt chân Lộ Châu, ai kêu tâm tư nữ nhân như kim trong biển, cho nên cái tát chắc chắn là đ.á.n.h trúng .
Một Cẩm Y Vệ tiếng tăm lừng lẫy, cứ như một tiểu cô nương chút võ nghệ đ.á.n.h thẳng mặt? Nhục nhã vô cùng!
Cẩm Nhị nổi xung thiên: "Ai là đồ dê xồm, dê cũng tới lượt ngươi, hình gầy guộc như củi khô, bổn gia thuận mắt!"
Cẩm Tam và Thiên Trúc ở một bên, Thiên Trúc vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, Cẩm Tam xem trò vui, hất tóc, trong đôi mắt mị hoặc đầy ý xem kịch. "Chậc chậc, nha bên cạnh Thiếu phu nhân quả nhiên giống thường, hiếm thấy mấy khi Cẩm Nhị kinh ngạc đến , chắc kêu Cẩm Tứ qua xem chút mới ."
Nàng đảo mắt, thầm nghĩ, e rằng kể từ khi Thiếu phu nhân xuất hiện, xuân sắc của Cẩm Y Vệ cũng sắp kéo đến .
Khác hẳn với sự thư thái, vui tươi ở góc cung điện , một nơi chất chứa ám khí. Cụ thể là... phủ Lang trung.
Trong phòng, Tưởng Lệ yên lặng an tọa ghế, nha bưng t.h.u.ố.c đặt lên bàn, giọng uốn éo, õng ẹo. "Phu nhân, mời uống thuốc."
Nha mặc bộ xiêm y màu đỏ chói, vòng eo thon gọn tới một gang tay, gương mặt trang điểm tinh xảo, tư thái yểu điệu thướt tha, thái độ hề cung kính, mười đầu ngón tay sơn son đỏ, đặt chén t.h.u.ố.c lên bàn, mắt liếc giường, cất giọng quyến rũ : "Thỉnh phu nhân uống sớm một chút, tránh để Thiếu gia thấy, e rằng ngài phiền muộn trong lòng."
Tưởng Lệ mệt mỏi liếc nàng một cái, khàn giọng : "Ngươi cút ngoài cho ."
Ả nô tỳ liếc nàng một cái sắc lạnh, hờ hững nhúng , đầu bước , thì thầm rỉ tai khi : "Thứ gì chứ, thật sự nghĩ bản là chủ mẫu phủ Lang trung ư, cũng chỉ là một đôi giày rách mà thôi..."
Âm thanh như như truyền tai Tưởng Lệ, khiến nàng nộ khí ngập trời, lập tức đập tan chén t.h.u.ố.c đang cầm tay!
"Tiện nhân!"