Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bỗng nhiên nhận tin tức từ Tiểu Viên, Bạch Chỉ và Liên Kiều giận dữ kinh hãi, nhưng Tưởng Nguyễn hề lộ vẻ hoang mang lo lắng, thậm chí còn tâm trạng tiếp tục dùng cháo. Tiểu Viên nhịn khuyên: "Tiểu thư nên sớm tính toán đối sách ạ. Nhìn thái độ của những vô cùng tự tin, dường như... chắc chắn rằng tiểu thư tay g.i.ế.c ."
Lời của nàng khéo léo, cố ý để lộ thông tin nội bộ. Tưởng Nguyễn mỉm . "Không . Trắng đen, đúng sai, đời , cuối cùng cũng sẽ phân định rõ ràng. Có là , là . Ta , quan sai đến đây cũng chẳng gì đáng sợ."
Tiểu Viên c.ắ.n răng, hạ quyết tâm thưa: “Không dám giấu tiểu thư, nô tỳ việc tại thôn trang nhiều năm, đối với những chuyện như cũng đôi chút nội tình. Tiểu thư rõ nông sâu việc , chuyện … Thật sự chỉ là một con đường chết. Nếu định tội, dẫu tiểu thư thật sự vô tội, rốt cuộc vẫn mang tội. Chi bằng tiểu thư sớm mưu tính, là báo cho lão gia một tiếng.”
Bạch Chỉ cũng gật đầu lia lịa. “ thế, tiểu thư, đám khí thế hung hăng, chi bằng chúng cầu cứu lão gia. Dẫu , lão gia cũng thể khoanh tay cốt nhục của .”
Liên Kiều cũng gật đầu phụ họa: “Tiểu thư, chuyện đến mức quá cấp bách.”
Dưới ánh mắt thấp thỏm của chúng nô tỳ, Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu: “Không cần. Tiểu Viên, đa tạ lòng nhắc nhở của ngươi. Chỉ là quan sai sắp đến nơi, ngươi nên nán đây lâu, e rằng sẽ liên lụy. Ngươi cứ , nếu chuyện cần ngươi giúp đỡ, sẽ bảo Bạch Chỉ tìm đến ngươi.”
Tiểu Viên ngoài cửa sổ, gật đầu đáp: “Tiểu thư cần khách khí như , là chủ tử, hạ nhân lời chủ tử căn dặn là đạo lý hiển nhiên. Vậy nô tỳ xin . Nếu tiểu thư chuyện cần sai bảo, nô tỳ nhất định sẽ hết sức .”
Chờ Tiểu Viên rời khỏi, Tưởng Nguyễn gõ gõ bàn, thản nhiên căn dặn. “Đợi quan sai đến đây, bất luận xảy chuyện gì, các ngươi đều tiết lộ bất cứ chuyện gì cho phủ Thượng thư , càng chủ động cầu xin phụ giúp đỡ.”
“Vì lẽ gì ạ?” Bạch Chỉ kinh ngạc. “Suy cho cùng thì tiểu thư cũng là con gái ruột thịt của lão gia, m.á.u mủ tình thâm, lão gia giúp đỡ, tiểu thư cũng thể tránh sự tra tấn. Tiểu thư, bây giờ lúc hờn dỗi lão gia. Giữa với thể thù hận ?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ngươi suy nghĩ quá nông cạn. Nếu thật sự gặp chuyện may, các ngươi cầu cứu phụ , chỉ sợ cái đợi là sự trợ giúp, mà trái , là gánh nặng khổng lồ.”
Liên Kiều nhíu mày. “Ý tiểu thư là gì?”
“Ngươi hãy suy xét kỹ.” Tưởng Nguyễn chằm chằm đầu ngón tay , giọng điệu sắc lạnh. “Nếu thật sự định tội g.i.ế.c , khi phụ , e rằng sẽ rửa sạch oan khuất cho , mà đó là tìm khai thông, dùng thế lực để đè nén chuyện . sự việc , cả bên trong lẫn bên ngoài thôn trang đều quan phủ phái đến bắt , dĩ nhiên thể đè xuống một cách dễ dàng. Cho dù dập tắt vụ án, lời đồn vẫn còn đó. Người đời sẽ g.i.ế.c , dựa quyền thế của phụ để bưng bít, từ nay về , nhất định sẽ mang tiếng đến suốt đời.”
Hai Bạch Chỉ và Liên Kiều mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đều sợ hãi trong lòng. Liên Kiều vội hỏi. “Không thể xin lão gia giúp đỡ, chúng nên gì bây giờ?”
“Hoàn cảnh thì giống như ngõ cụt, nhưng thực cơ hội sống ở khắp nơi. Các ngươi đừng lo, tìm đường sống trong chỗ chết, còn cuối cùng kẻ nào mới là thắng. Ta mưu tính của riêng , các ngươi cần lo lắng.”
Có những lời khẳng định của Tưởng Nguyễn, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng dần dần bình tĩnh . Bạch Chỉ : “Nô tỳ hiểu, tiểu thư, bây giờ chúng cứ vẻ như từng xảy chuyện gì.”
Tưởng Nguyễn rút một tờ giấy từ trong quyển sách đưa cho Liên Kiều. “Ngày mai ngươi giao nó cho Thu Nhạn.”
Liên Kiều gật đầu, suy nghĩ một chút, rót chén cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn cũng uống vội, chỉ vỗ nhẹ lên tay áo của , ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Việc cầu cứu Tưởng Quyền, vốn hai nha đề xuất, Tưởng Nguyễn gạt bỏ, ngoài những lời giải thích , còn ẩn chứa một nguyên do sâu xa khác. Kỳ thực, cần nàng báo tin, phủ Thượng thư cũng sẽ lập tức sự tình , bởi Trương Lan hẳn sẽ khai báo bộ. Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố chỉ mong thấy nàng gặp họa, chắc chắn sẽ bỏ qua cơ hội , mà sẽ nhân cơ hội thêm dầu lửa hoặc bỏ đá xuống giếng. Lẽ dĩ nhiên, Tưởng Quyền sẽ bao giờ bảo hộ cho nàng. Từ kiếp , thời điểm cung biến, khoảnh khắc nàng thấy ánh mắt lạnh lùng của phụ , khi tuyên bố bắt giam nàng ngục vì tội danh ‘yêu nữ họa quốc’ mưu hại thánh thượng, nàng thấu triệt tất cả. Tưởng Quyền bao giờ xem nàng là cốt nhục ruột thịt. Con gái của , vĩnh viễn chỉ một , chính là Tưởng Tố Tố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-19.html.]
Vì lẽ đó, cho dù nàng chết, cũng sẽ cầu cứu phủ Thượng thư và Tưởng Quyền. Huống hồ, khi việc qua , nàng còn một đại lễ tặng cho Tưởng Quyền cùng con Tưởng Tố Tố, một lễ vật tương xứng để báo đáp ân tình bọn họ đưa nàng về sống cuộc sống thuộc về nàng ở thôn trang suốt năm năm ròng.
Màn kịch vẫn cần tiếp tục diễn, chỉ là vai trò diễn, sớm hoán đổi .
Trong khi đang trầm tư, tiếng la hét ầm ĩ vang lên từ bên ngoài sân nhỏ. Liên Kiều kịp phản ứng, cánh cửa phá vỡ, mấy nha dịch mang theo bội đao bên hông lao , giọng thô lỗ: “Ai là Tưởng Nguyễn?”
Tưởng Nguyễn dậy, cúi chào.
Tên bộ đầu ngẩng đầu thoáng qua Tưởng Nguyễn, thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương xinh thuần khiết, trong lòng chút bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm mặt : “Tiểu cô nương, xin thứ , thấy cô nương g.i.ế.c .”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc . “Thế ư? Không là nào lời đó?”
Giọng dịu dàng trong trẻo, giống như hoa liễu ngày xuân lướt nhẹ qua lòng , vô tình khiến cảm thấy rung động. Giọng của bộ đầu cũng dịu , dường như sợ quấy nhiễu đến sự thuần khiết của mặt: “Là con trai của quản sự tại thôn trang , Trần Chiêu.”
Liên Kiều rốt cuộc nhịn mà thốt lên: “Tiểu thư của chúng yếu đuối như thế, thể g.i.ế.c ? Rõ ràng là tên tiểu nhân hãm hại, cố tình đổ tiếng lên tiểu thư!”
Vị bộ đầu chợt chần chừ. Y thấy Tưởng Nguyễn khẽ mỉm , đuôi mắt cong lên một vẻ phong tình khó tả. Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ dứt sữa, thế nhưng nàng sở hữu dáng vẻ trưởng thành thướt tha thùy mị, mang theo một khí chất ôn hòa kèm với sự lạnh lùng thể gọi tên. Chính sự mâu thuẫn khiến nàng trông giống như một hồ ly tinh quyến rũ, thu hút ánh mắt khác, khiến thể ngắm .
Tưởng Nguyễn khẽ : “Liên Kiều, cần nhiều, lẽ và sai trái, ắt đại nhân đây tự phán đoán rõ ràng, chúng chỉ cần tĩnh tâm chờ xem.”
Nghe thấy lời , ấn tượng của bộ đầu đối với Tưởng Nguyễn tăng thêm vài phần, liền ôm quyền đáp: “Quấy rầy tiểu thư là chúng sơ suất, xin tiểu thư nán bên ngoài, để tiện cho việc điều tra và xử lý vụ án.”
Tưởng Nguyễn mỉm , bảo Bạch Chỉ và Liên Kiều theo, bước khỏi phòng.
Vừa bước , khắp nơi thấy nha dịch vây kín, sân nhỏ chen chúc đến chật cứng. Trần Chiêu cạnh Trương Lan, khi thấy Tưởng Nguyễn, ánh mắt lóe lên tia thâm hiểm.
Không đợi Trần Chiêu mở lời, Liên Kiều giận dữ nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt mà mắng lớn: “Rõ ràng là đồ tiện nhân ngươi g.i.ế.c , dám đổ tội lên đầu tiểu thư nhà ? Ngươi đúng là lòng tham che mờ tâm trí! Ta nhổ ! Cái thứ súc sinh mặt thú !”
Trương Lan lạnh lùng: “Liên Kiều năng hồ đồ gì thế? Cơm thể ăn bậy, lời tuyệt đối thể bừa. Ngươi vu oan cho con trai , cẩn thận mà gánh vác hậu quả!”
Trần Chiêu giả vờ đau khổ, Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư, Chiêu cũng chuyện , nhưng Chiêu thể trái lương tâm, chỉ mong đừng oán hận Chiêu.”
Tưởng Nguyễn mỉm nhẹ nhàng: “Lương tâm ư? Ta đương nhiên sẽ oán hận ngươi. Người khi chết, hồn phách vẫn còn tồn tại. Đặc biệt là những kẻ c.h.ế.t oan uổng, hẳn sẽ tìm đến hãm hại để báo thù rửa hận. Ta thì sợ quỷ hồn tìm đến báo oán, chỉ là rõ, lòng ngươi đủ can đảm để đối diện chăng.”