Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rời khỏi Phật đường, Tưởng Nguyễn định trở về cung Từ Ninh, nào ngờ giữa đường gặp một vị khách ngoài ý . Người nọ vận y phục xanh biếc, đai lưng khảm ngọc, từ xa trông thấy nàng thì thoáng khựng , lập tức sải bước tiến thẳng về phía nàng.

Thiên Trúc cảnh giác, nghiêng che chắn Tưởng Nguyễn. Vị khách cũng là hiểu lễ nghĩa, cách Tưởng Nguyễn chừng vài bước, dám tiến thêm.

Tưởng Nguyễn mỉm , nhẹ nhàng cất lời: “Liễu Thái phó.”

Liễu Mẫn chăm chú Tưởng Nguyễn. Chàng cũng nên hành xử . Mấy ngày , từng gặp nàng một , nhưng vì Tiêu Thiều xen thể trao đổi tử tế. Chuyện đó vẫn canh cánh trong lòng Liễu Mẫn, luôn coi là tri kỷ về văn chương là một nữ nhân, khiến luôn ngắm bức họa treo trong thư phòng mà tâm niệm. Có quá nhiều điều hỏi nàng. Vừa nãy, trông thấy Tưởng Nguyễn, vô thức bước đến, nhưng giờ á khẩu, thốt nên lời.

Lộ Châu trố mắt, thầm nghĩ vị Liễu Thái phó quả đúng là sách, toát một vẻ ngô nghê chỉ bậc nho sinh mới .

Liễu Mẫn dừng , đáp: “Quận chúa.” Dường như cảm thấy lời quá ngắn ngủi, chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Người… vẫn mạnh khỏe chứ?”

Chuyện Tưởng Lệ gây giờ trở thành trò hề của Đại Cẩm triều. Mặc dù là do một Tưởng Lệ gây nên, nhưng ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến thanh danh của các tỷ Tưởng gia. Liễu Mẫn dù hiểu rõ quan hệ phức tạp trong Tưởng phủ, nhưng vẫn lo lắng Tưởng Nguyễn sẽ ảnh hưởng. Nàng dẫu cũng là nữ nhi Tưởng gia, hẳn tâm trạng thể nào .

Tưởng Nguyễn khẽ lễ: “Đa tạ Thái phó quan tâm. Ta sống hết sức an nhàn.”

Liễu Mẫn sững sờ, cẩn thận quan sát Tưởng Nguyễn. Sắc mặt nàng quả nhiên vẫn tươi tắn xinh , dung nhan dịu dàng nở nụ , vẫn rạng rỡ như khi, vẻ tiều tụy u buồn. Chàng cảm thấy phức tạp, tại xảy biến cố lớn như mà nàng vẫn giữ sự thong dong, thoải mái như . thấy nàng , lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Liễu Mẫn hiểu vì suy nghĩ kỳ lạ đến , chỉ rằng từ bức thư đầu tiên, coi Tưởng Nguyễn là tri kỷ trong lòng. Giữa tri kỷ quan tâm là lẽ thường tình. vẫn còn một điều cần hỏi. Chàng chần chừ trong chốc lát, mở miệng: “Giữa Quận chúa và Tiêu Vương gia… quan hệ gì?”

Thiên Trúc khẽ nhíu mày, thầm nghĩ vị Thái phó thật lắm chuyện, nhất định bẩm báo với chủ tử. Tưởng Nguyễn khẽ nở nụ : “Liễu Thái phó, quan tâm lẽ quá nhiều .”

“Nàng…” Mặt Liễu Mẫn đỏ bừng. Tưởng Nguyễn thẳng thừng, hề chừa đường lui, khiến tâm cao khí ngạo như cảm thấy tổn thương sâu sắc, nhất thời gì. Nhìn thấy nụ lấp ló gương mặt nàng, thể thốt lời chỉ trích, chỉ đành phất mạnh ống tay áo, tức giận : “Hắn là kẻ !”

Lần , ngay cả Lộ Châu cũng nhíu mày. Tiêu Thiều chính là phu quân mỹ trong lòng nàng , rốt cuộc đang năng hồ đồ gì ?

Tưởng Nguyễn hiểu rõ tâm ý của Liễu Mẫn. Phàm là quan viên triều đình, bất luận thuộc phe phái nào, cũng đều xem Tiêu Thiều là “loạn thần tặc tử”. Năm xưa Cẩm Anh vương tạo phản, nhờ hoàng ân rộng lượng nên dư nghiệt của loạn thần là Tiêu Thiều mới sống sót đến tận bây giờ. Nào ngờ thế lực của càng ngày càng lớn mạnh, ngay cả đương kim Thiên tử cũng đặt mắt, ngang nhiên càn quấy ngay giữa kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-186.html.]

Liễu Mẫn là một thần tử cương trực, tư tưởng vô cùng cổ hủ, dĩ nhiên xem Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử thể nghi ngờ. Tưởng Nguyễn ác ý, nhưng những lời tai quả thực vô cùng chướng tai. Nàng khẽ mỉm , thanh âm mang theo chút lạnh lẽo. “Vậy thì ?”

Nhan sắc trắng nõn của Liễu Mẫn hiện lên vẻ giận dữ: “Hắn sẽ liên lụy đến nàng!” Trong mắt Liễu Mẫn, Tưởng Nguyễn tuy thần bí nhưng thông tuệ hơn . Qua những thư từ trao đổi đây, nhận nhãn quang của Tưởng Nguyễn hề giống những kẻ thiển cận ngoài . Một chính trực thanh lưu như , thể kết giao cùng loạn thần tặc tử!

“Liên quan gì tới ngươi!” Dứt lời, nụ môi Tưởng Nguyễn biến mất, nàng lạnh nhạt thẳng Liễu Mẫn. Tuy thêm lời nào, nhưng vẻ mặt vô tình đó khiến cảm nhận cơn thịnh nộ đang âm ỉ trong lòng nàng.

Liễu Mẫn đờ .

Hai câu “Vậy thì ,” và “Liên quan gì tới ngươi,” gọn gàng dứt khoát biểu lộ lập trường của Tưởng Nguyễn—nàng kiên quyết về phía Tiêu Thiều. Trong lòng Liễu Mẫn dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả, ánh mắt Tưởng Nguyễn cũng đầy vẻ thất vọng. Tưởng Nguyễn đối diện với , tiếp: “Thái phó chỉ phụ trách chuyện học hành của Đông cung Thái tử, từ bao giờ bắt đầu can thiệp chuyện khác . Chuyện của , Bổn Quận chúa tự thể chủ, cũng dám phiền đến Thái phó đại nhân nhọc lòng lo lắng như thế. Thái phó nếu dư lòng rỗi , chi bằng hãy quản những chuyện khác. Trong cung , chuyện nhơ bẩn đầy rẫy, với tấm lòng chấp nhận một hạt bụi nào của Thái phó, quả thực là khổ cực .”

Những lời châm chọc nửa hư nửa thực rốt cuộc khiến Liễu Mẫn thể nán nữa. Y chỉ cảm thấy thiện ý của như nước đổ về biển Đông, trong lòng dâng lên sự thất vọng và buồn bực khôn tả, kịp suy xét căn nguyên, chỉ buông một câu "Chấp mê bất ngộ", phất tay áo bỏ .

Tưởng Nguyễn lẳng lặng tại chỗ, bóng lưng khuất xa của Liễu Mẫn. Lộ Châu chút lo lắng nàng, khẽ hỏi: "Tiểu thư, với Liễu Thái phó như , liệu thỏa chăng?"

Lộ Châu chuyện Tưởng Nguyễn giúp Liễu Mẫn giành ngôi vị Trạng nguyên. Mặc dù rõ Tưởng Nguyễn rốt cuộc cách nào, nhưng trong lòng mấy nha cũng hiểu, Tưởng Nguyễn chẳng qua là đưa Liễu Mẫn lên vị trí cao, ngày sẽ trở thành một cánh tay trợ lực. với những lời của Tưởng Nguyễn, vị Thái phó tâm cao khí ngạo sẽ nghĩ như thế nào, nếu quan hệ cứ tiếp tục giằng co như , sẽ mất phần trợ lực , thậm chí ngược còn trở thành một chướng ngại lớn?

"Không . Liễu Thái phó là ." Tưởng Nguyễn thản nhiên đáp. Người thì luôn dễ mềm lòng. Nếu thực sự xảy chuyện, niệm tình cố nhân, Liễu Mẫn ắt sẽ khoanh tay .

Chỉ là... Nàng rũ mắt xuống, rốt cuộc ? Những tranh cãi vô vị đầu môi , nàng vốn nên để ý tới. Thế mà khi nhắc đến Tiêu Thiều, nàng trở nên tức giận. Đôi mày liễu khẽ nhăn , trong lòng chút bất an. Dạo gần đây, bóng hình y xuất hiện trong tâm trí ngày càng nhiều, tựa hồ như khắp nơi đều sự hiện diện của . Cứ thế bá đạo chen chân cuộc sống tăm tối, nặng nề của , giống như mang đến cho cõi địa ngục một tia nắng từ hư vô, khiến lòng sinh những ảo vọng xa vời nên .

Đại thù trả, nhiều thêm một sự ràng buộc, chính là nhiều thêm một điểm yếu chí mạng. Huống hồ, đến nay nàng, quả thật tâm tư nghĩ về chuyện khác. Tiêu Thiều vật trong ao tù, dù ánh sáng giờ đây đang y che giấu, nhưng cuối cùng cũng sẽ một ngày, chỉ cần gặp cơ hội, y tất nhiên sẽ một kích phá tan trời đất, khiến thiên hạ đổi sắc. Ta đây tâm mục nát, thể vọng tưởng đến một bậc nhân vật như ?

Mấy đều hề chú ý tới, cách đó xa một cây cột màu son, đang một bóng vận áo gấm hoa lệ đó. Tuyên Ly hết đoạn đối thoại, trong đáy mắt chợt nổi lên tia hứng thú nồng đậm.

Ba Tiêu Thiều, Liễu Mẫn và Hoằng An Quận chúa càng khó đoán hơn cả trong tưởng tượng của . Mối quan hệ với Tiêu Thiều đây , còn Liễu Mẫn xảy chuyện gì? Chẳng lẽ vị Trạng nguyên mới cao ngạo, tự mãn của triều đình cũng liên quan gì đến vị Quận chúa Hoằng An ?

Tuyên Ly mỉm , chuyện càng ngày càng trở nên thú vị. Tưởng Nguyễn là con mồi mà trúng, thể để khác bắt . Chẳng qua bây giờ thời cơ vẫn tới, tiên nên điều tra cặn kẽ nội tình bên trong. Còn dùng thủ đoạn gì... trong mắt Tuyên Ly lướt qua một tia lạnh lẽo, hiện tại giống ngày , vô vàn thủ đoạn thể khiến cho Tưởng Nguyễn biến thành vật trong lòng bàn tay .

 

Loading...