Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kinh Nghĩa Đường xây dựng ở cuối Nam Uyển, nơi đây cảnh quan thanh tịnh, khí trong lành, là vùng đất lành hiếm trong cung. Tiên hoàng khi còn sống từng xây dựng một đình viện ở nơi , sợ hỏng mất phong thủy trong cung nên bỏ ý định đó. Bây giờ mảnh đất lành một nữa bắt đầu sử dụng, nhưng là để xây một tòa Phật đường. Có thể chủ nhân của Phật đường địa vị trong cung cao bao nhiêu.
Dương cô cô mang theo Tưởng Nguyễn tới Kinh Nghĩa Đường, mấy câu với chú tiểu trong Phật đường, để Tưởng Nguyễn . Trong chính sảnh Phật đường là một bức tượng Phật bằng vàng ròng, việc xây Phật đường ở trong cung, từ xưa đến nay chỉ sợ đây là đầu tiên. Một hòa thượng khoác áo cà sa đỏ đang yên tĩnh tọa thiền, trong tay cầm một tràng hạt, nhắm mắt tĩnh lặng. Trong Phật đường khói hương bay lượn lờ, quả thực vài phần dáng vẻ thoát tục.
Tiểu sa di tiến đến bên cạnh lão hòa thượng khẽ thưa vài câu. Lão tăng từ từ mở mắt, khi thấy rõ vị khách mắt liền sững sờ, nét mặt hiền hậu chợt hiện lên vẻ bối rối khó mà che giấu.
Sau khi lắng lời dặn của sư phụ, tiểu sa di thưa với Tưởng Nguyễn: “Thí chủ, sư phụ thỉnh nội thất đàm kinh.”
Tưởng Nguyễn chấp tay ngực, khẽ vén áo hành lễ đáp tiểu sa di. Dương cô cô cạnh mỉm với nàng. Tưởng Nguyễn liền theo gót tiểu sa di, tiến gian nội thất bên cạnh Phật đường.
Nội thất đặt một bàn gỗ nhỏ, bàn bày ống thẻ, cùng vài cuốn kinh thư. Lão tăng , an tọa tại một bên bàn gỗ. Tưởng Nguyễn theo , từ tốn đối diện. Bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng tụng kinh của tiểu sa di, gian Phật đường cổ kính ngập tràn thiền ý trang nghiêm.
Tưởng Nguyễn khẽ : “Mấy năm gặp, xin chúc mừng Đại sư tâm nguyện thành.”
Hơi thở Tuệ Giác khẽ khựng , ông ngẩng đầu về phía thiếu nữ vận hồng y rực rỡ mắt. Nàng so với ba năm thêm một loại phong thái thể nào lý giải. Đáy mắt nàng lạnh như băng sương, nụ ôn hòa luôn hàm chứa vài phần trào phúng lạnh lùng.
Ông chấp tay ngực, cúi đầu nhún nhường niệm một tiếng: “A Di Đà Phật.”
“Đại sư, đang bái Phật, đang bái đây?” Tưởng Nguyễn thuận tay cầm lấy ống thẻ bàn, khẽ khàng lắc lư. Những thẻ gỗ trong ống va chạm , phát âm thanh khe khẽ mà khiến lòng sợ hãi. Từng tiếng từng tiếng cứ như thể đang nện nặng nề tâm khảm Tuệ Giác.
Vị Quốc sư suốt một thời gian dài luôn giữ phong thái thánh tăng vướng thất tình lục dục, ba năm, trán một nữa lấm tấm mồ hôi. Ông hướng về Tưởng Nguyễn, chậm rãi cất lời: “Thí chủ là Phật tổ tuyển chọn, lão nạp nguyện theo ý chỉ của Phật tổ.”
Tưởng Nguyễn khẽ: “Đại sư quả nhiên là một bậc cao tăng.”
Tuệ Giác im lặng đáp. Ba năm , đưa cho ông một phong thư cho là Tưởng Nguyễn gửi, trong thư rõ ràng chuyện to nhỏ lớn bé sẽ diễn trong ba năm tới. Tuệ Giác vốn cẩn trọng, ban đầu hề tin. Thế nhưng thời gian trôi qua, từng ngày từng ngày, ông kinh ngạc phát hiện chuyện trong thư đều từng chút từng chút ứng nghiệm. Tuệ Giác tin tưởng, bèn ẩn giữa nhân gian. Danh tiếng cao tăng cuối cùng cũng truyền tới hoàng cung, Hoàng đế đích triệu hồi. Dựa một phong thư mỏng manh, cộng thêm sự khéo léo vận dụng của Tuệ Giác, trong vỏn vẹn ba năm, khắp Đại Cẩm triều đều đến sự xuất hiện của một vị thánh tăng mang pháp hiệu Tuệ Giác, thể tiên đoán sự, gì , từng bước một, cuối cùng ông vững vị trí Quốc sư.
Tuệ Giác ngẩng đầu Tưởng Nguyễn. Nàng từng với ông ba năm , rằng sẽ cho ông địa vị vinh quang vô hạn, sẽ khiến ông vạn . Hôm nay hồi tưởng , lời quả thực ứng nghiệm vô cùng tận. Đối với ông, Tưởng Nguyễn là một sự tồn tại đầy đáng sợ. Làm đời thể tiên đoán tương lai? Tưởng Nguyễn là một thần bí đến . Tuệ Giác rõ đời chẳng bữa tiệc nào miễn phí. Tưởng Nguyễn giúp ông, tất sẽ ngày đòi ông báo đáp. Nay nàng trở về, chính là thời khắc để đòi thù lao.
Tưởng Nguyễn nhạt: “Đại sư nay là Quốc sư địa vị cao quý, hẳn bệnh tình của tiểu công tử nhà cũng chuyển biến hơn nhiều chăng?”
Tuệ Giác kinh hãi. Con trai chính là sinh mệnh của ông. Hiện tại, ông danh chính ngôn thuận nhận con đồ , với sự tín nhiệm vô cùng của Hoàng đế, việc thỉnh mời Thái y trong cung, dùng các d.ư.ợ.c liệu quý hiếm cũng trở nên dễ dàng. Bệnh tình của con trai ông quả thực đang dần chuyển biến , cơ thể còn yếu ớt như thuở nữa. Hai bàn tay cầm tràng hạt của ông run rẩy, khẽ cất tiếng: “Thứ Thí chủ là gì?”
“Đại sư, tin Phật, cần giảng kinh Phật với .” Giọng Tưởng Nguyễn nhẹ tựa tơ, nhưng Tuệ Giác cảm thấy trọng lượng lời nặng ngàn cân. Nàng dồn ép tới mức , chính là ông lập tức tỏ rõ thái độ. Hạ quyết tâm, Tuệ Giác cúi đầu: “Tại hạ nguyện vì Quận chúa mà tận tâm tận lực, vạn c.h.ế.t từ.”
Tưởng Nguyễn khẽ buông tay, để ống thẻ rơi xuống mặt bàn. Nàng đưa tay rút hết các thẻ gỗ , cẩn thận chọn lấy một thẻ đặt xuống mặt Tuệ Giác hỏi: “Đây là quẻ gì?”
Tuệ Giác ngẩn , kỹ thẻ quẻ thốt lên: “Là quẻ Hạ Hạ. Quận chúa đây là cầu. . .?”
“Quẻ để cầu cho .” Tưởng Nguyễn thản nhiên đáp. “Cầu chuyện nhà, cũng là chuyện nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-185.html.]
Chuyện nhà mà cũng là chuyện nước, tất nhiên chính là chuyện của Hoàng đế, chẳng là chuyện nơi hậu cung ? Tuệ Giác ngờ vực ngước , chỉ giọng êm ái của nàng vang lên: “Bản Quận chúa thấy phía Đông Hoàng cung khí đen bao phủ, e là thứ gì đó đang nhằm Thánh thượng. Xin phiền Đại sư lập một tràng pháp sự để truy tìm tung tích Giao long.”
Giao long là rồng thật, chỉ là loài vượt qua Long Môn. Điều ngụ ý kẻ đang âm mưu soán ngôi. Lông mày Tuệ Giác giật mạnh. Đây là vu oan ai đó mưu phản ư? chuyện liên quan gì tới hậu cung?
“Phía Đông Hoàng cung, chính là Tư Mộng Điện.” Tưởng Nguyễn trầm giọng . “Còn về phần Giao long, tất nhiên là một con xà tinh .”
Giọng của Tưởng Nguyễn dứt, Tuệ Giác lập tức sững sờ tại chỗ. Cái gọi là hậu cung tham chính chính là chuyện tối kỵ nhất trong thiên hạ. Ý tứ của Hoằng An Quận chúa chính là gán cho vị nương nương nào đó tội danh nhiễu loạn triều cương. Người càng thể coi thường, bởi lẽ, đang ở Tư Mộng Điện trong hoàng cung chính là sủng phi sủng ái nhất – Trần Quý phi. Dù là Hoàng hậu, cũng vài phần kiêng kỵ nàng .
Tuệ Giác ở trong cung mặc dù giữ thái độ thanh tịnh, quan tâm đến chuyện thế sự, nhưng cũng là hiểu tình hình chính trị hiện nay. Suy cho cùng, vẫn chút lời đồn, Hoàng đế thích đương kim Thái tử, ý lập ngôi vị . Mà Bát hoàng tử Tuyên Ly do Trần Quý phi sinh cùng Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa do Đức phi sinh đều quyền thế mạnh. Đến nay, phần thắng của Bát hoàng tử Tuyên Ly dường như lớn hơn một chút.
Nếu đắc tội với Trần Quý phi, há chẳng là đắc tội với đẻ của Thái tử tương lai? Điều đó tất nhiên sẽ đưa tới cho nhiều phiền toái. Tuệ Giác đại sư nhíu chặt mày, vẫn cất lời.
“Đại sư những năm gần đây chút lực bất tòng tâm?” Tưởng Nguyễn thản nhiên . “Mỗi ngày trộm thiên cơ quá nhiều, cũng thể nào rõ hết chuyện . Nếu như quá sức, Đại sư cũng thể nhường cho hiền tài, đem vị trí của chắp tay nhường cho hậu bối đức tài. Trong thiên hạ, tử của Phật tổ hàng ngàn hàng vạn, chắc cũng chỉ một Đại sư thể lắng ý chỉ của Phật tổ.” Tưởng Nguyễn vẫn ung dung . “Chỉ là đáng tiếc cho tiểu công tử. Rời khỏi nội cung, còn thể khỏe mạnh như thế .”
Từng câu từng chữ của Tưởng Nguyễn như đ.â.m thẳng lòng Tuệ Giác. , ba năm qua Hoàng đế vô cùng tín nhiệm . Rất nhiều đại sự cũng sẽ hỏi ý kiến . Mà tờ giấy Tưởng Nguyễn đưa cho những việc đại sự đó, cùng cách giải quyết vẹn nhất, giống hệt như nàng từng trải qua, khiến chuyện xử lý thỏa đáng vô cùng. Hoàng đế cũng càng thêm hài lòng, vị trí Quốc sư của vẫn luôn vững chắc.
ba năm trôi qua, đại sự thư cũng chỉ tới bây giờ, chuyện đó thì càng còn gì nữa . Bản Tuệ Giác chẳng qua cũng chỉ là một kẻ giả danh lừa bịp, nào hiểu cái gọi là trộm thiên cơ. Trong thời gian , Hoàng đế hỏi, cũng thể gì. Tuệ Giác hành tẩu giang hồ nhiều năm, chỉ mánh khóe bịp trác tuyệt, cộng thêm những chuyện ba năm từng đều là thật, dùng cớ để lừa gạt Hoàng đế mà thôi. cứ tiếp tục như thế mãi, tất nhiên sẽ nghi ngờ, cho dù nghi ngờ, còn tác dụng gì, Hoàng đế cũng sẽ còn trọng dụng như nữa.
Nếu rời khỏi hoàng cung, ái tử của cũng sẽ mất nguồn d.ư.ợ.c liệu quý hiếm trong nội cung, cũng cảnh ngày sẽ biến thành như thế nào. Huống hồ địa vị Quốc sư cao quý của , ở trong cung dù ít dù nhiều cũng từng đắc tội với một , trong lúc vô thức trở thành cái gai trong mắt kẻ khác. Ngày hôm nay, sự tín nhiệm của Hoàng đế chính là tấm phù giữ mạng của . Một khi mất sự tin tưởng của Hoàng đế, lẽ sẽ xảy chuyện bất trắc gì cũng khó mà .
Sự uy h.i.ế.p trong lời của Tưởng Nguyễn nhắm thẳng chỗ yếu của Tuệ Giác. Lúc Tưởng Nguyễn thể nâng lên vị trí Quốc sư, tất nhiên cũng thể đưa khác lên vị trí . Đây là chuyện cực kỳ đơn giản.
Tuệ Giác chậm rãi cúi đầu xuống, khó khăn thốt lên từng lời. “Cầu xin Quận chúa rủ lòng từ bi, giơ cao đ.á.n.h khẽ.”
“Ta Đại sư đang lo lắng chuyện gì.” Tưởng Nguyễn đột nhiên tiến sát về phía , giọng đè thấp . “Ngôi vị Thiên tử, tất sẽ thuộc về Bát Điện hạ Tuyên Ly.”
Tuệ Giác thình lình ngẩng đầu lên, trừng mắt Tưởng Nguyễn, thể tin mà ngơ tại chỗ. “Đây... cũng là tiên đoán?”
Trên thực tế, ở kiếp cuối cùng quả thật Tuyên Ly đoạt bộ giang sơn của Đại Cẩm Triều, nhưng ở kiếp , nàng tuyệt đối sẽ để cho chuyện xảy . Trần Quý phi duy trì dáng vẻ vô hại trong cung ? Ở mặt Hoàng đế thì thể hiện chút hứng thú nào với chuyện tranh đoạt ngôi vị. hôm nay, nàng cũng ngại lột xuống tấm da mỹ nhân sớm hơn một chút. Đôi con quen diễn kịch khi gán cho cái danh họa quốc, sẽ là cục diện như thế nào đây?
Cho dù Hoàng đế sủng ái một nữ nhân như thế nào nữa, cũng tuyệt đối sẽ vì bà mà lung lay giang sơn của . Nếu ở kiếp đến cuối cùng, Hoàng đế cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ Tuyên Ly, mới khiến cho Tuyên Ly tay sớm hơn dự định.
Lúc Tuệ Giác đại sư về phía Tưởng Nguyễn nữa, ánh mắt còn mơ hồ như lúc , dường như đưa một quyết định quan trọng, nhẹ giọng hỏi. “Quận chúa như thế nào?”
“Đại sư thủ đoạn cao minh, tất nhiên là việc theo lời chỉ dạy của Phật tổ. Ba ngày Khâm Thiên Giám một buổi pháp sự. Trong lúc đó Phật tổ hạ xuống ý chỉ, bên trong thâm cung , đang Yêu nữ họa quốc ẩn núp. Và Đại sư, ngài đảm bảo rằng, đời chỉ duy nhất một Chân Long Thiên tử.”
Tiếng của nàng khe khẽ, hàm chứa một sự mê hoặc khác thường. Thân thể Tuệ Giác khẽ run lên, cung kính đáp. “Vâng.”