Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm, Cẩm Anh Vương phủ nghênh đón một vị khách đặc biệt.

Người thần sắc vội vã, dáng vẻ nóng nảy, ai khác, chính là Lộ Châu. Nhắc đến chuyện , hôm đó Tưởng Nguyễn bước tân phòng, Lộ Châu vội lấy canh giải rượu cho chủ tử, nào ngờ khi thì chẳng thấy bóng dáng Tưởng Nguyễn nữa.

Lộ Châu tất nhiên chuyện gì xảy . Nàng khó khăn lắm mới tìm Thiên Trúc, Thiên Trúc đang thương cho kinh hãi. Thiên Trúc chỉ Tiêu Thiều phái cứu Tưởng Nguyễn. Nàng buộc chăm sóc Thiên Trúc, trong lòng lo lắng như lửa đốt, chờ đợi đến tận bây giờ. Mãi , ám vệ của Tiêu Thiều mới tới báo rằng Tưởng Nguyễn an trong phủ của , hề thương tổn. Dẫu , lòng Lộ Châu vẫn vô cùng bất an, chỉ hận lưng mọc thêm đôi cánh để tức tốc bay đến bên cạnh Tưởng Nguyễn.

Cẩm Anh Vương phủ vô cùng rộng lớn, kiến trúc đồ sộ hơn Tưởng phủ nhiều. Nha dẫn đường rời , Lộ Châu đầu tiên đặt chân đến phủ hùng vĩ như , bất giác lạc. Nàng chật vật lắm mới thấy phía bóng , kịp nghĩ ngợi gì thêm, liền vội vã tiến lên cất tiếng: “Vị công tử , xin mạo hỏi một câu.”

Cẩm Nhị đang trầm tư, chợt thấy một nha thần sắc hoảng hốt chạy về phía . Nha lớn lên trông vẻ bạo dạn, nhưng khi lộ vẻ ngọt ngào, chung lanh lợi, chút quen mắt. Cẩm Nhị vốn nghĩ là nha mới trong phủ, nhưng việc nàng gọi là “công tử” phần kỳ quái.

Lộ Châu thấy y cứ chằm chằm, quả thật, tướng mạo Cẩm Nhị cũng tệ, coi như là một thiếu niên tuấn tú. Chỉ là nụ phần giống tên lưu manh đầu đường. Lộ Châu khẽ nhíu đôi mày liễu, vẫn kiên nhẫn hỏi : “Vị công tử , vị tiểu thư Tưởng phủ hiện đang ở trong phủ ?”

Lộ Châu dứt lời, Cẩm Nhị mới chợt bừng tỉnh. Hắn thấy tiểu nha quen mắt, thì là hầu cận thiết bên cạnh Thiếu phu nhân! Nghĩ đến chủ tử nhà vốn tính cách kiệm lời, khó lòng tiếp cận, chi bằng nên thử đường vòng, tay từ phía Thiếu phu nhân đây. Hắn liền cố ý khoanh hai tay ngực, bày bộ dạng cà lơ phất phơ, tà mị Lộ Châu: “Ngươi Thiếu phu nhân ? Đương nhiên là đang ở cùng một chỗ với Thiếu chủ nhà chúng .”

Toàn bộ sự chú ý của Lộ Châu đều dồn ba chữ “Thiếu phu nhân” , cũng để tâm Cẩm Nhị gọi Tiêu Thiều là “Thiếu chủ”, nàng trừng lớn mắt hỏi: “Thiếu phu nhân nào? Ngươi bậy bạ gì đấy?”

Cẩm Nhị thầm nghĩ, Tưởng Nguyễn vốn gian xảo tàn độc, nha bên nàng vẻ ngây ngô như ? Hắn nhất thời nảy sinh ý trêu chọc, cợt đáp: “Đã cùng kề gối chung chăn, Thiếu phu nhân thì là gì? Ngày hôm qua Thiếu phu nhân trúng mị dược, chính là Thiếu chủ nhà tự giải độc cho nàng đó. Ai da!”

Cẩm Nhị cố tình năng mập mờ ám , đang lúc hăng say thì thình lình lãnh trọn một cú đá của Lộ Châu. Lộ Châu lớn lên ở huyện thành từ nhỏ, giống những nha mềm yếu nơi hậu trạch, cú đạp nàng dùng hết bộ khí lực, vặn trúng ngay chỗ hiểm Cẩm Nhị. Cẩm Nhị đau đớn kêu lên một tiếng thất thanh, ôm lấy hạ chằm chằm Lộ Châu trong sự giận dữ.

Lộ Châu hề khách khí trừng mắt , mắng nhiếc: “Tên vô lưu manh! Dám ăn hồ đồ? Nếu để bản cô nương thấy những lời nhảm nhí nữa, cẩn thận cái thứ khốn kiếp trong quần ngươi từ nay về ngóc đầu lên nổi!” Nàng gầm lên như một con sư tử cái với Cẩm Nhị xong, liền xoay phẫn nộ bỏ , bỏ Cẩm Nhị một sững sờ tại chỗ.

Hắn sai ! Hắn nên nghĩ nha bên cạnh Thiếu phu nhân dễ bắt nạt như . Chủ tử là như Thiếu phu nhân, thì hầu cận bên cạnh dễ dàng lấn lướt chứ. Cẩm Nhị hít một ngụm khí lạnh, đau đến mức mồ hôi lạnh toát . Hắn là tiểu thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ, là ám vệ tín của Tiêu Thiều, bề ngoài đường đường chính chính, bình thường chỉ những tiểu cô nương chủ động lao lòng . Không ngờ hôm nay khuất phục tay một nha nhỏ bé. Cẩm Nhị nghiến răng kèn kẹt: "Nếu để gia bắt ngươi nữa, thề sẽ dạy dỗ ngươi một trận nên , nếu thì thề !"

Cẩm Tam và Cẩm Nhất đang c.ắ.n hạt dưa ngọn cây, ung dung xem tuồng. Cẩm Tam lắc đầu: “ là tự tìm đường chết. Chọc giận hầu cận của Thiếu phu nhân, Cẩm Nhị cách cái c.h.ế.t chẳng còn xa nữa .” Khuôn mặt giống hệt Cẩm Nhị của Cẩm Nhất từ đầu tới cuối đều chút biến sắc, đần độn tựa một tảng đá. Cẩm Tam khinh thường liếc y một cái, thầm nghĩ: Rõ ràng mang cùng một khuôn mặt, tại tính cách hai tên song sinh khác đến thế? Một kẻ cả ngày chỉ một biểu cảm duy nhất, còn một kẻ thì chẳng khác gì tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Tạm gác chuyện của Lộ Châu bên , cặp “Thiếu phu nhân” và “Thiếu chủ” trong miệng Cẩm Nhị chẳng hề quyến luyến, tình thâm như trong lời đồn đại. Tưởng Nguyễn nhấp một ngụm nước lá sen ngâm mật ong. Dường như nàng quen với sự vắng vẻ thường ngày của Cẩm Anh Vương phủ, nơi vốn từng bóng dáng nữ nhân. Quản gia Lâm tìm lâu mới kiếm một đầu bếp giỏi nấu đồ ngọt, vài món điểm tâm dâng lên.

Đây vốn là dụng ý lấy lòng vị Thiếu phu nhân tương lai. Kỳ thực, bản Tưởng Nguyễn hề ưa thích đồ ngọt. Tuy nhiên, hạ nhân trong Cẩm Anh Vương phủ đối với nàng vô cùng nhiệt tình. Dù trong lòng luôn giữ cách, kháng cự sự gần gũi của khác, nàng mặt vẫn gắng gượng vẻ hòa nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-183.html.]

Tiêu Thiều an tọa ở đối diện. Khí tức buổi sáng sớm vốn trong lành, ánh dương rọi nghiêng, dát lên một bên gương mặt tuấn mỹ của y một tầng ánh vàng lấp lánh. Y khoác lên trường bào đen thêu kỳ lân bằng kim tuyến, càng nổi bật khí chất thanh lãnh như ngọc thạch. Dẫu chỉ là động tác nâng chén , y cũng toát lên sự ưu nhã cao quý, dường như ăn sâu tận xương tủy.

Những ngày , Tưởng Nguyễn vốn quen thấy vô vàn phong cảnh, nhưng đối diện với cảnh mắt vẫn khỏi thất thần trong chốc lát. Nàng cúi đầu nhấp một ngụm nước mật ong ngọt ngào, ngước mắt về phía Tiêu Thiều, cất lời hỏi: “Chuyện của Tuyên Du là do ngươi tay ?”

Tiêu Thiều khẽ gật đầu.

Tưởng Nguyễn truy vấn: “Ngươi đem thủ cấp đặt mặt Trần Quý phi?”

Ánh mắt lướt qua một tia lạnh lẽo, hờ hững đáp: “Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.”

Tưởng Nguyễn đặt chén xuống bàn. Việc của Tiêu Thiều, đơn giản chính là giúp nàng xả mối hận. Quan sát kỹ lưỡng thanh niên tuấn tú mặt, nàng vốn cảm thấy y giúp đỡ quá nhiều , nhưng tâm tư khác thường trong lòng nàng những ngày càng lúc càng mãnh liệt. Tưởng Nguyễn là kẻ ngốc, sống một đời, nếu hiểu rõ rốt cuộc cảm xúc sâu thẳm trong đáy lòng là gì, thì coi như nàng sống uổng phí .

Một thiên chi kiêu tử như , hết đến khác dang tay giúp đỡ. Nếu là nàng của kiếp , chỉ sợ sớm trầm luân tình cảm . Đáng tiếc, tâm ý của bọn họ nảy nở kiếp . Tưởng Nguyễn trong lòng dâng lên chút cay đắng. Nàng mang theo thù hận mà trở về, cả đời định hai tay nhuốm đầy huyết tinh. Ngay cả Triệu gia nàng cũng dám cận quá mức, nàng còn dám động lòng? Kiếp nàng c.h.ế.t quá sớm, rõ ngày rốt cuộc xảy chuyện gì, nhưng Tiêu Thiều từ đến nay luôn về phía Hoàng đế. Khi Hoàng đế băng hà, Tiêu Thiều vẫn còn ở Nam Cương. Nếu y trở về, Tuyên Ly há thể dễ dàng bỏ qua? Kiếp , rốt cuộc kết cục như thế nào?

Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn bất giác nhíu chặt đôi mày thanh tú. Tiêu Thiều thấy vẻ mặt ưu tư của nàng, cho rằng nàng đang bận lòng vì chuyện Trần Quý phi, liền nhẹ giọng trấn an: “Chuyện trong cung sắp xếp thỏa, nàng cần quá mức lo lắng.”

Tưởng Nguyễn định thần , giọng ôn hòa: “Tiêu Thiều, ngươi giúp quá nhiều . Trần Quý phi và đời như nước với lửa, tự những tính toán riêng, ngươi cần nhúng tay thêm nữa.”

Tiêu Thiều im lặng chốc lát, đáp: “Ta hiểu.” Tưởng Nguyễn quá nhiều bí mật, rõ điều đó. Những bí ẩn , ngay cả Cẩm Y Vệ ưu tú nhất cũng thể tra xét manh mối. Hiện giờ, tuy nghi ngờ, nhưng tìm tòi thêm. Trong lòng mỗi , ai mà chẳng những bí mật của riêng . Bí mật của Tưởng Nguyễn ở chỗ, trong mắt nàng luôn ẩn chứa một tầng bóng đen mờ mịt. Tầng mây đen quá đỗi u ám, dù che giấu vô cùng khéo léo, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ vô tình để lộ một chút, khiến nàng dường như ngập tràn sát khí và lệ khí.

Đêm qua trong cơn mê man, nàng từng gọi một cái tên, chính là Tuyên Ly. Tiêu Thiều rủ mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc thâm trầm trong đôi mắt. Nàng và Tuyên Ly rốt cuộc khúc mắc gì? Đêm qua, khi Tưởng Nguyễn mê sảng gọi tên , giọng điệu rõ ràng phẫn nộ bi thương. Hắn hạ lệnh cho thám tử thăm dò, nhưng tra bất kỳ sự liên hệ nào giữa Tuyên Ly và Tưởng Nguyễn trong quá khứ.

Im lặng suốt nửa khắc, Tiêu Thiều lên tiếng: “Ngươi định liệu thế nào?”

Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi: “Tuyên Du chết, phủ Lang Trung và Tưởng Lệ cũng sẽ tự gặt lấy quả báo. Trần Quý phi hao tổn tâm sức sắp đặt vở kịch , há thể để nàng kết thúc một cách qua loa như ?” Ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua một tia tối tăm.

Tiêu Thiều thẳng mắt nàng, chậm rãi : “Nếu chuyện, sẽ luôn ở bên giúp đỡ nàng.”

“Đa tạ ngươi.” Tưởng Nguyễn cảm kích Tiêu Thiều. Nàng nghĩ, thủ đoạn của Tiêu Thiều quả thực vô cùng cao tay. Tuyên Du chết, dấu vết coi như đều xóa sạch. Tưởng Lệ và phủ Lang Trung thoạt thì giữ tính mạng, nhưng chuyện càng về càng phát triển, dính líu càng nhiều, phủ Lang Trung sẽ càng rơi thế nước sôi lửa bỏng. Nàng sẽ chút nào thương hại Tưởng Lệ và Tả Giang. Hai kẻ dám mưu hại nàng, cho dù là c.h.ế.t cũng còn quá nhẹ. Kẻ duy nhất chịu trừng phạt chính là Trần Quý phi. Trần Quý phi rảnh rỗi mà tốn nhiều tâm tư quan tâm chuyện của nàng như thế, nàng há thể để Trần Quý phi thất vọng? Tưởng Nguyễn lạnh trong lòng. Nàng dường như lâu gặp Thánh tăng Tuệ Giác, điều, giờ phút ngài nên gọi là Quốc sư đại nhân .

 

Loading...