Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Thiều cứ ôm Tưởng Nguyễn thẳng một mạch về Cẩm Anh Vương phủ. Lâm quản gia đang cẩn thận xem xét sổ sách. Nghe hôm qua Cẩm Y Vệ mang về một món đồ lạ từ hải ngoại, đó là hai phiến lưu ly trong suốt gọng đồng kết nối, khi đặt lên mắt thì vật trở nên rõ ràng hơn bội phần, quả là vật phẩm kỳ lạ.
Vừa thấy Tiêu Thiều hồi phủ, Lâm quản gia lập tức dậy theo phản xạ. Khi chợt thấy Vương gia đang ôm một thiếu nữ trong lòng, ông kinh ngạc đến nỗi như sét đ.á.n.h ngang tai, nhất thời thể thốt lời nào trọn vẹn, cứ ấp a ấp úng mãi.
Chờ Tiêu Thiều thẳng phòng, dùng chân khẽ khép cửa , xoay đóng sầm. Lâm quản gia mới hồn. Lập tức thấy một bóng quen thuộc, Lâm quản gia liền níu Cẩm Tam : “Cẩm Tam, Vương gia rốt cuộc xảy chuyện gì? Vị là ai?”
Trong Cẩm Y Vệ, Cẩm Nhất Cẩm Nhị là song sinh, Cẩm Tam Cẩm Tứ là tỷ song sinh. Bốn bọn họ đều là ám vệ cận của Tiêu Thiều, lớn lên cùng từ thuở nhỏ. Bất cứ khi nào Lâm quản gia tin tức, ông đều tìm đến dò hỏi bốn vị .
Cẩm Tam vẻ bất đắc dĩ. “Là Thiếu phu nhân. Lão Lâm, đừng trách . Mấy ngày tới ông nhớ chăm lo cho Thiếu phu nhân thật . Chủ tử giao vài việc quan trọng cho , giờ ông tự liệu mà .”
Đi vài bước, Cẩm Tam còn nhắc nhở cẩn thận: “À , Thiếu phu nhân trúng mị dược. Lão Lâm đừng nên tùy tiện đến gần. Chủ tử đang tự giải quyết cho nàng chờ tìm phương t.h.u.ố.c giải.”
Cẩm Tam rời một lúc, Lâm quản gia vẫn chôn chân tại chỗ, hàng râu mép khẽ run run. Thiếu phu nhân... Mị d.ư.ợ.c ư...?
Lâm quản gia chợt bật vì quá đỗi xúc động, nước mắt giàn giụa. “Thiếu gia nhà cuối cùng cũng đại hỉ !”
Trái ngược với cảnh Lâm quản gia đang đến híp mắt, hoan hỉ ngập trời bên ngoài, trong phòng, Tiêu Thiều đang lâm tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hắn giúp Tưởng Nguyễn băng bó vết trầy xước cánh tay, nhưng mị d.ư.ợ.c bắt đầu bộc phát mạnh mẽ, khiến nàng cứ trăn trở ngừng giường. Tiêu Thiều định điểm huyệt giúp nàng ngủ, song d.ư.ợ.c tính quá mạnh. Hắn tuy hiểu chút y thuật, nhưng sợ động chạm sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nghĩ đến Tuyên Du dám dùng liều t.h.u.ố.c mạnh như với Tưởng Nguyễn, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, sâu thẳm nơi đáy mắt chuyển thành một màu âm u.
Tưởng Nguyễn long sàng của Tiêu Thiều. Mỗi Tiêu Thiều đắp chăn lên là nàng dùng sức đạp , lẽ vì cơ thể quá nóng bức, nàng tự chủ mà kéo cổ áo xuống. Tiêu Thiều lưng lấy khăn và nước lạnh, định bụng lau trán cho nàng. Khi , một mảng da thịt trần trụi trắng ngần, mịn màng đập mắt . Làn da trắng như ngọc, Tiêu Thiều khẽ ngẩn , vội vàng cầm chăn mỏng đến bọc kín Tưởng Nguyễn .
Nào ngờ, chăn đắp, Tưởng Nguyễn liền chộp lấy cánh tay . Sau khi mị d.ư.ợ.c khống chế, sức lực của Tưởng Nguyễn bỗng trở nên lớn hơn bội phần. Tiêu Thiều nàng bất ngờ kéo mạnh, lảo đảo suýt chút nữa là ngã đè lên nàng. Hắn vội vàng giơ một tay lên chống đỡ ngay phía đầu Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn chợt mở to mắt, chằm chằm Tiêu Thiều hề chớp mắt. Đôi mắt nàng vốn tuyệt , nay nhiễm mị d.ư.ợ.c càng thêm vài phần mê ly, quyến rũ c.h.ế.t . Tiêu Thiều vốn qua vô tuyệt sắc giai nhân, nhưng giờ ánh mắt nàng thẳng, thấy tim bất giác loạn nhịp, khuôn mặt tuấn tú cũng ửng đỏ. Hắn tưởng Tưởng Nguyễn tỉnh táo, liền khẽ gọi: “Tưởng Nguyễn.”
Tưởng Nguyễn chỉ chăm chú , một lúc, đôi mắt trở nên mê man. Tiêu Thiều đang định cất lời thì Tưởng Nguyễn đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ , kéo ghì xuống phía .
Lần , Tiêu Thiều quả thực bó tay ứng phó .
Môi chạm đôi môi mềm mại của nàng, tuy lạnh lẽo nhưng mang theo mùi hương thanh khiết mê . Hàng lông mi đen nhánh của Tiêu Thiều rủ xuống, đôi mắt chăm chú thiếu nữ đang mất lý trí.
“Yêu nghiệt…” Tưởng Nguyễn thoáng buông tay, thốt một câu mơ hồ, rõ ràng.
Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. Nàng đang mắng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-179.html.]
Hiển nhiên Tưởng Nguyễn giờ còn là ai, đang ở , nàng cứ lẩm bẩm: “Thân thể thật mát.” Nàng rúc sâu n.g.ự.c . Tiêu Thiều cảm thấy vô cùng lúng túng. Nàng rúc n.g.ự.c thể chấp nhận, nhưng cớ gì tìm cách cởi đai lưng của ?
Hắn nghĩ mãi thông. Giờ phút , Tiêu Thiều giữ chặt đai lưng, Tưởng Nguyễn như dán chặt cả thể . Người và khi trúng độc quả thật là hai thái cực đối lập. Cẩm Tam chậm chạp trở về?
Lâm quản gia bên ngoài đang mạo hiểm già, chọc thủng một lỗ nhỏ ô cửa sổ dán giấy, lén trộm bên trong đến mức hai tai đỏ bừng. Một bên là Thiếu phu nhân tương lai đang dũng mãnh tiến công chút sợ hãi, một bên là Thiếu gia nhà vẫn giữ vững phong thái chính nhân quân tử. Thiếu phu nhân chủ động đến thế, Thiếu gia là nam tử hán nên mạnh bạo đáp chứ! Lâm quản gia lắc đầu thở dài, Thiếu gia thứ đều hảo, chỉ là nhân phẩm quá , nếu là khác, sớm tự biến thành phương t.h.u.ố.c giải độc hiệu nghiệm .
Bách Hoa Lâu đầu trong mười hai tòa lầu xanh chốn kinh kỳ. Nơi đây chỉ tụ hội đủ các giai nhân tuyệt sắc, thông minh, mà còn là chốn lui tới của đủ giai tầng xã hội, ngay cả quan quyền quý cũng vui vẻ ghé thăm. Hiện giờ, nơi đang đón một vị khách vô cùng đặc biệt.
Vị khách vận bộ cẩm y dài, chân hài vải xanh, tóc búi cao. Cách ăn mặc rõ ràng là của nam nhân, nhưng chỉ cần liếc mắt là thể nhận đây là một cô gái cải trang. Tú bà quả nhiên tinh tường, dáng yểu điệu phong tình của vị khách . Tuy dung mạo xinh , xiêm y vẻ đơn giản nhưng chất liệu là gấm tơ thêu tay tỉ mỉ, quý giá. Phụ nữ bước chân lầu xanh quả là một chuyện lạ lùng, song tú bà vẫn hân hoan tiếp đón. Bà cất lời: “Vị cô nương , quý nhân đến Bách Hoa Lâu việc chi?”
Cẩm Tam thẳng bà , : “Nghe đồn những ở Bách Hoa Lâu đều là kiến thức rộng rãi, hỏi ở đây ‘Xuân Phong Độ’ ?”
Sắc mặt bà chủ lập tức đổi, nghiêm túc Cẩm Tam, suy tư hồi lâu mới thận trọng hỏi: “Vì cô nương tìm Xuân Phong Độ?”
“Ta một bạn cẩn thận trúng Xuân Phong Độ. Nghĩ rằng Bách Hoa Lâu là lầu xanh lớn nhất kinh thành, chắc hẳn về thứ ?”
Tiêu Thiều từ thuở thiếu niên từng Nam Bắc. Khi Tưởng Nguyễn uống ly rượu , ngửi thử thì phát hiện nó giống Xuân Phong Độ. Dù nghiên cứu về t.h.u.ố.c men nhưng đối với xuân d.ư.ợ.c hề bận tâm, tất nhiên cũng t.h.u.ố.c giải. Hắn đoán bà chủ Bách Hoa Lâu chắc chắn cách, nên cử Cẩm Tam đến tìm.
Tú bà : “Cũng chẳng dám giấu cô nương gì, Xuân Phong Độ là một loại mị d.ư.ợ.c cực phẩm, d.ư.ợ.c tính vô cùng mãnh liệt. Hễ nào trúng Xuân Phong Độ, trong vòng ba canh giờ ân ái với khác thì sẽ độc bạo phát mà chết. Nói là mị dược, bằng là độc dược.” Bà xòa: “Ta cho cô nương , nếu bằng hữu của cô nương vẫn còn thời gian, chỉ cần tìm một để ân ái là xong chuyện.”
“Nếu đơn giản như thế thì tìm bà cái gì?” Cẩm Tam lườm nguýt, mất kiên nhẫn : “Bổn cô nương đang chuyện gấp gáp. Bà chủ nên mau chóng mang giải d.ư.ợ.c đây thì hơn.”
Bà chủ tỏ vẻ khó xử: “Cô nương, đưa giải d.ư.ợ.c cho ngươi, chỉ là Xuân Phong Độ giải cũng khó khăn, từ đến nay từng ai tìm đến xin t.h.u.ố.c giải cả. Cô nương xem chuyện …”
“Một vạn lượng bạc trắng.” Cẩm Tam lạnh lùng ngắt lời.
“Cô nương, chuyện …”
“Hoàng kim!”
Tú bà lập tức im bặt, vẻ mặt tươi như hoa nở, rạng rỡ : “Ta lập tức sai nhà kho lấy t.h.u.ố.c giải ngay đây.” Cho dù mặt bà là một kẻ coi tiền như rác, nhưng mấy ai thể mang một vạn lượng vàng để mua giải d.ư.ợ.c cho xuân dược? Rốt cuộc trinh tiết của vị cô nương nào đắt giá đến ? Dù là hoa khôi đầu bảng của Bách Hoa Lâu cũng khó gặp một vị khách chịu bỏ một vạn lượng hoàng kim.
Cẩm Tam vẻ mặt của bà chủ là ngay trong lòng bà đang suy tính điều gì, bản nàng thầm nhủ: Giá một đêm của hoa khôi Bách Hoa Lâu thể sánh bằng thiên kim Thiếu phu nhân nhà ? Ơ kìa! Tự nghĩ bậy bạ gì thế ! Thiếu phu nhân là cành vàng lá ngọc, há thể đem so sánh với một tú nữ chốn phong trần!