Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tuyên Du dán chặt chiếc vòng tay cổ tay Tưởng Nguyễn. Chiếc Vòng tay Huyết Nguyệt tản một ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, liếc qua phàm phẩm. Hắn vốn chỉ nghĩ đây là món trang sức trân quý của nàng, nhưng lúc rõ lai lịch của nó.
"Thứ gọi là Vòng tay Huyết Nguyệt, là vật phẩm của Dịch Bảo Các ở kinh thành. Bên trong ẩn chứa chín cây ngân châm, mỗi cây đều tẩm kịch độc, chỉ cần chạm là mất mạng." Tưởng Nguyễn thản nhiên thuật . "Tam điện hạ quá gần . Bản Quận chúa sợ lát nữa sẽ thất thủ, vô tình ấn mở chốt, lập tức khiến cho Tam điện hạ gặp Diêm Vương."
Tuyên Du ban đầu kinh ngạc tột độ, đó lập tức chuyển sang cực kỳ phẫn nộ, lớn: "Ngươi dám uy h.i.ế.p ?"
"Có là uy h.i.ế.p , Tam điện hạ cứ thử một liền rõ." Tưởng Nguyễn đáp.
Tuyên Du dò xét Tưởng Nguyễn với ánh mắt khó tin. Vị Hoằng An Quận chúa nổi danh tuyệt sắc Thái hậu yêu thương , lúc hề vẻ sợ hãi. Nàng khác biệt so với những nữ tử từng trêu đùa đây, sự đặc biệt khiến Tuyên Du lập tức nảy sinh hứng thú tột cùng. Hắn ha hả: "Bổn điện hạ Quận chúa trong lòng đang vô cùng sợ hãi, nhưng cần dùng chiếc vòng để lừa gạt . Nếu xảy chuyện gì, Quận chúa thoát khỏi liên can? Tội danh mưu hại Hoàng tự, Quận chúa e rằng cũng chỉ thể một mạng đền một mạng." Ánh mắt tham lam dừng chiếc cổ trắng ngần như tuyết của Tưởng Nguyễn. "Quận chúa cần sợ hãi, bổn điện sẽ thật nhẹ nhàng."
Tuyên Du vốn dĩ để tâm đến lời Tưởng Nguyễn , bởi vì tin chắc nàng dám thực sự tay với . Dù cũng là Hoàng tử. Với tội danh g.i.ế.c hại Hoàng tự, cho dù nàng là nghĩa tôn của Thái hậu, cũng khó lòng tránh khỏi án tử.
Tưởng Nguyễn bật khẩy, ánh mắt Tuyên Du chẳng khác nào đang thưởng thức một trò hề. Máu tươi cánh tay thấm ướt một mảng lớn y phục, nhuộm chiếc áo trắng nhạt thành sắc đỏ rực đến chói mắt. Nàng tươi như đóa hoa đang nở rộ, vô cùng xinh mà yêu mị, tỏa một vẻ mê hồn nhưng cực kỳ hung tàn, mang theo khí chất của kẻ còn gì để mất.
"Ta gì mà dám?" Nàng chất vấn, giọng vang vọng. "Tam điện hạ háo sắc vô đức, vô nữ tử ngươi đùa giỡn. Nếu rơi tay Tam điện hạ, đêm nay, con đường của bản Quận chúa cũng chỉ còn duy nhất một dải lụa trắng. Đã là chết, kéo theo một chôn cùng thì ngại chi?" Nàng ngẩng đầu lên, gần như đến mức run rẩy. "Tam điện hạ nếu tin, cứ việc tiến lên thử xem. Chẳng qua, cũng , rốt cuộc là động tác của Tam điện hạ nhanh hơn, là độc châm trong Vòng tay Huyết Nguyệt của nhanh hơn."
Tuyên Du vốn định nhạo cô gái tự lượng sức, bởi bao nhiêu năm qua, từng trêu đùa vô nữ tử, kể cả những trinh tiết liệt phụ tính tình cương liệt nhất, cuối cùng vẫn mặc thao túng. khi thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn, động tác tiến tới lập tức dừng . Chỉ vì ánh mắt trong veo , giống như một hồ băng cực kỳ sâu thẳm, ánh mắt quen thuộc đến lạ, hệt như ánh mắt của ác quỷ nuốt sống trong các bức bích họa nơi chùa chiền.
Một nữ tử, thể mang ánh mắt hung ác đến mức ?
Tuyên Du lúc tiến lên cũng , mà lùi về cũng xong.
Trên trán Tưởng Nguyễn lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, mỗi giây nán trong căn phòng , hương thơm càng thấm sâu, d.ư.ợ.c tính của mị d.ư.ợ.c càng thêm mãnh liệt. Ngay cả nỗi đau từ vết thương cánh tay lúc cũng gần như thể kìm nén d.ụ.c vọng đang bùng cháy nơi đáy lòng.
Kỳ thực, bên trong chiếc vòng tay huyết nguyệt chẳng còn một cây độc châm nào. Kể từ lúc lũ thị vệ áp giải đến đây, nàng dùng hết ngân châm. Những lời , bất quá cũng chỉ là lời lẽ đe dọa Tuyên Du mà thôi. Chỉ là Thiên Trúc chậm chạp tới, lẽ nào xảy sai sót gì chăng?
Tưởng Nguyễn cảm thấy nội tâm bỗng chốc ngứa ngáy khó chịu, như trăm ngàn con kiến đang bò lan khắp cơ thể. Nàng suýt chút nữa buột miệng rên rỉ, vội c.ắ.n chặt môi , gắng sức nuốt ngược tiếng than sắp thoát khỏi cổ họng.
Tuyên Du thấy sắc mặt Tưởng Nguyễn càng lúc càng ửng hồng, thở dồn dập, lập tức hiểu rõ ngọn ngành. Hắn lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhiều năm như , nếu nhận Tưởng Nguyễn động tình thì thật uổng phí. Nghĩ đến đây, Tuyên Du chẳng còn vội vàng. Hắn thong thả lùi , ngay bên mép giường, ung dung với Tưởng Nguyễn: “Quận chúa kiên quyết như , bổn điện hạ sẽ cưỡng cầu. Chỉ e là bây giờ ngươi , lát nữa quỳ xuống cầu xin bổn điện hạ, lúc đó bổn điện hạ chắc rủ lòng thương xót.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-178.html.]
Hắn tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn xem trọng mạng sống của . Dược tính cực kỳ mạnh, dù là lực tự chủ lớn như Tưởng Nguyễn, cũng khó lòng chống cự lâu hơn nữa. Chỉ cần đợi thêm khắc nữa, thần trí nàng tất nhiên sẽ còn minh mẫn, tự dâng hiến, van cầu dày vò.
Nghĩ , Tuyên Du lạnh một tiếng, an tọa chờ xem kịch vui. Đằng nào bên ngoài cũng canh giữ, Tưởng Nguyễn thể trốn thoát. Hắn chỉ cần kiên nhẫn đợi d.ư.ợ.c lực phát huy hết tác dụng.
Điều mà nghĩ tới, Tưởng Nguyễn tất nhiên cũng tính . lúc nàng còn sức tự vệ, vòng tay huyết nguyệt cạn sạch độc châm. Dược lực đang phát tác khiến nàng khó chịu tột độ. Ánh mắt nàng đổ dồn thanh chủy thủ trong tay, hạ quyết tâm, chuẩn tự đ.â.m thêm một nhát nữa.
đúng lúc , một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, cánh cửa phòng như bên ngoài đạp văng. Một bóng dáng cao lớn, thon dài sừng sững trong màn bụi mù. Tưởng Nguyễn trông thấy hình quen thuộc , khỏi khẽ rung động.
Tuyên Du cũng kinh hãi, vội vã bật dậy khỏi giường. Người bên ngoài bước thẳng , vận hắc y cẩm bào, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao mài. Hắn tiến đến bên cạnh Tưởng Nguyễn, ánh mắt dừng cánh tay đầm đìa m.á.u tươi của nàng. Đôi mắt đen láy từ đến nay vẫn thường khiến khác say mê, lúc ẩn chứa một trận cuồng phong bão táp.
“Tiêu Thiều.” Tưởng Nguyễn kinh ngạc thốt lên.
“Là .” Tiêu Thiều xoay đưa tay ôm lấy nàng. Bụi bặm dần tan , Tưởng Nguyễn và Tuyên Du lúc mới thấy rõ, bộ thị vệ bên ngoài đều ngã rạp đất, cổ họng mỗi đều một vệt m.á.u mảnh. Tất cả đều là một kiếm cắt đứt. Cách tay gọn gàng dứt khoát, thanh trường kiếm bên hông Tiêu Thiều vẫn còn đang nhỏ từng giọt m.á.u tươi.
“Tiêu Thiều, ngươi… ngươi rốt cuộc gì? Ngươi là tạo phản ư?” Tuyên Du sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vững. Hắn tuy là kẻ ăn chơi sa đọa nhất Đại Cẩm triều, sợ trời sợ đất, nhưng Cẩm Anh Vương tuyệt đối hiền lành. Hắn là thống lĩnh ba mươi vạn Cẩm Y vệ, ngay cả Hoàng đế cũng dám phản bác. Trong thiên hạ, ai dám coi thường? Tuyên Du nghẹn ngào kêu: “Người ! Có ai ?” Sắc mặt vô cùng hoảng hốt, còn vẻ hung hăng càn quấy như lúc nãy.
Tiêu Thiều liếc một cái lạnh lùng, ánh mắt băng giá khiến Tuyên Du bất giác ngậm miệng, dám thốt lên lời nào.
“Cẩm Nhất, Cẩm Nhị.” Tiêu Thiều phân phó.
“Vâng, chủ tử.” Chẳng đợi Tiêu Thiều hết câu, hai ám vệ lập tức hiểu ý. Hai liếc , thầm nghĩ chủ tử thực sự nổi long đình, Tam hoàng tử quả nhiên gan lớn ngất trời, dám động đến mà Vương gia bảo hộ.
Tuyên Du thấy hai ám vệ tiến gần, sợ đến mức mặt cắt còn một giọt máu. “Các ngươi định gì? Không đây! Cứu mạng !”
Lại Tiêu Thiều ôm Tưởng Nguyễn vận khinh công phóng về Cẩm Anh Vương phủ. Trong tình thế cấp bách , cũng còn để tâm việc đưa một nữ tử xuất giá phủ là việc hợp lễ nghi . Tưởng Nguyễn ngày thường luôn lạnh nhạt, bình tĩnh, giờ đây trở nên sống động một cách khác thường, ngay cả khi nàng cố kìm nén giận dữ thì khác cũng cảm nhận cơn thịnh nộ tột cùng. Lúc nàng yếu ớt vô cùng, bộ y phục màu hồng nhạt m.á.u tươi nhuộm đỏ rực, trông nàng hệt như một đứa trẻ mười tuổi đáng thương, tội nghiệp.
Trong lòng Tiêu Thiều khẽ nhói đau, chỉ cảm thấy trong vòng tay nhẹ bẫng. Nghĩ đến cảnh tượng xảy , cảm giác trái tim suýt ngừng đập. Ngày hôm nay nếu ngang qua Lang Trung phủ, chợt nhớ Tưởng Nguyễn cũng đang ở đây nên thăm nàng một lát, thì phát hiện Lang Trung phủ điều quái lạ. Khi theo dấu vết, thấy Thiên Trúc đang giao chiến với đám khác. Hay tin Tưởng Nguyễn trúng t.h.u.ố.c mang , nỗi lo lắng cuồng loạn trong giây phút khiến ngay cả Tiêu Thiều cũng tự cảm thấy kinh ngạc sự khác thường của bản .
Hắn vốn quen cô độc hành tẩu, từng bận tâm vì bất kỳ ai, cũng từng để ý đến một như thế . Thế nhưng, giờ phút , cúi đầu thiếu nữ yếu ớt, mảnh mai trong vòng tay , trong lòng chỉ một ý niệm: Hắn bảo hộ nàng, dùng kiếm lá chắn của mà che chở, tại đây, vĩnh viễn để nàng rơi bất cứ hiểm cảnh nào nữa.