Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôn lễ cử hành tại phủ Tả Lang trung. Tưởng Lệ ruột, nên Tưởng Siêu là cõng nàng lên kiệu hoa. Dọc đường , khí hỉ sự vô cùng rộn ràng, dân kinh thành đều dừng chân chiêm ngưỡng. Lễ cưới quả thực xem là long trọng.

Sau khi náo động phòng kết thúc, đến lượt nghi thức mời rượu. Khăn hỉ đầu Tưởng Lệ còn nhấc lên, nhưng giọng nàng đầu tiên trở nên thùy mị, dịu dàng đến . Sau khi kính rượu cho cha (Nhị di nương và Tưởng Quyền), đó là đến chị em. Tưởng Lệ yêu kiều nâng chén rượu khay lên. “Chén rượu kính Đại tỷ. Hôm nay xuất giá theo chồng. Muội và Đại tỷ tuy cùng là con gái Tưởng phủ, song đây chung đụng ít, xa cách thì nhiều, thật sự khiến cảm thấy tiếc nuối. Chén rượu hôm nay, xin cho tình tỷ của chúng .”

Dứt lời liền đưa chén rượu đến mặt Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn nàng , khẽ mỉm , nhưng hề nhận chén rượu đang dâng tới.

Sắc mặt Tưởng Quyền thoáng biến, trong lòng cố nén cơn giận dữ. Tưởng Nguyễn ngay cả rượu mừng của thứ cũng chịu nhận, nếu chuyện truyền ngoài thì còn thể thống gì!

Tưởng Lệ trùm khăn hỉ, thấy bên ngoài, chỉ cảm thấy rượu dâng lên mãi nhận lấy, trong lòng khỏi chút nóng nảy. Khi nàng định cất lời, chợt thấy một giọng nam chút ghê tởm vang lên. “Hoằng An Quận chúa đây là vì cớ gì chịu nhận chén rượu mừng của ? Chẳng lẽ là bằng lòng?”

Giọng điệu đó quả thực vô cùng khó , trong ánh mắt còn ẩn chứa sự mập mờ, trêu ghẹo ái . Tất cả đều về hướng Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn vận bộ y phục gấm vân nhạn màu trắng nhạt. Hôm nay, vì tránh lấn át tân nương, nàng trang điểm cầu kỳ như thường lệ, trông ôn nhu và thanh nhã hơn nhiều. Lúc , nàng khẽ mỉm , làn da trắng như tuyết càng khiến cảm thấy nàng xinh yêu kiều, dịu dàng.

Thấy ánh mắt của đều tập trung Tưởng Nguyễn, Tưởng Tố Tố siết chặt nắm đấm. Tưởng Nguyễn mỉm , vươn tay nhận lấy chén rượu Tưởng Lệ dâng tới. Lễ cưới của Đại Cẩm triều quy tắc bất thành văn: rượu mừng của tân nương tử nhất định nhận, nếu sẽ xem là tôn trọng chủ nhà. Chỉ khi uống cạn còn một giọt, mới tính là lời chúc phúc chân thành. Ngay cả những bình thường hề động tới rượu chè trong tiệc cũng thể khước từ chén rượu .

Huống hồ đây là rượu mời từ thứ . Nếu nàng từ chối, khó tránh khỏi mang tiếng là ỷ phận Quận chúa để nhục trong phủ.

Tưởng Nguyễn mà như : “Lời lẽ chí tình của tam , quả thật khiến bản Quận chúa vô cùng cảm động.”

Đôi tay Tưởng Lệ khẽ run, Tưởng Đan thấy rõ nhưng chỉ cúi đầu, xem như hề . Trong đám đông, một ánh mắt khác đang rực lên sự mừng rỡ đến cực điểm.

Tưởng Nguyễn nhận ly rượu, dùng tay áo che mặt, đưa chén lên uống cạn còn sót một giọt, mới trưng cho thấy. Đoạn, nàng tiến sát Tưởng Lệ, ghé thấp giọng : “Tam , chư vị chứng, tuyệt nhiên hề bỏ một giọt nào.”

Tưởng Lệ vội vàng uống cạn chén rượu của , giọng vẫn mềm mại ngọt ngào: “Đại tỷ quả nhiên là vô cùng thương yêu .”

“Hay lắm! Hoằng An Quận chúa quả thực là bậc độ lượng!” Giọng khiến ngán ngẩm một nữa vang lên. Tuyên Du chen khỏi đám đông đang rộn ràng, ánh mắt dán chặt Tưởng Nguyễn. “Hoằng An Quận chúa, nữ hào kiệt trứ danh.” Đôi mắt hí hoáy đ.á.n.h giá Tưởng Nguyễn từ đầu đến chân, ánh quả thực khiến ghê tởm.

Tuyên Du mừng rỡ đến phát cuồng, mỹ nhân thèm khát từ lâu. Không ngờ đến cả ông trời cũng giúp , ban cho cơ hội trời ban . Ánh mắt một nữa đổ dồn hai chiếc chén khay, ngước Tưởng Nguyễn. Làn da ẩn lớp xiêm y chắc chắn là mỹ vị tuyệt trần. Nghĩ đến thể tuyệt diệu sắp , Tuyên Du ngừng nuốt khan từng ngụm nước bọt, ánh mắt Tưởng Nguyễn càng thêm phần trơ trẽn, kiêng dè gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-176.html.]

Tưởng Nguyễn chỉ cần liếc mắt hiểu thấu tâm tư dơ bẩn của kẻ , trong lòng khỏi lạnh, : “Ta cảm thấy choáng váng, ngoài hít thở chút phong sương.” Nói đoạn, nàng xoay rời khỏi căn phòng tân hôn.

Tưởng Đan thoáng qua ly rượu khay, như điều suy tính. Nàng đột nhiên nhếch môi nhạt, trong mắt chợt lóe lên một ý niệm khó dò. Tưởng Tố Tố lơ là yên một chỗ, nhưng nàng từ đến nay quen giả vờ, chỉ vài lời thốt liền thành công thu hút ánh mắt trở phía .

Tưởng Nguyễn rời khỏi phòng tân hôn, thẳng bên ngoài. Phủ Tả Lang Trung quả thực rộng lớn, huống hồ kiếp nàng từng đặt chân đến đây. Họng nàng lúc khô khốc. Ly rượu khi nãy, nàng lén hiệu cho Thiên Trúc tráo đổi với ly của Tưởng Lệ, nhưng ngờ vẫn trúng độc. Chỉ mới dính chút ít nơi đầu môi, lúc cảm thấy mềm nhũn, mất hết sức lực.

Suy tính , chỉ một cách giải thích hợp lý: hai chén rượu khay đều hạ độc. Cho dù tráo đổi, kết cục vẫn như . Chuẩn kỹ lưỡng đến mức , ngoài Tuyên Du còn thể là ai? Kẻ đồng mưu với Tuyên Du, e rằng chính là Tưởng Lệ. Người như Tưởng Lệ, ngu xuẩn vô tri, tự cho là thông minh, cho rằng thiên hạ đều là kẻ đần như nàng . Kế hoạch ngày hôm nay nàng quả là chẳng , bất quá chỉ là Tuyên Du lợi dụng. Tuyên Du thật sự quá gan to tày trời, dám chuyện tày đình ngay giữa ban ngày ban mặt!

Tuy nhiên, sự tình hôm nay vẫn điểm kỳ quặc. Nàng dám ở phòng tân hôn lâu hơn, vì đầu bắt đầu choáng váng, nhưng phủ Lang Trung rộng lớn như thế, cớ thấy một bóng . Khách khứa trong tiệc rượu thoắt cái biến mất sạch sẽ, còn sót ai.

Phủ Lang Trung cũng nhúng tay chuyện ? Vì lẽ gì? Tưởng Nguyễn bước càng lúc càng nhanh, mẫn cảm nhận thấy phía điều bất thường. Thiên Trúc cảnh giác theo sát nàng; sát thủ luôn sự nhạy bén hơn hẳn thường. Thiên Trúc khẽ : “Chủ tử, phía .” Nàng dừng giây lát, vẻ mặt hiếm hoi trở nên nghiêm nghị: “Chúng mai phục.”

Tưởng Nguyễn khẩy. Dám bày trận mai phục ngay trong phủ của một vị Lang Trung, còn nhắm nàng. Chẳng lẽ Tả Lang Trung vì một hoàng tử háo sắc mà đ.á.n.h đổi cả tiền đồ quan lộ của ? Phải rằng, nếu chuyện thật sự bại lộ, danh tiếng của nàng hủy hoại là một nhẽ, nhưng cơn thịnh nộ của Thái hậu chắc chắn sẽ giáng xuống, những kẻ liên quan tuyệt đối thể thoát khỏi liên can. Tuy nhiên, cục diện hôm nay, phủ Lang Trung chắc tham dự.

Thiên Trúc đột nhiên tháo thắt lưng, phía đai lưng giấu một thanh nhuyễn kiếm bằng bạc. Cùng lúc đó, xung quanh đồng loạt xông một đám mặc trang phục thị vệ. Những kẻ trông quái lạ, tuyệt nhiên giống thị vệ của phủ Tả Lang Trung.

Kẻ cầm đầu lạnh lùng lệnh: “Giết nha , đừng để Quận chúa thương.” Lời còn dứt, Thiên Trúc nhẹ nhàng bật nhảy vọt lên cao. Thân pháp nàng vô cùng linh hoạt. Trong nháy mắt, chỉ thấy một tia sáng bạc lướt qua trung. Thân thể của tên thị vệ gần Thiên Trúc nhất bỗng nhiên đổ nghiêng, cổ lập tức xuất hiện một đường m.á.u mỏng, ‘bịch’ một tiếng, ngã gục xuống đất.

Đám thị vệ nhất thời ngây dại. Bọn chúng vốn cho rằng đây chỉ là một nha đôi chút quyền cước vặt, ngờ tay hung tàn đến . Chỉ một chiêu đoạt mạng một của bọn chúng. Những kẻ đương nhiên Thiên Trúc xuất từ sát thủ. Lập tức trong mắt bọn chúng hiện lên vẻ hung hãn, thêm một lời nào, tất cả đều đồng loạt xông về phía Thiên Trúc.

Đã đến thời điểm , Tưởng Nguyễn Thiên Trúc che chắn phía , nhưng nàng vẫn thể tự thoát , chỉ vì d.ư.ợ.c tính quá đỗi mãnh liệt. Nàng khẽ chau mày, thầm nhủ: "Không , chắc chắn bỏ sót điều gì đó." Yến tiệc hôm nay rõ ràng là một cái bẫy dành cho nàng, lẽ nào Tuyên Du to gan lớn mật đến mức đó? Hắn rốt cuộc lấy gì để mua chuộc một triều thần như Tả Lang Trung.

Buổi tiệc đông đủ khách khứa như thế , quả thực là do một tay Tuyên Du bày đặt ?

Lợi dụng lúc Thiên Trúc đang đám quấn lấy, một thị vệ khác lặng lẽ tiếp cận Tưởng Nguyễn. Vừa hiện mặt nàng, khẽ khàng : "Quận chúa, xin mạo phạm." Dứt lời, vươn tay chộp lấy cổ tay Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn hề né tránh, biểu cảm bình tĩnh đến lạ lùng. Nàng thẳng thị vệ đó, chất vấn: "Ngươi là của Trần Quý phi?"

Thân thể thị vệ cứng , ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Hắn còn kịp thốt một lời, chỉ một khắc , cả cơ thể chậm rãi đổ gục xuống nền đất.

 

Loading...