Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Quyền cáo bệnh ở nhà mấy ngày thượng triều, cuối cùng cũng đặt chân khỏi đại môn Tưởng phủ nữa.

Chớ chi đến ánh mắt châm biếm của đồng liêu khi triều, ngay cả lúc hạ triều trở về, vẫn kẻ ở đằng xa chỉ trỏ bàn tán lưng lão. Tưởng Quyền tự nhận là thanh lưu thế gia, là công chính liêm minh, nay tự vả miệng, từng trải qua lúc t.h.ả.m hại như . Trên đường, lão chỉ thể ngừng giục giã phu xe mau chóng hồi phủ.

Xe ngựa lộc cộc tiến về phía . Không chạy bao lâu, nó đột nhiên dừng . Tưởng Quyền còn tưởng về tới phủ, trong lòng bực bội hiểu vì đoạn đường về hôm nay ngắn như thế. Vừa vén rèm xe lên, lão sững sờ. Nơi phủ quen thuộc, mà là một bãi đất hoang tàn ở vùng ngoại ô.

“Phu xe! Phu xe!” Tưởng Quyền căm giận quát lớn. “Đây là chốn nào?” Song, lão hét mãi vẫn đáp lời. Trong lòng Tưởng Quyền chợt lạnh, một dự cảm bất an dâng lên. Lão nhảy xuống xe ngựa, chợt nhận ghế lái đ.á.n.h xe hằng ngày, mà là một gương mặt xa lạ.

Tưởng Quyền cố nén nỗi sợ hãi sâu thẳm, lạnh lùng chất vấn: ‘‘Ngươi là ai?”

Nam tử khẽ một tiếng, đoạn vỗ tay. Chỉ trong khí tiếng gió xào xạc, một nữa xuất hiện mặt lão, hóa là một nữ tử.

Cả hai đều là gương mặt xa lạ. Tưởng Quyền đưa mắt quanh, nơi hoang vu vắng vẻ, dẫu kêu cứu cũng chẳng ai thấy. Lão trấn tĩnh , cất lời: “Nhị vị gì? Nếu là tham lam tiền bạc, chúng thể thương lượng.”

“Giọng điệu của Tưởng Thượng thư quả là lớn lối.” Nữ tử rộ lên . “Chẳng qua, chúng cần tiền.”

Không tiền, ắt hẳn là mạng. Mồ hôi lạnh toát trán Tưởng Quyền. Lão tuyệt nhiên đắc tội với kẻ nào. Chỉ thể gắng gượng tỏ vẻ bình tĩnh mà : “Có gì chúng cứ từ từ thương lượng. Các ngươi mưu sát mệnh quan triều đình, đây là tội lớn, e rằng…”

Trong mắt hai lóe lên vẻ trào phúng. Một kẻ yếu ớt, vô dụng như thế mà cũng dám đ.á.n.h Thiếu phu nhân ư? Chẳng trách Thiếu chủ phẫn nộ đến . Nam tử nở nụ , Tưởng Quyền còn kịp thêm, lão cảm thấy hai chân mềm nhũn. Một hòn đá nhỏ vụt đến, đập thẳng đầu gối, khiến cả lão nghiêng ngả đổ rạp xuống đất.

“Chà, xương cốt thật mềm yếu.” Cẩm Nhị vô cùng chán ghét, sang nữ tử bên cạnh : “Đến lượt ngươi tay.”

Cẩm Tam xoa bàn tay, chậm rãi tiến đến gần Tưởng Quyền. Phàm là nữ nhi, dù cũng thường mềm lòng hơn nam nhân. Tưởng Quyền thấy , vội vàng cầu xin: “Cô nương, xin rủ lòng thương xót, tại hạ thể biếu bạc. Là kẻ nào các đến lấy mạng ?”

“Tưởng Thượng thư hốt hoảng gì? Ta cũng tới đòi mạng lão.” Cẩm Tam nở một nụ vạn phần phong tình. “Chẳng qua là thấy lão chướng mắt. Vài ngày Tưởng Thượng thư vì chuyện phu nhân cắm sừng mà đ.á.n.h trọng thương đích nữ Tưởng phủ. Những kẻ giang hồ như chúng đây, xem ác nhân là thù, cảm thấy vô cùng bất bình cho vị tiểu cô nương .” Nhìn Tưởng Quyền còn kịp phản ứng, sắc mặt Cẩm Tam đột ngột đổi. “Vậy, hãy để chúng vị cô nương đòi công bằng !”

“Ba ba ba, ba ba!” Những tiếng bạt tai giòn giã, liên tiếp hơn mười mấy cái, vang vọng kinh trong chốn hoang vu , khiến rợn tóc gáy. Sau khi đ.á.n.h xong, Cẩm Tam liền phủi phủi tay: “Đau cả tay .”

Người do Cẩm Y Vệ huấn luyện, há thể xem thường? Cẩm Tam tuy là nữ tử mảnh mai, nhưng tay so với Tưởng Quyền hôm nọ thể là nặng nề hơn nhiều. Mỗi một cái tát đều dốc hết sức lực, đ.á.n.h đến mức Tưởng Quyền hoa mắt chóng mặt, chớp mắt biến thành một cái đầu heo sưng vù. Vì Cẩm Tam tay quá nặng, móng tay lướt qua mặt Tưởng Quyền, lập tức hiện những vết cào rướm máu.

Cẩm Tam duyên dáng thẳng dậy: “Thật là sơ ý.”

Trong lòng Tưởng Quyền phẫn uất đến thổ huyết, đang yên lành mà gặp tai họa t.h.ả.m khốc như ! Nói tới lui, vẫn là Tưởng Nguyễn, cái nghiệt chủng sinh chính là để khắc chế lão ! Hắn rơi bước đường , tất cả đều là do Tưởng Nguyễn ban tặng! Đây là cốt nhục gì, rõ ràng là kẻ tử thù, là quỷ đoạt mệnh!

Tưởng Quyền tự xem Tưởng Nguyễn là cái đinh trong mắt, nhưng từng nghĩ đến những chuyện với nàng, chỗ nào giống một cha đối đãi với con gái ruột. Trên đời quả thật loại như thế, nhận thức lầm của bản , chỉ cảm thấy tất cả đều là khác nợ .

Cẩm Nhị và Cẩm Tam khi Tưởng Nguyễn xả hết cơn giận, mặt Tưởng Quyền thêm một nào nữa. Cả hai liền để Tưởng Quyền nơi đồng m.ô.n.g quạnh thản nhiên rời . Nếu Tưởng Quyền về Tưởng phủ, ắt tốn ít công sức.

Hai đàm luận, Cẩm Tam cất lời: “Thiếu chủ dặn chúng ăn miếng trả miếng, nhưng miếng trả thế nào đây?”

“Miếng trả tệ, còn kèm theo nhiều thứ tặng thêm nữa.” Cẩm Nhị đáp lời. “Chúng bỏ công sức như , mặt Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ chút thể diện hơn.”

Ngay trong ngày hôm đó, Tưởng Quyền mắt chúng nhân, mang theo hơn mười dấu tay đỏ chót, tự đ.á.n.h xe ngựa trở về Tưởng phủ. Dân chúng Kinh thành tận mắt chứng kiến dáng vẻ chật vật của Tưởng Thượng thư, một vị quan nổi danh là thanh liêm. Nhiều suy đoán rằng chẳng lẽ lão kỹ nữ trong thanh lâu đ.á.n.h đập, nhưng những dấu tay mặt giống bàn tay nam nhân, thậm chí còn dấu vết móng tay dài của nữ nhân cào xước qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-174.html.]

Trong thời gian ngắn ngủi, các Thuyết thư lâu trong kinh thành trở nên ồn ào náo nhiệt, câu chuyện về Tưởng Quyền biên thành những giai thoại kể cả ngày trong các tửu lầu. Khách đến đông nghịt. Câu chuyện xuất hiện đầy kịch tính, truyền đầy thú vị, trong lúc nhất thời chuyện khiến cả Kinh thành chấn động.

Đáng thương cho Tưởng Quyền, mới kết thúc ngày đầu tiên giả bệnh thượng triều liền nhục nhã như thế. Lần , trái thực sự bệnh liệt giường, dâng sổ con lên Hoàng đế xin nghỉ. Lão tự thấy mất hết thể diện, trong lòng mắng Tưởng Nguyễn cả trăm , bắt đầu nghi ngờ. Nói đây là giang hồ e rằng chút miễn cưỡng, rốt cuộc là kẻ nào đang chống lưng cho Tưởng Nguyễn? Chẳng lẽ là Thái hậu? Hay là của Phủ Tướng quân Triệu Quang? cho dù là Ý Đức Thái hậu Phủ Tướng quân, đều là những mà Tưởng Quyền dám chọc . Lúc lão chỉ thể tạm thời nuốt xuống cơn phẫn nộ , thầm ghi nhớ món nợ trong lòng.

Lại đến Tưởng Nguyễn, nàng vẫn ở bên cạnh Thái hậu. Một hôm, Lộ Châu các tiểu thái giám trong cung đang bàn luận chuyện , ngóng xong ngay cả cũng kịp uống liền chạy đến báo tin cho Tưởng Nguyễn. Lộ Châu dĩ nhiên là vô cùng hả , bởi vì những nha cận như họ đều cảm thấy bất bình cho Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn khẽ suy tư, Ý Đức Thái hậu mặc dù mặt bảo vệ nàng đôi chút, nhưng tuyệt đối sẽ dùng đến thủ đoạn hạ lưu và trực tiếp đến . Nhìn bề ngoài vẻ giống thủ pháp của Phủ Tướng quân, nhưng vết móng tay của nữ tử? Tưởng Nguyễn lắc đầu, trong đầu lập tức nghĩ đến một .

Nếu là Tiêu Thiều mà , hành động thể hiểu . Hành sự của Cẩm Y Vệ vốn dĩ theo quy củ, đôi lúc họ hề để ý đến thủ đoạn. Hơn nữa, cái cảm giác trả đũa nàng , quả thật giống như cố ý trút giận cho nàng.

Không thể , chiêu của Tiêu Thiều, ngược thật sự khiến nàng cảm thấy hả lòng hả . Nàng khẽ mỉm .

Tại Cẩm Anh Vương phủ, Cẩm Nhất đến báo cáo chuyện của Tưởng Quyền với Tiêu Thiều. Tiêu Thiều đang xem thư bàn sách, đó là thư tín khẩn cấp khoái mã đưa tới từ Nam Cương. Tiêu Thiều hề ngẩng đầu lên, thản nhiên : “Làm lắm, lĩnh thưởng .”

“Chủ tử, cần cho Quận chúa ? Nếu , Quận chúa cũng chuyện là do ngài .” Cẩm Nhất cảm thấy bất bình Chủ tử. Con đường truy thê thể cứ thế đem công lao chắp tay đưa cho khác ? Mặc dù Cẩm Y Vệ bọn họ bình thường để ý đến công trạng. nếu trái tim giai nhân, tất nhiên cố gắng hết sức ân cần lấy lòng mới .

“Không cần.” Ánh mắt Tiêu Thiều vẫn chằm chằm bức thư. Hắn chuyện chẳng qua là Tưởng Quyền nhận sự trừng phạt mà thôi, còn xử trí Tưởng Quyền như thế nào, cuối cùng vẫn để Tưởng Nguyễn tự định đoạt. Chỉ là tiện tay mà thôi, cũng hề ý định để Tưởng Nguyễn . Dĩ nhiên, Tưởng Nguyễn chắc đoán .

Cẩm Nhất trong lòng khỏi cảm thấy bất an. Chủ tử cứ trầm mặc như thế, cẩn thận Thiếu phu nhân kẻ khác đoạt mất, hối hận cũng chẳng kịp!

Trong Tư Mộng điện thuộc nội cung, Trần Quý phi đang thưởng thức rượu.

Là rượu nho Ba Tư tiến cống bằng đường biển, đựng trong chén ngọc dương chi óng ánh trong suốt, tản ánh tử quang lấp lánh, tựa như bảo ngọc quý hiếm.

Đôi mắt Trần Quý phi khẽ nhắm men, dường như chút mệt mỏi. Thân hình càng thêm mềm mại dường như xương, cả tựa chiếc nhuyễn tháp, dịu dàng như một giấc mộng Giang Nam thủy hương. Khóe môi bà nhếch lên, giọng êm tai nhưng ẩn chứa một sự lạnh lẽo và tỉnh táo lạ thường.

“Ngươi , Tưởng Nguyễn và Liễu Mẫn giằng co trong Ngự hoa viên. Tiêu Thiều còn tay giải vây cho nàng ?” Trần Quý phi hỏi.

Nô tỳ cúi đầu: “Khải bẩm nương nương, quả đúng như .”

Một tiếng "choang" giòn tan, chiếc chén ngọc dương chi đựng mỹ tửu vỡ tan nền đất. Món ngọc khí thượng hạng dù vỡ thành từng mảnh vẫn lấp lánh thứ ánh sáng thanh khiết, hệt như vẻ mặt tan tác, sụp đổ của Trần Quý phi lúc bấy giờ.

Quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Liễu Mẫn khiến Trần Quý phi kinh ngạc, nhưng khi Tiêu Thiều mặt che chở cho nàng , lòng bà chợt nhói đau như vật sắc đ.â.m , sự hận thù lập tức dâng lên tột cùng.

Trong thâm cung , duy nhất lọt mắt xanh của Trần Quý phi, ngoài Bát hoàng tử, chỉ còn Tiêu Thiều. Bà nhập cung từ sớm, khi Hoàng đế Tam cung Lục viện. Nàng là một đóa hoa yêu kiều, động lòng , dùng sự ôn nhu và sắc mà mưu cầu địa vị như ngày hôm nay. Thế nhưng, mỗi tiếp cận Hoàng đế, trong lòng bà dâng lên một nỗi buồn nôn khó tả.

Tiêu Thiều là một sự tồn tại khác biệt, y tựa như giấc mộng khuê phòng mỹ của nữ nhân: thanh khiết, lãnh đạm, ưu nhã mà cao quý bất phàm. Dù tuổi tác của y ngang với Tuyên Ly, điều đó cũng chẳng trở ngại ngăn cản Trần Quý phi nảy sinh những tâm tư đen tối với y. Chẳng rõ từ bao giờ, chỉ nhớ lúc vẫn còn là một nữ tử đôi mươi, còn Tiêu Thiều chỉ là một thiếu niên đơn thuần lạnh lùng. Phong tư của bà hôm nay vẫn hề giảm sút so với thuở , còn Tiêu Thiều hóa thành một nam tử tuấn mỹ khiến lòng ngừng xao động.

từng nghĩ, nếu thể cả đời chiêm ngưỡng vị công tử cũng mãn nguyện. Tiêu Thiều tính tình vốn tĩnh lặng, thích giao du, từ đến nay từng dính dáng với bất cứ nữ nhân nào. Không ngờ hôm nay tin Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn quan hệ sâu sắc, điều chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang, khiến Trần Quý phi nhất thời ghen tức đến tột độ, thể kìm nén.

Giấc mộng thời khuê các thuở nào dường như sắp tan biến hư vô. Nếu như đây, sự đối đầu với Tưởng Nguyễn chỉ là sự cạnh tranh của hai đối thủ đáng gờm, thì từ giờ phút , Trần Quý phi hạ quyết tâm: Tưởng Nguyễn , nếu trừ khử, bà thề !

Gương mặt vốn ôn nhu đôn hậu giờ trở nên vặn vẹo dữ tợn, mang một vẻ kinh khủng khiến kẻ khác rùng .

 

Loading...