Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Thiều bước tới liền thấy cảnh Liễu Mẫn đang nắm thật chặt hai tay của Tưởng Nguyễn, còn Tưởng Nguyễn thì nhíu chặt đôi mày liễu. Trong lòng Tiêu Thiều, một tia vui chợt lóe lên.

Hai đang giằng co thấy tiếng động, đồng loạt đầu . Liễu Mẫn kinh ngạc khi thấy Tiêu Thiều, nhưng tay hề buông . Tiêu Thiều thấy , ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đến phía nắm lấy tay Liễu Mẫn, buộc buông tay Tưởng Nguyễn.

Tiêu Thiều là luyện võ, lực tay kinh . Liễu Mẫn chẳng qua chỉ là một thư sinh yếu ớt, tay trói gà chặt, lập tức cảm thấy chỗ Tiêu Thiều nắm lấy vô cùng đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

“Nàng ?” Tiêu Thiều đầu, những lời là dành cho Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Không .”

“Tiêu Vương gia, và Quận chúa đang chuyện!” Liễu Mẫn chút phẫn nộ, lên tiếng chất vấn. Có lẽ danh tiếng ‘loạn thần tặc tử’ của Tiêu Thiều trong triều đình quá mức nổi bật, là một vị quan liêm khiết, trực giác của Liễu Mẫn đối với Tiêu Thiều chút bài xích. Hôm nay thấy vẻ mặt Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn như quen vô cùng, lông mày càng nhíu chặt hơn. Nàng vì dây dưa với loạn thần tặc tử như ?

Tiêu Thiều cũng đang đ.á.n.h giá Liễu Mẫn, vị quan mới của Hoàng thượng . Từ ba năm một bước trở thành Tân Trạng nguyên, trong triều đình từng bước thăng chức, rốt cuộc cũng trở thành quan nhất phẩm, cho dù là lão thần trong triều, hôm nay gặp Liễu Mẫn cũng vài phần kiêng kị. Tiêu Thiều tất nhiên cũng ba năm Tưởng Nguyễn từng gửi thư qua với Liễu Mẫn, đề Điện thí đó rõ mồn một mặt. Không đến Tưởng Nguyễn vì đề Điện thí, chỉ riêng lý do trợ giúp Liễu Mẫn, Cẩm Y Vệ cho dù tra thế nào cũng tra .

Chẳng qua từ khi Liễu Mẫn đạt Trạng nguyên, Tưởng Nguyễn liền liên hệ với nữa. Hôm nay hai giằng co tại ngự hoa viên, ánh mắt Liễu Mẫn Tưởng Nguyễn đầy sự cuồng nhiệt, kích động, còn dáng vẻ học giả thanh cao, lạnh nhạt như thường ngày nữa. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, lạnh nhạt thốt : “Bây giờ, cuộc chuyện kết thúc.”

Sự lạnh lẽo trong đôi mắt khiến tâm can Liễu Mẫn chợt lạnh lẽo.

Lộ Châu ngắm nghía Liễu Mẫn, liếc sang Tiêu Thiều, đôi mắt ngừng chớp động. Trong lòng thầm nhủ, quả nhiên tiểu thư nhà nhiều để ý. Tiêu Vương gia cùng Thái phó, quả là đều là nhân tuyển tệ cho vị trí phu quân. Nếu bắt buộc chọn một , Lộ Châu nghĩ, vẫn là Tiêu Vương gia hơn, bởi vì Tiêu Vương gia càng thêm tuấn tú, càng thêm uy phong. Liễu Thái phó thì , nhưng sách. Chẳng câu như thế : Người nghĩa khí thường là những kẻ đồ tể thô kệch, còn kẻ sách là kẻ dễ bội bạc, lòng. Đương nhiên, Tiêu Vương gia bán thịt tầm thường, đây chính là Tiêu Vương gia tôn quý nhất của Đại Cẩm triều.

Trước mắt, Tưởng Nguyễn dây dưa gì thêm với Liễu Mẫn. Nếu kẻ hữu tâm thấy, khó tránh khỏi việc đem bàn tán đàm tiếu. Hiện giờ Liễu Mẫn lúc là nàng, ngày nếu chuyện gì, theo như tính cách của vị Thái phó , đoán chắc rằng cũng sẽ khoanh tay . Nghĩ tới đây, Tưởng Nguyễn liền với Liễu Mẫn: “Thái phó nếu như việc gì, còn một việc thương lượng với Tiêu Vương gia.”

Giọng điệu thuộc lọt tai, khiến Tiêu Thiều thoáng hiện ý trong đáy mắt. Sắc mặt Liễu Mẫn càng thêm xanh xám. Dù cũng là một thần tử kiêu ngạo, từ đến nay luôn khinh thường việc dây dưa với khác, trong lòng tuy chút bất ngờ, nhưng cũng chút tôn trọng đối với Tưởng Nguyễn. Hắn chỉ thể chằm chằm Tưởng Nguyễn, chắp tay : “Quận chúa, còn gặp .”

Nói xong liền khẽ gật đầu với Tiêu Thiều, tự rời .

Lễ hành là lễ của hạ thần đối với Vương gia, mà là lễ đồng liêu ngang hàng. Chắc hẳn trong lòng Liễu Mẫn khẳng định Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử, căn bản hề coi trọng .

Tiêu Thiều lạnh lùng dõi theo bóng Liễu Mẫn xa. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu : “Sao ngươi tới đây?”

Tiêu Thiều lúc mới thu hồi ánh mắt, đáp: ‘‘Nghe ngươi gặp Tuyên Du?”

Nghĩ đến Thiên Trúc chính là kẻ ‘tình báo’ cho Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn cũng lừa gạt , liền gật đầu : “ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-173.html.]

Tiêu Thiều nhíu mày. Tuyên Du là loại như thế nào, chính là kẻ trong cung hễ thấy ai chút tư sắc đều thèm một cách lộ liễu. Tưởng Nguyễn sở hữu dung nhan tầm thường, Tuyên Du thể bỏ qua?

Tưởng Nguyễn đương nhiên dung nhan tuyệt sắc của nàng trong mắt Tiêu Thiều chỉ gói gọn trong ba chữ “cũng tệ”. Nếu như , hẳn là nàng cũng sẽ nhạo một phen. Chính Tiêu Thiều mang dáng dấp yêu nghiệt tuyệt mỹ, bình thường trong mắt tất nhiên đáng nhắc tới.

Tiêu Thiều hỏi: “Hiện giờ ngươi dự định gì ?”

“Dự định gì?” Tưởng Nguyễn ngạc nhiên .

“Ngươi sắp cập kê, là Quận chúa do Thái hậu tự phong, công trạng của Tưởng Tín Chi cũng vô cùng xuất sắc, trong cung đều ngươi chằm chằm. Chung đại sự của ngươi chắc chắn sẽ kẻ bàn tán, dòm ngó.” Tiêu Thiều nhắc nhở.

Thì . Tưởng Nguyễn hồi kinh, gặp ít loại , hôm nay nàng cũng trở thành một miếng bánh ngon tranh đoạt .

“Chẳng lẽ Tiêu Vương gia cho rằng sẽ thật sự động lòng?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược . “Như ngươi , những kẻ trốn còn kịp, từng nghĩ sẽ thành .” Thành , cùng một xa lạ sống hết một đời? Ở kiếp , nàng còn lòng tin chuyện nữa , chỉ sợ sẽ như kiếp rơi kết cục thê thảm.

Tiêu Thiều chú ý thấy trong ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua một tia băng giá, trong lòng khẽ chùng xuống. Đột nhiên, một loại xúc động thốt thành lời: ‘Vậy nàng thấy ?’. Ý nghĩ mới nảy , bản Tiêu Thiều cũng . Hắn việc trầm bình tĩnh, ngày thường tính tình trầm tĩnh lạnh nhạt, chỉ phương diện tình cảm là trống rỗng, tất nhiên thể hiểu chút tâm tư kỳ quái trong lòng của với Tưởng Nguyễn, liền giống như một thiếu niên ngây ngô đang ngẩn tại chỗ.

Tưởng Nguyễn thấy Tiêu Thiều xuất thần, hỏi: “Ngươi ?”

Tiêu Thiều phục hồi tinh thần, lắc đầu : “Không .” Hắn về phía mặt nàng: “Thuốc trị thương dùng chứ?”

Kể từ khi gặp Thái hậu, Tưởng Nguyễn bắt đầu dùng d.ư.ợ.c cao mà Tiêu Thiều đưa. Dược cao chắc hẳn là linh đan diệu dược, khi dùng xong cảm giác mát lạnh thoải mái, một vết sẹo cũng thấy. Chỉ là ở mặt Ý Đức Thái hậu, mỗi ngày nàng cũng dùng nhiều, chẳng qua cho dù là như , đến nay cũng còn thấy dấu tích gì nữa .

‘‘Dùng . Là t.h.u.ố.c .” Tưởng Nguyễn .

Tiêu Thiều mấp máy môi: “Sau tặng ngươi thêm một ít.” Dược cao do chính sư phụ , Bát Kỳ , đích điều chế, là vật ngàn vàng khó cầu. Ấy dùng để chữa vết thương tát mặt Tưởng Nguyễn. Nếu Bát Kỳ , e rằng sẽ mắng bất hiếu, phung phí thiên tài địa bảo.

Tưởng Nguyễn cảm thấy bầu khí chút quái dị, bèn ngước Tiêu Thiều, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang dõi xuống . Thân hình nàng vốn dĩ xem là cao ráo, nhưng khi cạnh , nàng vẫn chỉ cao đến ngực, càng nổi bật vẻ yểu điệu, thướt tha của thiếu nữ. Đôi mắt Tiêu Thiều thâm thúy như bầu trời đêm đầy , ẩn chứa một loại cảm xúc khó tả. Tưởng Nguyễn chỉ thoáng qua vội vàng dời tầm mắt, trái tim kiềm mà thổn thức dữ dội.

Trong lòng nàng thầm rủa một tiếng: Tên yêu nghiệt ! Nào ngờ, cử chỉ phần gượng gạo lọt tầm mắt Tiêu Thiều, khiến khóe môi khẽ nhếch lên một nụ .

Lộ Châu theo sát phía , trong lòng khỏi ưu tư. Tiêu Vương gia vốn là kẻ khó đoán, còn tiểu thư nhà bề ngoài ôn nhu nhưng tính cách lãnh đạm vô cùng. Muốn hai nên duyên, hao tốn bao nhiêu tâm lực. Là một nha cận lanh lợi, hoạt bát, nàng dĩ nhiên tìm cách giúp tiểu thư hạnh phúc. Lộ Châu âm thầm siết chặt bàn tay, hạ quyết tâm: Vài ngày nữa, nhất định tìm một cơ hội thích hợp. Ai chỉ bà mối mới se duyên ? Một nha thông tuệ như , cũng thể !

 

Loading...