Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:02:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở chuyện Thái tử, khi đoạt bức thư pháp , ghé Khôn Ninh cung diện kiến Hoàng hậu một lát mới về Đông Cung. Hắn mở bức chữ của Tưởng Nguyễn , càng ngắm càng thấy chữ vô cùng tuyệt diệu, nhưng nên treo ở mới . Nếu treo trang trọng lên tường, dường như phần khoa trương quá mức, mà nếu qua loa xử lý, thì thật sự quá đáng tiếc.

lúc , một ảnh từ bên ngoài bước . Người nọ vận trường bào màu xanh, thắt lưng ngọc, áo bào bay phấp phới trong gió, dung nhan mang nét kiêu ngạo nhưng giữa hai hàng mày mơ hồ ẩn chứa sự cô độc. Thái tử thấy , mắt liền sáng rỡ, lớn tiếng gọi: “Thái phó!”

Vị khách chính là Liễu Mẫn. Mặc dù danh nghĩa là Thái phó, chuyên lo việc giảng dạy Thái tử, nhưng thực chất, thường xuyên phụ tá Hoàng đế giải quyết nhiều chính sự quốc gia. Chỉ là, học trò của quá mức ngang bướng cố chấp, đối với sách vở như đồ bỏ , khiến Liễu Mẫn cũng đành bó tay. Hôm nay hiếm khi Thái tử nhiệt tình gọi như thế, Liễu Mẫn khẽ nhíu mày, vẫn bước tới, vấn an: “Điện hạ.”

Thái tử đắc ý vì kiếm bức thư pháp tuyệt vời, dĩ nhiên vị Trạng nguyên khai triều của Đại Cẩm chiêm ngưỡng, liền cất lời: “Hôm nay bổn cung một bức chữ vô cùng tinh xảo, mời Thái phó thưởng thức.”

Liễu Mẫn thầm thở dài, chỉ nghĩ Thái tử đang đùa giỡn . Lần cũng chữ , ngờ mở là một bức Xuân Cung Đồ, khiến vị Trạng nguyên chính trực như đầu bỏ ngay lập tức.

Bức thư pháp từ từ mở , kịp rõ nét chữ, ngửi thấy một mùi hương thanh nhã thấm tận tim gan. Đây chính là mực hoa đào thượng hạng. Tương truyền, quân tử thường thích hoa đào, loại mực nhiều tự xưng là thanh cao, phẩm chất ưu tú ưa chuộng. Đến khi Liễu Mẫn rõ bút tích, cả chấn động, sững sờ tại chỗ như sét đ.á.n.h ngang tai.

Nét bút vô cùng uyển chuyển, tựa rồng bay phượng múa, ẩn chứa sự sắc bén nhưng toát ánh sáng nhàn nhạt. Đó là nét bút Liễu Mẫn cực kỳ quen thuộc, dường như mỗi ngày đều lật xem. Dòng chữ , Liễu Mẫn cả đời thể nào quên, chính là của chủ nhân bức thư giúp đoạt danh vị Trạng nguyên ba năm về , là của thần bí .

Kể từ khi đăng khoa Trạng nguyên, biến mất khỏi cuộc đời Liễu Mẫn, tựa hồ như từng xuất hiện. Liễu Mẫn tiến triều đình, Đế vương tín nhiệm sâu sắc, song cũng lôi kéo, hãm hại. Giữa thế sự trắng đen lẫn lộn, đôi khi cảm thấy mịt mờ, và trong những lúc , Liễu Mẫn vô nhớ tới thần bí . Người nọ thấu vạn vật, dường như thể hiểu tâm tư của , quả xứng đáng với hai chữ “tri kỷ”. Đời phù du vội vã, tri kỷ khó cầu. Đã lúc Liễu Mẫn tự nhủ, thần bí cùng với danh phận tri kỷ, chỉ là một giấc mộng hão huyền của riêng . Ấy mà hôm nay, bút tích đó nữa hiện mắt, khiến Liễu Mẫn đờ đẫn tại chỗ, dám tin những gì đang thấy.

Thái tử thấy Liễu Mẫn thất thần, liền phất tay mặt : “Thái phó, Thái phó?”

Liễu Mẫn hồn, kiềm chế kích động, liền nắm chặt lấy cánh tay Thái tử, gấp gáp truy vấn: “Điện hạ, bức chữ rốt cuộc từ , là do ai đích ?”

Liễu Mẫn là Thái phó của , Thái tử quen lâu nhưng bao giờ thấy mất tự chủ đến , nhất thời cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hắn lập tức hỏi ngược : “Thái phó kích động như thế? Chẳng lẽ ẩn tình gì liên quan đến nét chữ ?”

Liễu Mẫn nội tâm khẽ động, dĩ nhiên hiểu rằng thể để Thái tử phát hiện manh mối, liền vờ vẻ ngại ngùng, tạ : “Thần thấy nét bút khí phách, thực sự vô cùng kinh ngạc. Chữ xứng đáng với hai chữ ‘phong lưu’ (tài hoa). Thần là kẻ mê chữ, chút thất lễ, xin điện hạ trách phạt.”

Thái tử cân nhắc một lát, cũng thấy thoải mái. Những sách xưa nay đều thích những chuyện vẻ siêu phàm, Liễu Mẫn là Trạng nguyên, bình thường gặp chữ liền kích động, hôm nay thấy bức thư pháp tuyệt vời như thế mà thất lễ cũng là điều thể chấp nhận. Thái tử lập tức tin lời Liễu Mẫn, : “Tính tình của Liễu Thái phó quả thực thú vị.”

Không trách Thái tử dễ dàng tin lời Liễu Mẫn. Bởi lẽ, vị Thái phó thường ngày nổi tiếng là chính trực, khí tiết thanh cao, nội tâm trong sạch, xưa nay từng chuyện gì khuất tất. Đối diện với một bậc quân tử cao ngạo như thế, Thái tử tự nhiên lý do gì để hoài nghi.

Thấy Thái tử tin, Liễu Mẫn trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên dối gạt , lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. sự hiếu kỳ đối với bức thư quá lớn, rốt cuộc cũng thắng nỗi sợ hãi. Hắn dò hỏi: “Điện hạ, rốt cuộc nét chữ là của vị nhân sĩ nào?”

Thái tử bật sảng khoái, đáp: “Thái phó nghĩ xem, đời ai thể nét chữ như ?”

Liễu Mẫn trầm ngâm một lát: “Nét bút phong nhã thoát tục, ẩn chứa sự thẳng thắn vô tư, nhưng bên trong bao hàm sự sắc bén. Thần đoán, đây là bút tích của một bậc quân tử chân chính.” (Thực , lời sai lệch. Nét chữ thì mượt mà uyển chuyển, nhưng ý tứ bên trong sắc sảo, lập luận tinh vi, giống thẳng thắn vô tư, mà trái còn chút phức tạp khó lường. Song, Thái tử tất nhiên điều đó, và Liễu Mẫn cũng sẽ những suy tư trong lòng).

Thái tử lắc đầu: “Thái phó đoán nhầm. Chữ do bậc quân tử nào , mà là bút tích của một nữ tử.”

Liễu Mẫn kinh ngạc đến sững sờ: “Nữ tử ư? Vị tri kỷ thần bí , chẳng lẽ là nam nhân?”

“Chính xác.” Thái tử vỗ vai , giọng điệu đầy ẩn ý: “Thái phó nhất định thể ngờ đó là ai. Chính là Hoàng tổ mẫu cực kỳ yêu thương, mới hồi kinh năm nay, Hoằng An Quận chúa.”

Lời thốt , khác gì tiếng sấm giữa trời quang, Thái tử hề gây chấn động lớn đến mức nào trong lòng Liễu Mẫn. Hoằng An Quận chúa, Tưởng Nguyễn – Liễu Mẫn nàng? Ngày Thái hậu hồi kinh, thiếu nữ vận y phục đỏ rực rỡ, mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, dung nhan tuyệt sắc, phong thái trời ban. Liễu Mẫn vẫn nhớ rõ, nhưng đó cũng đầu tiên trông thấy Tưởng Nguyễn. Ba năm tại cung yến, thấy Tưởng Nguyễn trong chính sảnh, thẳng lưng kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, từ chối lời tứ hôn của Trần Quý phi. Khi , là Tân khoa Trạng nguyên, đường quan rộng mở, từng qua thế bi t.h.ả.m của đích nữ Tưởng gia. từng tưởng tượng , nữ tử , chính là tri kỷ thần bí mà bấy lâu nay ngưỡng mộ! Hóa , chính là nàng! Là nàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-172.html.]

Liễu Mẫn thể miêu tả rõ cảm giác trong lòng , chỉ cảm thấy kinh ngạc chút vị chua chát khó tả. Người tâm tư kinh luân, thể thấu hiểu suy nghĩ của , là một nữ tử, và còn gần gũi với đến .

Thái tử trêu ghẹo: “Thái phó đây là vẻ mặt gì? Chẳng lẽ bút tích của Hoằng An Quận chúa cho tâm phục khẩu phục? Bổn cung vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc nữ tử như thế nào mới thể khiến Thái phó động lòng. Giờ xem , chỉ cần chữ đẽ là đủ lọt thanh nhãn của Thái phó . Thái phó hẳn lòng mến mộ Quận chúa Hoằng An . Chi bằng Bổn cung với Mẫu hậu một tiếng, tứ hôn cho hai chăng?”

Nếu là ngày thường, Liễu Mẫn hẳn sẽ tức giận những lời trêu chọc quá trớn của Thái tử. hôm nay, chấn động quá lớn vượt qua cảm xúc khác. Hắn còn tâm trí nào để phân biệt ý trong lời của Thái tử nữa, chỉ đắm chìm trong những suy nghĩ rối bời của bản .

Thấy Liễu Mẫn vẫn còn thất thần, Thái tử chỉ cho rằng đó là biểu hiện của mê chữ gặp bảo vật hiếm , ngắm thêm đôi chút mà thôi. Bèn cất lời: “Thôi, Bổn cung cũng hàn huyên với ngươi nữa. Nếu Thái phó là thầy của Bổn cung, Bổn cung cũng ban cho ngươi một lời khuyên chân thành. Nếu để ý Hoằng An Quận chúa, nhất nên sớm tay. Bởi vì những của Bổn cung, ai nấy đều đang chằm chằm Hoằng An Quận chúa đó. Bức chữ Thái phó yêu thích như , Bổn cung liền thuận nước đẩy thuyền, tặng nó cho ngươi.” Dứt lời, ném bức chữ Liễu Mẫn đang ngẩn ngơ, lớn bước ngoài.

Tưởng Nguyễn hồi cung Từ Ninh, sách một hồi, nhận thấy tâm thần chút mỏi mệt. Thiên Trúc đang ở chỗ Dương cô cô, Tưởng Nguyễn liền dẫn theo Lộ Châu chuẩn du ngoạn ngự hoa viên. Nàng mới bước đến gần vườn hoa, liền thấy một tiếng gọi vang lên đầy kích động: “Hoằng An Quận chúa, xin dừng bước!”

Tưởng Nguyễn khẽ giật , đầu . Cách đó xa, một nam tử trẻ tuổi vận một nho sam màu xanh, cốt cách thanh sạch, cao ngạo. Nếu y là quan viên trọng yếu trong triều đình gần đây, bằng y trông giống một thư sinh bình thường hơn.

Liễu Mẫn thấy nàng đầu, ánh mắt khẽ lóe lên điều gì đó khác thường. Y tiến lên vài bước, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc của bậc thư sinh, giữ cách lễ nghi an với Tưởng Nguyễn. Y thẳng Tưởng Nguyễn, cất lời: “Xưa lời rằng: Thánh nhân lấy lễ trị quốc, quốc gia hưng thịnh; thánh nhân mất, quốc gia suy yếu. Là do lấy lễ trị quốc chính đạo. Song, : Lễ tuy , nhưng thể quản thúc dân chúng; chỉ Quốc pháp thiên hạ tuân theo, mới mong đạt thái bình thịnh thế. Tại hạ ngu , đối với vấn đề trăm mối khó giải, chỉ thể dựa cách thấu đáo của Quận chúa.”

Câu hỏi chính là nội dung của bức thư đầu tiên do thần bí gửi tới. Một câu hỏi tưởng chừng tùy ý đó, đổi vận mệnh cả đời của Liễu Mẫn.

Tưởng Nguyễn nhạt một tiếng, chăm chú vị công tử mặt. Quả nhiên, giống như kiếp , trở thành chức quan nhất phẩm, trở thành tâm phúc bên cạnh Thánh thượng. Chỉ là ở kiếp , thiếu những thị phi gập ghềnh, quan lộ thênh thang một đường bằng phẳng.

Đạo lý xưa nay, đường đều do bước mà thành, Liễu Mẫn là chính trực, thực học uyên thâm, trướng đế vương tự nhiên là nơi tập hợp những tài giỏi nhất. Nàng đáp lễ , cất lời khách khí nhưng đầy vẻ xa cách: “Liễu Thái phó, vấn đề , ngươi dường như hỏi nhầm .”

Liễu Mẫn chằm chằm nữ tử đang nhạt mặt. Kể từ khi nọ là nữ nhân, lòng lập tức trở nên vô cùng rối ren, trăm mối ngổn ngang. Thế nhưng giờ phút , biểu cảm của Tưởng Nguyễn vẻ gì là khó hiểu, chỉ sự thong dong thoải mái. Tuy nàng một tiếng động từ chối trả lời câu hỏi của , nhưng Liễu Mẫn , là nàng, đó chính là Tưởng Nguyễn sai.

Hắn nhiều vấn đề hỏi Tưởng Nguyễn, ví dụ như lúc nàng đề bài của Điện Thí, giúp ? Sau đó, tại nàng biến mất mắt ? Nếu hôm nay Thái tử vô tình đưa bức thư pháp , chừng sẽ mãi mãi mờ mịt, mãi mãi cơ hội bản cách tri âm gần kề đến .

Tưởng Nguyễn dường như nghẹn lời, nên mở miệng thế nào, liền : “Liễu Thái phó nếu như chuyện gì khác, bản Quận chúa xin cáo từ .” Dứt lời xoay rời , ngờ lưng , liền cảm thấy cánh tay giữ chặt. Liễu Mẫn màng đến quy củ lễ nghi, nắm chặt cánh tay của nàng.

Lộ Châu kinh hãi, vội vàng xung quanh, may là lúc trong hoa viên khác. Lộ Châu lo lắng : “Ngươi… vô lễ đến thế, mau buông tiểu thư nhà !”

Liễu Mẫn cố ý buông tay, ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Nguyễn, rốt cuộc khàn giọng hỏi: “Là nàng ?”

Đáp án rõ ràng là dễ thấy, Tưởng Nguyễn : “Là .”

Trong mắt Liễu Mẫn, một tia cảm xúc lướt qua, căng thẳng thở một , kiên định hỏi: “Vì giúp ?”

giúp ? Chẳng lẽ rằng là vì chuyện của kiếp ? Tưởng Nguyễn nhíu mày, : “Ta giúp là ngươi, mà là Trạng nguyên của Đại Cẩm triều. Không ngươi, cũng sẽ là khác.”

Không , cũng sẽ là khác? Liễu Mẫn chút thất thần, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ cảm xúc khó thành lời, thất vọng, phẫn nộ, tiếc nuối, uất ức đan xen hỗn tạp, khiến cho càng siết chặt thêm bàn tay đang nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, chặt đến mức Tưởng Nguyễn bất giác nhíu mày.

lúc , lưng truyền đến một giọng lạnh lùng, trầm thấp, ẩn chứa sự phẫn nộ kìm nén.

“Buông nàng .”

 

Loading...