Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử tuy gọi là bù , song y là kẻ ngu ngốc. Hắn rõ ẩn ý trong lời của Tưởng Nguyễn, bèn cau mày: “Ngươi cái gì? Lão Tứ thể liên hệ với lão Bát?”
Tưởng Nguyễn liếc bốn phía, : “Thái tử điện hạ, cần đến Bích Vân các để tìm vài cuốn thư tịch. Nếu điện hạ bận việc gì, thể đồng hành cùng .”
Bích Vân các là nơi cất giữ vô thư tịch, ngày thường các phi tần Thái hậu trong cung sai nha đến tìm sách . Thái tử suy nghĩ một lát, liền : “Được. Bổn cung cũng đến đó tham quan.”
Thái giám bên cạnh Thái tử khỏi kinh ngạc, bởi ai cũng rõ Điện hạ chán ghét việc sách nhất. Nếu hôm nay Thái tử và Tưởng Nguyễn cùng Bích Vân Các, ngày mai trong cung chắc chắn sẽ nhiều bàn tán. Thái tử từ đến nay luôn theo ý , thể để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó. Tưởng Nguyễn Ý Đức Thái hậu che chở, dĩ nhiên cũng chẳng hề sợ hãi. Hai bèn cùng đến Bích Vân Các.
Lúc , nơi đây một bóng . Thái tử cùng Tưởng Nguyễn chọn sách giá sách trong gác, hỏi: “Những lời ngươi thốt , rốt cuộc là hàm ý gì?”
Tưởng Nguyễn cẩn thận lướt mắt giá sách, cất tiếng: “Thái tử điện hạ, chẳng lẽ còn minh bạch?”
Thái tử thêm lời nào. Tưởng Nguyễn rõ cho , nhưng trong lòng từ đó gieo xuống một hạt giống hoài nghi. Mầm mống của sự nghi kỵ một khi chôn sâu, ngày phá đất mà nảy nở, e rằng sẽ còn khống chế nữa. Tuyên Lãng nữa lấy sự tin tưởng của Thái tử như đây, sợ rằng sẽ khó khăn. Thái tử chỉ cần để tâm điều tra, sẽ khó phát hiện vấn đề phức tạp giữa Tuyên Lãng và Bát hoàng tử.
“Tại ngươi ghét Bát đến ?” Thái tử hỏi.
Hắn thể lý giải nổi. Trong cung, tất cả đều yêu thích Tuyên Ly. Tuyên Ly ôn hòa như ngọc, tài đức vẹn , nhưng Tưởng Nguyễn đối đãi y tựa như rắn rết mãnh thú.
Tưởng Nguyễn : “Bát điện hạ , chỉ là khiến cảm thấy y giống với Nhị của , mà căm ghét nhất những tính cách giống Nhị .”
Thái tử cảm thấy hứng thú nàng: “Nhị của ngươi là hạng gì?”
“Miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm, lòng ác độc. Tự cho là thông minh, nhưng ngu xuẩn đến đáng .” Những lời hề khách khí khỏi khiến Thái tử kinh ngạc. Hắn đ.á.n.h giá Tưởng Nguyễn từ xuống một lượt, lắc đầu : “Ta vốn còn tưởng Tiêu Thiều coi trọng ngươi chỉ vì dung mạo xinh của ngươi. Hôm nay xem , lá gan của ngươi còn lớn hơn cả vẻ đó.” Nụ của mang theo vài phần tà mị: “Hôm nay chợt thấy hứng thú, thật cưới ngươi về Đông cung đấy.”
“Thái tử điện hạ nếu bản lĩnh đó, tự nhiên một lời oán thán.” Tưởng Nguyễn chọn xong sách bèn bước xuống lầu. Trong sảnh chính tấm gỗ hoa lê thành bàn sách lớn, bên đặt sẵn giấy và bút mực. Tưởng Nguyễn qua lướt qua, thấy là mực hoa đào thượng hạng, nàng khỏi dừng chân chốc lát.
Thái tử thấy , đùa cợt : “Ta Hòa Di , ngươi từ nhỏ đưa đến thôn trang, mẫu xuất từ võ tướng thế gia, nên ngươi tinh thông văn chương, chỉ giỏi ca múa quyến rũ như các vũ cơ.” Hắn cố ý những lời khó , xem phản ứng của Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn vẫn thản nhiên ngơ, sắc mặt hề biến đổi.
Quận chúa Hòa Di hận nàng đến thấu xương, tất nhiên sẽ bỏ qua bất cứ cơ hội nào bôi nhọ thanh danh của nàng ở bên ngoài. Tưởng Nguyễn cũng cần so đo với nàng, chỉ là mực hoa đào trong cung , trái khiến cho nàng nhớ tới kiếp . Tuyên Ly từng nắm tay dạy nàng chữ. Chiều tà năm xưa, cảnh cũ xưa đều biến mất. Người từng yêu thương nay thành cừu nhân, chỉ mùi mực hoa đào vẫn còn thơm ngát như thuở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-171.html.]
Nàng chậm rãi nhấc bút lên, Thái tử tò mò nàng. Trên Tưởng Nguyễn quá nhiều điều thần bí, chẳng trách Tiêu Thiều bình thường lạnh lùng cũng đối đãi khác biệt với nàng. Cho dù là Thái tử như , cũng cảm thấy vài phần hứng thú.
Tưởng Nguyễn cầm đầu bút chấm mực, nhớ nét bút tích của kiếp , chậm rãi đặt bút xuống. Đầu bút chạm giấy một tiếng động, chỉ mùi mực nhàn nhạt tỏa . Nét chữ phong lưu tiêu sái, nhưng ẩn chứa một mũi kiếm sắc lẹm, mỗi nét mực đều toát vẻ thanh nhã, hào khí bất phàm lời nào tả xiết.
Thiện tựa thanh tùng ác tựa hoa,
Thanh tùng lãnh đạm bất như hoa.
Đến tiết sương giáng một ngày nọ,
Chỉ thấy thanh tùng chẳng thấy hoa.
Thái tử ở một bên xem, những chữ giấy lên. Đọc xong cảm thấy chút ngạc nhiên, : “Thật ngờ, Hoằng An Quận chúa là hướng thiện như .”
Người hướng thiện? Tưởng Nguyễn khẩy một tiếng. Kiếp nàng quả thực thành tâm hướng thiện, nhưng nhận kết cục gì cơ chứ? Kiếp nàng tuyệt đối sẽ dẫm vết xe đổ của kiếp , chi bằng cứ một kẻ ác nhân trong mắt thế nhân, cho dù mang tiếng “Yêu nữ họa quốc” thì ? Ít nhất, nàng thể mở to mắt bảo vệ những trân quý.
Bản năng Thái tử cảm thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn chút lạnh lẽo, còn thêm điều gì đó, Tưởng Nguyễn ôm những cuốn sách chọn, với Thái tử: “Điện hạ nếu như còn chọn sách, thể ở chọn thật kỹ. Ta còn cần trở về cung Từ Ninh, đợi Điện hạ nữa.”
Sau khi Tưởng Nguyễn rời , ánh mắt Thái tử mới chuyển đến những con chữ bàn. Nét chữ vô cùng xinh , ngay cả thích cầm bút như cũng cảm thấy khí thái phi phàm. Chỉ là Tưởng Nguyễn ý mang nó . Thái tử trầm ngâm, lệnh tiểu thái giám bên cạnh thu bức chữ, đoạn xoay rời khỏi Bích Vân Các.
Sau khi Trần Quý phi Thái tử đến Bích Vân Các cùng Tưởng Nguyễn, tất nhiên cảm thấy chút kỳ quái. “Từ khi nào mà Thái tử quan hệ với Hoằng An Quận chúa như thế ?”
Thị nữ cận bẩm báo: “Hồi bẩm nương nương, hai vị dường như chỉ cùng chọn sách, đó chia ngay, thời gian cũng lâu.”
Trần Quý phi trầm ngâm đáp, trong lòng còn dám khinh thường Tưởng Nguyễn. Nếu lúc bà chỉ nghĩ nàng là một đích nữ may mắn và chút thông minh, thì nay xem , tâm cơ của nàng quả thực hề cạn. Chuyện nàng nhẹ nhàng giải quyết lệnh tứ hôn của bổn cung thì đành, đằng lưng một cái Thái hậu tự phong Hoằng An Quận chúa. Công việc như thế, nào một tiểu thư quan gia tầm thường thể nên. Sự sỉ nhục mà Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn gây cho bà tại cung yến mặt văn võ bá quan, bà vẫn khắc cốt ghi tâm.
“Tưởng Nguyễn là kẻ tầm thường.” Trần Quý phi lười biếng uốn ghế, phong thái tựa hắc miêu xinh kiều diễm. “Tiếp tục dò la tin tức.”
“Nô tỳ tuân lệnh.” Thị nữ khép nép lui xuống.