Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Danh tiếng của Hoằng An Quận chúa bây giờ trong Đại Cẩm triều ai . Lúc cũng chỉ là vị Quận chúa đột nhiên sắc phong Thái hậu sủng ái, lớn lên dung nhan khuynh thành tuyệt sắc. bách tính từ đến nay đều là bảo , Tuyên Du cũng tin lắm. Hôm nay tận mắt, trong lòng khỏi hối hận thôi. Sớm mỹ nhân như , liền xin Trần Quý phi cầu hôn Tưởng Nguyễn phi. Nếu trong phủ một tuyệt sắc giai nhân như thế, c.h.ế.t cũng cam tâm.

Chẳng qua Tuyên Du hề nghĩ rằng Ý Đức Thái hậu yêu thích Tưởng Nguyễn như thế, thể hứa gả nàng cho đứa cháu hoang dâm . Tuyên Du ưỡn mặt tiến lên vài bước về phía Tưởng Nguyễn. “Nói đến chúng cũng đều là một nhà. Hoằng An , bằng ngoài chơi với bản điện hạ một chút?” Mỹ nhân như , đời chiếm trong tay, thể cam tâm?

“Tam cùng Quận chúa chơi đây?” Một giọng trầm thấp vang lên từ lưng, thì là Thái tử và Tứ hoàng tử Tuyên Lãng đang tới hướng .

Tuyên Du nhíu mày, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với việc Thái tử đột nhiên chen ngang. Thái tử thoáng qua Tưởng Nguyễn, lớn . “Hoằng An , Bổn cung chuyện tìm , Tam chuyện gì thì hãy về . Ta mang Hoằng An .”

Nếu trong các Hoàng tử, Tuyên Du là kẻ ăn chơi khét tiếng, thì các khác đều đối thủ của , song Thái tử là một ngoại lệ. Có lẽ vì bản cũng Hoàng đế đoái hoài, tính tình Thái tử ngược vài phần phóng túng, đối diện với Tuyên Du, hai họ quả thực là kẻ tám lạng nửa cân, chẳng ai hơn ai bao nhiêu. Tuyên Du Thái tử đang mặt, bèn tiện dây dưa cùng Tưởng Nguyễn nữa. Hắn hung hăng phất ống tay áo, sắc mặt đổi, bỗng nhiên tủm tỉm với Tưởng Nguyễn: “Vậy Hoằng An Quận chúa, bản điện hạ ngày sẽ ghé thăm , chúng đàm đạo .”

Lời lẽ mập mờ đó khiến Lộ Châu khỏi cau mày. Còn Thái tử và Tuyên Lãng tỏ vẻ thấy nhưng thể trách. Tuyên Du khi xong với Tưởng Nguyễn, mới dậy, trợn mắt liếc Thái tử một cái, : “Đại ca, thần xin cáo từ .” Dứt lời cũng đợi Thái tử đáp lời, liền xoay cất bước rời .

Tuyên Lãng vẻ co rúm . Thái tử liếc y, : “Thật tiền đồ!” ý trách cứ, hiển nhiên quan hệ ngày thường của hai họ tệ. Còn Tuyên Du khi đối diện với Thái tử chút e dè, chắc chắn là do nghĩ đến địa vị Thái tử hiện nay thật khó xử, sớm muộn gì cũng phế bỏ, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là Thái tử danh nghĩa mà thôi. Thái tử dường như sớm quen với thái độ . Hắn Tưởng Nguyễn, cất lời: “Hoằng An, giờ đây ngươi chính là một miếng thịt thơm ngon đấy, Hoàng tổ mẫu sủng ái ngươi đến thế, Bổn cung cũng chút ganh tị.”

Ánh mắt Thái tử khi những lời phần u ám, nhưng những lời là sự thật. Thân là Thái tử, cả Hoàng đế lẫn Ý Đức Thái hậu yêu thích. Hoàng hậu dẫu đau lòng, cũng thể đổi cục diện . Tưởng Nguyễn mỉm : “Thái tử điện hạ là chủ nhân tương lai của Đại Cẩm triều, cần gì ganh tị với một nha đầu nho nhỏ như Nguyễn Nương.”

“Ngươi nào nha đầu gì, Bổn cung thấy ngươi chính là báu vật hiếm .” Hắn đột nhiên quỷ dị: “Không bằng, ngươi phi tử của Bổn cung thì ? Dù ngươi và Bổn cung cũng thực sự quan hệ m.á.u mủ, Đại Cẩm triều cũng từng tiền lệ mà.”

Tưởng Nguyễn nhạt đáp: “Nếu Thái tử điện hạ thể thuyết phục Thái hậu nương nương và Hoàng thượng, thì Nguyễn Nương cũng vấn đề gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-170.html.]

Thái tử thấy Tưởng Nguyễn tỏ vẻ lạnh nhạt, ngược hề để tâm, cũng chẳng chút tức giận. Tưởng Nguyễn khẽ liếc qua Tuyên Lãng. Y theo lưng Thái tử, dáng vẻ ôn hòa, vô hại. Thái tử bất tài, Tứ Hoàng tử vô năng, hai quả thực như đồng bệnh tương liên. Thực chất, quan hệ của Thái tử với các khác vốn hề , khá thiết với Tuyên Lãng . Song, dáng vẻ đó của Tuyên Lãng, dễ khiến Tưởng Nguyễn nhớ đến Tưởng Đan trong Tưởng phủ.

Cùng mang dáng vẻ nhu nhược, nhút nhát, cùng thích đ.â.m một nhát d.a.o lưng khác. Kiếp , Thái tử chẳng chính Tứ Hoàng quan hệ thiết với đ.â.m lưng ? Cuối cùng chịu kết cục tự vẫn trong ngục tối. Tuyên Lãng sớm gia nhập phe cánh Trần Quý phi, mà Thái tử xem địch như tri kỷ.

Tưởng Nguyễn Thái tử, : “Điện hạ chẳng còn chuyện riêng với Tưởng Nguyễn , bây giờ thể dời bước.”

Thái tử sững sờ. Đó chẳng qua là lời thuận miệng thốt , nàng xem là thật? Đang định mở lời, Tưởng Nguyễn sang với Tuyên Lãng: “Tứ điện hạ còn chuyện gì ? Nếu , và Thái tử điện hạ xin một bước.”

Tuyên Lãng kinh ngạc, ngờ Tưởng Nguyễn thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách như . Y nhất thời tủi nàng, ánh mắt ngước lên đầy vẻ uất ức, khiến ngoài còn tưởng rằng Tưởng Nguyễn bắt nạt Tứ Hoàng tử .

Thái tử nhíu mày. Tuyên Lãng xòa: “Vậy Đại ca, Tứ xin . Đại ca và Quận chúa cứ thong thả đàm đạo, cáo từ.” Dứt lời liền vội vàng rời , mặt y tuy lộ vẻ tức giận, nhưng ẩn chứa sự hoảng loạn và bất an.

Thái tử bóng lưng Tuyên Lãng khuất dần, chút vui Tưởng Nguyễn, : “Hoằng An Quận chúa, ngươi đang ?”

“Thái tử điện hạ chắc cũng , bản Quận chúa gần đây vô cùng chán ghét Bát điện hạ.”

Thái tử khựng . Việc Tưởng Nguyễn ghét Tuyên Ly, nhận từ lâu, mặc dù cớ sự vì nàng căm ghét vị Bát phong thần tuấn lãng của . vì Thái tử cũng thích Tuyên Ly, nên đối với điểm của Tưởng Nguyễn, Thái tử vẫn hài lòng.

Tưởng Nguyễn thản nhiên : “Bản Quận chúa ghét một con kiến, thứ con kiến từng chạm cũng sẽ vứt bỏ. Bản Quận chúa ghét Bát điện hạ, những kẻ quan hệ mật thiết với Bát điện hạ, bản Quận chúa cũng sẽ vô cùng chán ghét.”

 

Loading...