Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trở Nguyễn Cư, Tưởng Nguyễn cho lui tất cả nha . Liên Kiều và Lộ Châu cũng rõ xảy chuyện gì, kẻ duy nhất rõ chuyện là Thiên Trúc với tính cách bí ẩn khó lường. Mặc dù buồn bực trong lòng, các nha vẫn lời lui ngoài. Trong phòng nhất thời chỉ còn một Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn tĩnh tọa bàn sách, chẳng rõ đang trầm tư điều gì, thoáng chốc sắc trời tối sầm. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng chợt dâng lên chút phiền muộn, bèn dậy rời khỏi phòng. Nguyễn Cư lớn cũng lớn, nàng men theo hướng sân đến bên chân tường, xuống đó.
Vầng trăng đêm hè sáng, lớn tròn vành vạnh, tựa hồ một viên minh châu khổng lồ, rọi sáng ngóc ngách trong sân. Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong đầu trong chốc lát hiện lên lời Hạ Nghiên :
Là Tưởng Đan, là Tưởng Đan bỏ t.h.u.ố.c độc t.h.u.ố.c bổ Triệu Mi uống hằng ngày.
Nàng nhớ khi Tam di nương lâm chung gửi gắm Tưởng Đan cho Triệu Mi. Triệu Mi là chủ mẫu đương gia của Tưởng gia, cảm thương Tưởng Đan tuổi còn nhỏ mất mẫu , bèn xem nàng như con gái ruột mà hết mực yêu thương. Mặc dù khi đó Tưởng Quyền lạnh nhạt với Triệu Mi từ lâu, so với Triệu Mi, Hạ Nghiên mới càng giống với chủ mẫu, nhưng mấy con Triệu Mi khi vẫn sống vui vẻ hòa thuận.
Đối với Tưởng Đan, Tưởng Nguyễn lúc nhỏ chỉ cảm thấy vị Tứ nhát gan một chút. Thỉnh thoảng nàng cũng vô cùng kề cận Triệu Mi, ngay cả nàng thấy cũng chút ghen tị. ngẫm thấy cũng bình thường, chỉ là một tiểu cô nương còn mẫu đang ỷ cả mà thôi.
Bây giờ nghĩ , Tưởng Nguyễn cảm thấy một cỗ hàn khí thấu xương. Những độc d.ư.ợ.c lúc Triệu Mi dùng là do Tưởng Đan tự tay hạ, chỉ như thế, Tưởng Đan còn hạ độc cả nàng. Tưởng Nguyễn lúc mới hiểu rõ, vì thể vẫn luôn , hóa là vì lúc còn nhỏ, ăn những thứ độc từ lúc nào . Chỉ là Tưởng Đan lúc đó vẫn còn nhát gan, ngày thường tìm cơ hội hạ độc bánh của nàng cũng nhiều lắm. Về nàng chuyển đến thôn trang, nếu cũng liệu bây giờ còn mạng để ở đây .
Tưởng Đan. Tưởng Nguyễn lạnh trong lòng. Hóa , trong phủ ẩn giấu một kẻ sâu hiểm đến thế, nàng là một nữ nhân tâm địa độc ác đến nhường . Nghĩ đến một đời của mẫu cứ như một trò đùa dai, trong lòng Tưởng Nguyễn là giận dữ là bi thương.
Nàng bên chân tường bao lâu cũng rõ, cho đến khi cảm thấy ê ẩm, Tưởng Nguyễn mới dậy, trở về phòng. Vừa đầu liền ngẩn . Cách đó xa, một thanh niên mặc áo đen lẳng lặng tàng cây, yên lặng về phía nàng, rõ ràng là tới từ lâu.
“Ngươi, trở về.” Tiêu Thiều biến mất mấy ngày, nay đột nhiên xuất hiện, rõ từ tới. Tưởng Nguyễn đang mang nặng tâm sự, trái cũng bận tâm trách cứ việc nửa đêm tự tiện xông phủ.
Tiêu Thiều nhíu mày, về phía nàng, trầm giọng . “Ngươi ?”
Vừa trở về liền Thiên Trúc kể chuyện xảy trong mấy ngày qua, thấy Tưởng Nguyễn vẻ mặt phiền lòng bên tường, chẳng đang nghĩ về điều gì, cảm giác cô độc vô cùng. Bóng lưng tiêu điều khiến khác cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tưởng Nguyễn Tiêu Thiều về phía , vươn tay về phía nàng, dường như xoa lên mặt nàng, nhưng lúc sắp chạm tới dừng , chỉ hỏi. “Vì vẫn lành?”
Đã vài ngày trôi qua, dấu tay mặt vẫn còn vết sưng đỏ rõ khuôn mặt trắng noãn của nàng. Tưởng Nguyễn khẽ giật , đầu chỗ khác. “Ngày mai cung một chuyến.”
Tiêu Thiều khẽ khựng , dường như lĩnh hội. Hắn suy nghĩ đôi chút, vẫn lấy một chiếc bình sứ từ trong n.g.ự.c đưa cho nàng, giọng trầm : "Sau khi nhập cung thì dùng tới." Tưởng Nguyễn nhận lấy, khe khẽ đáp: "Đa tạ."
Tâm trạng của nàng hôm nay quả thực quá mức u uất, ngay cả thường cũng dễ dàng thấu, huống chi là Tiêu Thiều, nhạy bén phi thường. Hắn liếc Tưởng Nguyễn một cái, đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, khẽ nhấc lên. Tưởng Nguyễn còn kịp định thần, thấy ở cành cây lê cổ thụ trong viện.
"Ngươi đang gì ?" Ngồi cây lê mà thể run rẩy, nàng chỉ thể đưa tay siết chặt lấy cánh tay , nhưng vẫn cảm thấy đủ an . Trong phút chốc, Tưởng Nguyễn dứt khoát đưa tay ôm chặt lấy hông Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều vốn chỉ định đưa Tưởng Nguyễn lên cây. Trong Cẩm Y Vệ, khi Cẩm Nhất và Cẩm Nhị phiền lòng, bọn chúng thường trèo lên cây uống rượu giải sầu. Trước mắt rượu, Tiêu Thiều nghĩ rằng ngắm trăng đôi chút lẽ sẽ giúp tâm trạng nàng thư thái hơn. Nào ngờ Tưởng Nguyễn vòng tay ôm chặt eo , khiến cả Tiêu Thiều lập tức cứng đờ, một tia cảm xúc lạ lẫm nhanh chóng dâng lên trong lòng. Hương thơm thiếu nữ độc đáo thoảng chóp mũi, bàn tay đang nắm giữ y phục của ánh trăng trắng nõn như ngọc. Trong lòng Tiêu Thiều dấy lên một sự kích động vô danh, đưa tay phủ lấy đôi tay mềm mại .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-166.html.]
Sau khi ôm lấy eo Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn mới kịp bừng tỉnh, chút ảo não vì sự xúc động nhất thời, vội vàng buông tay. Nàng vô thức ngước phản ứng của Tiêu Thiều, chỉ thấy ngây ngốc cành cây, gương mặt nghiêng trăng khuya tuyệt trần đến nỗi ngày thường ưu nhã lạnh lùng như , nay thêm vài phần đáng yêu lạ lùng. "Này." Nàng cố gắng giữ cho giọng của bình tĩnh nhất thể. "Đưa xuống ."
Tiêu Thiều hồn, khẽ mấp máy môi, hỏi: "Như , ngươi đỡ hơn chút nào ?" "Không đỡ!" Tưởng Nguyễn bực bội đáp, ngữ khí nặng nề. "Chẳng hề thư thái hơn chút nào cả!" Tiêu Thiều kinh ngạc liếc nàng. Tưởng Nguyễn vốn thường ngày vô cùng điềm tĩnh, hiếm khi lúc tức giận đến mức thở dốc như hiện tại. Hắn thấy vô cùng thú vị, dứt khoát duỗi thẳng hai chân, chắp hai tay gáy dựa nhánh cây nghỉ ngơi.
Cẩm Nhất và Thiên Trúc đang ở xa đồng thời trợn trừng mắt. Hai , vốn ngày thường điềm tĩnh, thong dong, âm hiểm, xảo trá, giờ phút trở nên ngây thơ đến mức khó tin? Thật chẳng khác nào hai đứa trẻ vài tuổi.
Tưởng Nguyễn đang dài khoan thai , chỉ hận lúc đầu chuyên tâm luyện võ, nếu thể đá văng kẻ xuống cây. Ngồi cây cao, làn gió hạ hiu hiu thổi tới, quả thực xua tan phần nào tâm tình phiền muộn của nàng. Trong Tưởng phủ, nơi cả ngày chìm trong đấu đá tính toán, tràn ngập âm mưu quỷ kế, thật khó một khoảnh khắc tĩnh tâm. Những lúc thư thái, cần mảy may suy nghĩ như thế , đối với nàng, cũng là một loại xa xỉ phẩm.
Nàng khẽ đầu, gương mặt Tiêu Thiều liền đối diện với nàng. Vị thanh niên vốn dĩ sinh tuyệt diễm, trong kinh thành đồn rằng con gái Tưởng gia nghiêng nước nghiêng thành, là vì Tiêu Thiều là nam nhi. Ví như lúc nàng sang, đôi môi mỏng của Tiêu Thiều mím chặt, hàng chân mày dài thanh tú chếch về phía tóc mai, sống mũi cao thẳng. Dung mạo xinh tuấn, mà động lòng nhất chính là đôi mắt đen như mực. Giờ khắc , chúng đang nhắm chặt, hàng mi dài cong vút rủ xuống. Tưởng Nguyễn , trong lòng khỏi thầm mắng: ‘Là nam nhân, lông mi dài như thì để gì?’ nàng chút ngứa tay, bất giác đưa tay chạm thử.
Cẩm Nhất căng thẳng huých nhẹ Thiên Trúc: "Nàng gì ? Chẳng lẽ định phi lễ chủ tử của chúng ?" "Ta ?" Thiên Trúc hậm hực đáp. "Ngươi xem dáng vẻ của chủ tử , chẳng là đang hoan nghênh đến phi lễ ?"
Hai tay Tưởng Nguyễn đang chực chạm hàng mi Tiêu Thiều, bỗng nhiên mở mắt. Tưởng Nguyễn sững sờ, đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy . Đôi mắt Tiêu Thiều là tuyệt mỹ nhất; thường ngày nét mặt lạnh lùng, nhưng cảm xúc đều trọn trong đáy mắt. Giờ khắc , , chúng sáng lấp lánh tựa kim cương vỡ vụn tản , mê hoặc lòng . Cho dù là tâm kiên cố như bàn thạch, mắt thấy cảnh cũng nhịn mà động lòng.
Tưởng Nguyễn ngẩn , Tiêu Thiều cũng thoáng ngạc nhiên. Nàng chớp chớp đôi mắt , ánh mắt ngày thường luôn ẩn chứa sự châm chọc trào phúng, nay chỉ sự hoang mang thuần khiết. Đôi mắt trong suốt bất giác liền hiện vẻ mị hoặc độc nhất của thiếu nữ.
Tiêu Thiều chỉ cảm thấy trong lòng như hàng trăm con kiến bò qua bò , vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Tưởng Nguyễn vẫn ngây , ánh mắt rơi vành tai ửng đỏ của Tiêu Thiều. ‘Người đơn thuần đến ?’ Nàng bật khúc khích. Tiếng khiến Tiêu Thiều chút ảo não, nghiêng thẳng dậy, quên mất hai vẫn còn ở cây. Trong lúc vô tình, cành cây đung đưa, phát tiếng 'rắc rắc' vỡ tan. Cả hai đồng thời ngã nhào xuống .
Tưởng Nguyễn kinh hãi thốt lên một tiếng. Tiêu Thiều vội vàng đưa tay đỡ lấy eo nàng. Đợi đến khi hai lấy tinh thần, họ ở tư thế một một : Tiêu Thiều đè lên Tưởng Nguyễn, một tay theo bản năng đệm gáy nàng, còn lá cây thì rơi rụng lả tả khắp hai . Lộ Châu và Bạch Chỉ tiếng động liền chạy tới, đến thấy trọn vẹn cảnh tượng . Cẩm Nhất vội vàng che mắt, Thiên Trúc bên cạnh còn giữ vẻ trầm tĩnh thường ngày, kích động nuốt khan một ngụm nước bọt. "Chủ tử... Không ngờ Chủ tử nhiệt tình đến thế."
Liên Kiều sợ kinh động bên ngoài, trong lòng căm tức oán hận, vội đẩy Tiêu Thiều , đỡ Tưởng Nguyễn dậy. Nàng che chắn tiểu thư, cảnh giác về phía Tiêu Thiều, trầm giọng chất vấn: "Tiêu Vương gia, nửa đêm canh ba xông phủ tư gia, chẳng lẽ là hành vi phi lễ với tiểu thư nhà ?"
Liên Kiều vốn tính đanh đá, lời thẳng thừng, hề ý thức lời lẽ của phạm điều cấm kỵ. Tiêu Thiều , mi tâm bất giác nhíu .
Lộ Châu trái thấy hân hoan trong lòng. Nàng xuất từ chốn dân dã, quy củ đối với nàng quá quan trọng như Bạch Chỉ và Liên Kiều. Nàng chỉ cần liếc mắt là nhận Tiêu Thiều kẻ tầm thường. Một lạnh lùng như y, đối xử với Tưởng Nguyễn khác biệt với ngoài. Nếu vị Vương gia cô gia, chẳng là chuyện ? Trong thâm tâm Lộ Châu tự thấy, nữ chủ nhân Cẩm Anh Vương phủ cũng tệ, ít nhất những chuyện chướng tai gai mắt trong phủ Tưởng gia hiện nay, đám cũng chẳng dám dễ dàng quấy rầy Tưởng Nguyễn nữa.
Tưởng Nguyễn cảm thấy đầu óc cuồng. Lộ Châu và Liên Kiều đều hiểu lầm, nghĩ đến việc là do Tiêu Thiều nửa đêm xông phủ mà , nàng khỏi lườm y một cái. Nàng xưa nay bề ngoài luôn ôn hòa, nhưng thực chất cực kỳ xa cách, chỉ khi ở cùng những cận mới bộc lộ bản tính chân thật. Hành động rơi mắt Lộ Châu và Liên Kiều, khiến hai nàng kinh ngạc, càng thêm chắc chắn suy đoán tiểu thư nhà cùng Cẩm Anh Vương trẻ tuổi ắt gian tình.
Tiêu Thiều thấy , đáy mắt lướt qua một tia thú vị. Y cũng tiếp tục gây thêm rắc rối cho Tưởng Nguyễn, chỉ trầm giọng : “Nếu chuyện gì, cứ đến Đông Phong Lâu tìm . Đêm khuya, ngươi hãy nghỉ ngơi sớm .” Nói xong, y xoay , nhẹ nhàng nhảy lên tường, ảnh chìm màn đêm tĩnh mịch.
Đường đường là chủ nhân của ba mươi vạn Cẩm Y vệ Đại Cẩm triều, hết đến khác học theo kẻ háo sắc mà trèo tường. Cử chỉ của Tiêu Thiều khi rời dĩ nhiên vô cùng tao nhã, phiêu dật, nhưng lời y khi biến mất khiến khác nghĩ ngợi miên man bất tuyệt, nhất thời dấy lên một cơn sóng lớn trong lòng hai nha của Tưởng Nguyễn.
Bởi vì sự quấy nhiễu của Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn cũng còn để tâm đến những lời Hạ Nghiên ban ngày nữa, ngay cả chuyện của Tưởng Đan cũng còn bận lòng, tâm trạng trái hơn . Nàng trở về phòng, suy nghĩ nhiều, tắt đèn an giấc sớm.