Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuở , Hạ Nghiên nổi danh tài nữ chốn kinh thành, văn thơ tài hoa, tranh họa tuyệt mỹ. Nữ công gia chánh, cầm kỳ thi họa, thứ gì bà thấu hiểu, sở trường nào bà tinh thông. Bà là mục tiêu ngưỡng mộ của muôn vàn nam tử, là đối tượng đố kỵ của nữ nhi.
Thế nhưng, bà vẫn thể gả phủ vương gia, chỉ bởi phụ bà là thứ tử trong phủ, khiến phận của bà cũng chẳng thể nào cao quý. Những vương hầu tướng quân , nếu cưới bà , cũng chỉ thể đưa về , thể nâng chính thê.
Chuyện đáng sợ nhất đời , là mỹ nhân về già, mà là ý chí của lấm bùn trèo lên trồng hoa mẫu đơn. Thuở thiếu thời, Hạ Nghiên lòng cao hơn trời, một lòng khát khao leo lên một mối hôn sự vinh hiển. lúc , bà gặp Tưởng Quyền. Tưởng Quyền là tân quý nhân trong triều đình, dung mạo nho nhã tuấn, phong thái nhẹ nhàng, cùng bà từng thề non hẹn biển. rốt cuộc, cưới là bà .
Hạ Nghiên từng từ xa trông thấy Triệu Mi một . Khi đó, Tưởng Quyền báo tin rằng sẽ thành với thiên kim Triệu gia. Hạ Nghiên lén tới bên ngoài phủ Tướng quân, liền thấy thiếu nữ mang nụ tùy ý phóng khoáng . Nàng khoác xiêm y đỏ rực, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui thuần khiết. Hiển nhiên, đó là một cô nương lớn lên trong nhung lụa, bình an vô lo, cha và trưởng nàng bằng ánh mắt cưng chiều vô hạn. Trong lòng Hạ Nghiên chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp đến cực điểm.
Bà nghĩ, dựa mà đời cần tốn chút sức lực nào thể tất cả những thứ mà kẻ khác khát cầu cả đời, còn thì đêm ngày tâm niệm vĩnh viễn thể nào chạm tới?
Bà ghen ghét, đố kỵ, ghen tị đến mức phát điên. Bà nghĩ, nếu thể khiến vị thiên kim đại tiểu thư lo âu sầu muộn cũng nếm thử tư vị vùi dập trong bùn đất như bà thì bao. Bà đẩy nàng xuống vũng bùn, vĩnh viễn thấy ánh mặt trời. Bà đôi mắt tràn đầy niềm vui vĩnh viễn tắt nụ , khiến nàng chậm rãi khô héo, khiến nàng chứng kiến những chuyện tàn độc t.h.ả.m khốc nhất thế gian , khiến nàng chân mà đau đớn lóc.
Chính ngày hôm đó, Hạ Nghiên đổi chủ ý. Bà nghĩ, cho dù cũng Tưởng phủ. Không vì bất kỳ điều gì khác, chính là để khiến cho linh hồn trong sạch, hạnh phúc từ nay về trở nên bất hạnh và đau thương.
Bà điều đó. Triệu Mi Tưởng phủ, Triệu Mi mất sự cưng chiều, Triệu Mi hạ nhân khinh thường bắt nạt, con cái mà Triệu Mi sinh mãi mãi nhận sự yêu thương của Tưởng Quyền. Cho đến khi Triệu Mi qua đời, Hạ Nghiên đinh ninh rằng cả đời đạp Triệu Mi chân. Ai ngờ, ngay lúc đây, bà thấy Tưởng Nguyễn một áo đỏ trong bóng tối, nhưng trong ánh mắt nàng là sự vui vẻ trong sáng của năm đó, mà là sự trào phúng thấu tim gan, như đang nhạo một kẻ tự lượng sức .
Hạ Nghiên hét lớn một tiếng, chợt đ.á.n.h thẳng về phía Tưởng Nguyễn, bà cào nát dung nhan tuyệt mỹ đó. động tác của Thiên Trúc nhanh hơn, bay lên tung một cước đá thẳng đầu gối bà . Hạ Nghiên chợt ngã quỵ, quỳ gối ngay mặt Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn bà , thản nhiên cất lời: “Tưởng phu nhân, mùi vị ngã địa ngục tuyệt vời ?”
Hạ Nghiên khẽ giật , chợt phá lên lớn. Bà chỉ thẳng mặt Tưởng Nguyễn, rít lên: “Tiện nhân! Ngươi giống hệt tiện tì vô sỉ đó của ngươi!”
“CHÁT!!” Tiếng tát vang lên khô khốc. Thiên Trúc đưa khăn qua, Tưởng Nguyễn khẽ lau tay, về phía Hạ Nghiên đang trợn mắt há hốc mồm vì đánh, nàng mỉm : “Bản quận chúa khuyên , lời họa thường xuất từ miệng.”
Hạ Nghiên nghiến răng hung hăng, đột nhiên cúi đầu xuống bật . Bà vò mẻ thêm nứt, bèn dứt khoát : “Ngươi giận ? Con tiện nhân , xem ngươi che chở cho đoản mệnh của nhỉ. Đáng tiếc, lúc khi nàng c.h.ế.t ngươi thấy bộ dạng lóc quỳ xuống cầu xin tha cho các ngươi một mạng, chậc chậc, thật sự là vô cùng hổ đấy.”
Ánh mắt Tưởng Nguyễn động, vẫn chuyện. Hạ Nghiên vẫn còn tiếp tục: “Hừ, ngươi ngươi c.h.ế.t như thế nào đúng ? Lúc thể nàng , khuyên lão gia quan tâm nàng một chút, lão gia phân phó phòng bếp đưa t.h.u.ố.c bổ cho nàng . Con tiện nhân thấy là đồ do lão gia đưa tới, vui mừng hớn hở uống hết, rằng thứ uống chính là độc dược.” Hạ Nghiên đầy quái dị. “ mà cũng hề để đầu mối gì, bởi vì độc do hạ. Ngươi đoán thử xem, rốt cuộc là do ai đây?”
Nội tâm Tưởng Nguyễn rung động, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hề lộ nửa phần cảm xúc. Hạ Nghiên đột nhiên rộ lên, tựa như gặp chuyện nực khôn tả, cất lời: "Là Tưởng Đan! Ha ha ha, chỉ sai uy h.i.ế.p Tưởng Đan vài câu, nàng liền sợ hãi đến mức ngày ngày hạ độc thang t.h.u.ố.c của Triệu Mi. Triệu Mi cả đời hiền lương nhân hậu, hề nuôi một con sói mắt trắng ngay bên cạnh ! Chẳng qua , phát hiện một chuyện càng thêm thú vị, đó là Tưởng Đan mà còn hạ độc cả ngươi nữa." Nàng lớn : "Bởi vì cho nàng rằng, sự đối đãi của Triệu Mi với nàng chỉ là giả tạo, ngươi mới là đích nữ của Triệu Mi, Triệu Mi vĩnh viễn thể đối xử với nàng như đối với ngươi. Chỉ cần ngươi c.h.ế.t , Tưởng Tín Chi cũng chỉ còn một duy nhất là nàng , Triệu Mi dĩ nhiên sẽ xem nàng như con gái ruột. Tưởng Đan xong, lập tức tìm cơ hội hạ độc bánh của ngươi trong những ngày thường. Ha ha ha! Trong phủ , Tưởng Đan mới đích thực là kẻ lòng hiểm độc nhất. Các ngươi đối xử với nàng như , nàng hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi. Lúc đây, ngươi cảm thấy thất vọng và đau đớn lắm ?"
Thiên Trúc kinh ngạc khẽ liếc Tưởng Nguyễn. Nàng lặng im lời nào, sắc mặt hề biến đổi, như thể căn bản từng thấy lời nào từ Hạ Nghiên. Nàng chỉ thản nhiên cất lời: "Đa tạ Tưởng phu nhân chỉ giáo, hóa còn chuyện như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-165.html.]
Hạ Nghiên lớn, : "Hôm nay sa chân nơi , tài trí bằng ngươi, thua tay ngươi, dĩ nhiên chẳng còn hy vọng thoát . còn ngươi thì ? Tiện nhân Triệu Mi xuống địa ngục , lão gia căm ghét ngươi đến nhường đó, ngươi cùng trưởng sắp c.h.ế.t của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đón nhận kết cục bi thảm! Trong phủ , kẻ các ngươi c.h.ế.t nhiều vô kể, cẩn thận một ngày ngươi xuống địa ngục, còn hung thủ rốt cuộc là ai!"
Tưởng Nguyễn mỉm : "Ta xuống địa ngục thì liên quan gì tới Tưởng phu nhân? Chẳng qua, Tưởng phu nhân thể xuống địa ngục , nắm chắc trong lòng bàn tay."
Hạ Nghiên khẽ giật , cảnh giác Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài: "Tưởng phu nhân nghĩ ở tiểu phật đường , kiếp xem như còn gì để trông mong. E rằng kỳ vọng đều ký thác lên Nhị và Nhị ca. Tưởng phu nhân thử nghĩ xem, nếu chuyện đích mẫu lén lút tư thông với ngoài truyền bá, liệu Nhị ca và Nhị còn thể ngẩng đầu ở kinh thành? Làm thể tiền đồ xán lạn?"
Thân thể Hạ Nghiên chợt run rẩy! Quả đúng như , nếu chuyện bà thông dâm và hãm hại đích nữ truyền , các đồng liêu sẽ Tưởng Siêu bằng ánh mắt nào? Gia đình danh giá nào còn dám cưới gả Tưởng Tố Tố? Thanh danh của đích mẫu ảnh hưởng lớn đến tương lai con cái , Hạ Nghiên tất nhiên hiểu rõ. Bà đột ngột ngẩng đầu, lớn tiếng : "Người ngoài thể ? Lão gia nhất định sẽ tiết lộ chuyện !" Bà hét lên. Tưởng Quyền yêu thương hai đứa con như , tất nhiên sẽ bêu rếu chuyện trong nhà ngoài. Một khi tin đồn lan , mặt mũi Tưởng Quyền cũng chẳng còn chỗ mà đặt.
Nụ của Tưởng Nguyễn càng thêm dịu dàng: "Miệng đời nhiều chuyện, đời bức tường nào gió lọt qua. Tưởng phu nhân dám chắc chắn rằng chuyện sẽ đồn thổi ?"
"Là ngươi. Chính là ngươi. . ." Hạ Nghiên Tưởng Nguyễn tựa như đang thấy ác quỷ, "Ngươi hãm hại bọn chúng. . ."
"Kẻ hãm hại bọn chúng chính là ngươi, ." Tưởng Nguyễn thẳng mắt bà , nhả từng lời, từng chữ.
Hạ Nghiên chợt quỳ rạp xuống mặt Tưởng Nguyễn, liên tục khấu đầu: "Ta cầu xin ngươi, đừng hại bọn chúng, van xin ngươi hãy cứu bọn chúng! Dù gì bọn chúng cũng là tỷ của ngươi. Mọi tội đều do một gây , ngươi cứ oán hận một là đủ, bọn chúng vô tội."
Hạ Nghiên khấu đầu liên tục hơn mười cái, Tưởng Nguyễn vẫn thờ ơ hề mảy may động đậy. Cuối cùng, bà ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, lạnh : "Nếu ngươi truyền ngoài, thì cứ ."
"Tưởng phu nhân lúc đang nghĩ rằng, chỉ cần tự vẫn là xong chuyện?" Tưởng Nguyễn thản nhiên cất lời.
Hạ Nghiên hoảng sợ nàng. Quả thực bà tính toán như . Nếu Tưởng Nguyễn nhất định bêu rếu chuyện , bà sẽ dùng một sợi dây lụa thắt cổ, c.h.ế.t thì hết chuyện, ngoài cũng còn cớ gì để dùng chuyện ảnh hưởng đến Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu nữa. Bà chẳng còn gì, tâm nguyện duy nhất trong đời chính là thấy hai Tưởng Siêu, Tưởng Tố Tố thể sống cuộc đời thong dong, sung túc. Nào ngờ, Tưởng Nguyễn giống như con sâu trong bụng bà , chỉ bằng một câu vạch trần triệt để tâm tư của bà .
Tưởng Nguyễn bật thành tiếng. “Tưởng phu nhân yêu thương con cái như , quả khiến cảm động đến rơi lệ. Chẳng qua, Nhị và Nhị ca liệu thể nghĩ cho phu nhân như thế chăng?” Nàng cúi xuống, thẳng mắt của Hạ Nghiên. “Ta nghĩ, Nhị và Nhị ca hẳn cảm thấy hổ vì một mẫu như thế. Nếu Tưởng phu nhân thể tự kết liễu, họ nhất định sẽ tìm cách xóa bỏ sự tồn tại của phu nhân, bởi lẽ đối với bọn họ, phu nhân chính là một vết nhơ chói mắt.” Nàng chằm chằm ánh mắt sợ hãi của Hạ Nghiên, đến khoái trá. “Đến lúc đó, Tưởng phu nhân tận mắt chứng kiến cốt nhục do sinh tay bài trừ sự hiện hữu của , chắc chắn sẽ đau đớn thấu tâm can. Chỉ đoạt mạng , là Nhị là Nhị ca đây?”
Nàng thẳng lên, khẽ liếc mắt qua Hạ Nghiên, giọng băng giá đến cực điểm. “Tưởng phu nhân, yên tâm, sẽ để ngươi c.h.ế.t một cách dễ dàng như . Mạng ngươi, sẽ tự tay bóp chết. Kẻ hạ thủ ngươi, nhất định là ruột thịt do ngươi sinh .” Giọng điệu của nàng mang theo vẻ yêu dị, ẩn chứa một loại cám dỗ khác thường, tựa như ma quỷ nơi địa ngục đang ngoắc tay vẫy gọi. Nàng thản nhiên tiếp. “Cốt nhục tương tàn là một vở kịch , bản Quận chúa tâm địa độc ác, thể bỏ qua ?”
Tà váy đỏ kiều diễm khẽ lướt nền gạch, cánh cửa tiểu phật đường "két~" một tiếng, khép chặt nữa, nhốt trọn tiếng nức nở, thất thanh của một kẻ đang sụp đổ bên trong.
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó hai bà tử canh gác ngoài cửa. “Canh giữ cẩn thận, đừng để bà chết.”