Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức Hạ Nghiên “thất thế” trong phủ, khi truyền đến chỗ Tưởng Nguyễn, tất nhiên cũng truyền đến tai Tưởng Đan đang giả vờ “thanh tâm quả dục”.

Nha khẽ : "Thật ngờ phu nhân rơi kết cục thê t.h.ả.m ."

Tưởng Đan một tay chống cằm, tay còn khẽ đưa ngoài cửa sổ. So với vẻ non nớt ba năm , kể từ khi qua lễ cập kê, nàng thêm vài phần mỹ lệ của một thiếu nữ. Dung mạo Tưởng Đan sắc sảo vũ mị như Tưởng Nguyễn, cũng chẳng thanh lệ như Tưởng Tố Tố, mà tự một vẻ nhu thuận, dịu dàng riêng biệt. Chỉ là giờ phút vẻ mặt nàng chút âm trầm, khác hẳn với vẻ ngoài yêu kiều e lệ thường ngày, như thể là hai khác biệt.

"Muốn tính kế Tưởng Nguyễn, đầu óc vẫn còn quá ngu dốt." Nàng khẩy một tiếng.

Nha lập tức im bặt. Ba năm nay, tiểu thư của nàng ngày càng hỉ nộ vô thường, khiến khác khó mà thấu. Giống như chỉ một đêm trưởng thành thêm mười tuổi, đôi khi ánh mắt Tưởng Đan, nha cũng cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

"Thật đáng tiếc, tạo một màn kịch lớn như , cuối cùng chỉ hạ bệ một Tưởng phu nhân." Giọng Tưởng Đan chút lạnh lẽo. "Sao hại thêm cả Tưởng Nguyễn nữa chứ? Nếu như nàng c.h.ế.t , mấy."

Nha vô cùng khiếp sợ, vội vàng cúi gằm mặt xuống mũi giày, chỉ hận thể biến mất khỏi căn phòng .

Đuôi mắt Tưởng Đan liếc động tác , khóe môi nở một nụ châm biếm, đầu về phía chậu chuối tây ngoài cửa sổ.

"Tiểu thư… chậm một chút." Tinh Đình cẩn thận vỗ nhẹ lưng Tưởng Tố Tố. Nàng đang thọc tay cổ họng, ngừng nôn khan.

Kể từ ngày Hạ Nghiên giam lỏng, Tưởng Tố Tố ăn thứ gì cũng nôn thứ đó. Nếu ngọn nguồn, nha ắt hẳn cho rằng Tưởng Tố Tố thai.

Tưởng Tố Tố đẩy Tinh Đình , vội vàng che miệng bằng khăn lụa, quát: "Cút ngoài!"

Tinh Đình đành bưng khay bạc lui . Tưởng Tố Tố vịn lấy chiếc ghế, ả cảm thấy trong bụng khó chịu, dày như đảo lộn . Lời mà Tưởng Nguyễn hôm đó với ả vang vọng bên tai: Bởi vì, miếng thai đó, là do chính mẫu của ngươi sinh .

Chỉ hiểu ẩn ý thâm độc bên trong câu của Tưởng Nguyễn, mới những lời đáng sợ đến nhường nào. Tưởng Tố Tố chỉ hận thể moi cả dày , chỉ cần nghĩ tới thứ ăn bụng, ả lập tức buồn nôn đến trời đất cuồng.

Tiện tỳ Hồ Điệp , dám mua về loại vật kinh tởm như thai. Tưởng Tố Tố hành hạ thị một trận thừa sống thiếu chết, ném khỏi phủ. Kẻ chuyện táng tận lương tâm như , tất nhiên thể giữ nữa. Mấy ngày nay Tưởng Tố Tố mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy từ trong giấc mộng mồ hôi ướt đẫm, chỉ cảm thấy trong lòng hồn vía tan tác. Ả cầm chiếc gương đồng ở một bên lên, liền thấy dung nhan tuyệt sắc thoát tục ngày nào nay tiều tụy hốc hác, nhan sắc cũng kém nhiều.

“Tiện nhân!” Ả quăng chiếc gương đồng xuống nền đất, đôi mày lá liễu chau vì sốt ruột thôi.

Tiểu Phật Đường, danh xưng là nơi mới tu sửa, song kỳ thực chỉ là một căn phòng tối tăm lâu năm ai ngó ngàng. Nơi tận cùng ngõ ngách hẻo lánh nhất của Tưởng phủ, trong sân chỉ vài tảng đá vụn, một chiếc giếng khô và mấy gốc cây khô trơ trụi. Khung cảnh cực kỳ u ám, tựa hồ quanh năm suốt tháng thấy nổi ánh dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-164.html.]

Hai bà tử da ngăm đen canh gác cửa, nhai hạt dưa rôm rả buôn chuyện phiếm, phỏng chừng là bàn tán về giam trong Tiểu Phật Đường. Thỉnh thoảng, chúng đầu liếc bên trong với ánh mắt đầy rẫy sự khinh bỉ.

Tưởng Nguyễn dẫn theo Thiên Trúc và Bạch Chỉ bước đến, bắt gặp đúng cảnh tượng . Hai bà tử thấy bóng dáng nàng, vội vàng luống cuống bật dậy, vỏ hạt dưa còn kịp dọn dẹp khúm núm cúi đầu hành lễ vấn an.

Chuyện xảy mấy ngày sớm truyền xôn xao khắp phủ. Vốn dĩ, Hạ Nghiên giành tiên cơ, nhưng nào ngờ vị Đại tiểu thư đích hệ ít lộ diện sắp đặt đấy, khiến ả lâm bước đường cùng. Bọn hạ nhân là kẻ mù, thị phi giữa các chủ tử, chúng nhận rõ ràng, thủ đoạn của Đại tiểu thư quả thực cao tay hơn phu nhân nhiều. Huống hồ, Tưởng Nguyễn hiện tại đang là cận mặt Thái Hậu, nếu nàng thực sự trừng phạt một bà tử trong phủ, há chẳng dễ như trở bàn tay ? Tuy Tưởng Quyền mấy yêu thích trưởng nữ , nhưng một ai dám thái độ khinh thường với Tưởng Nguyễn, cử chỉ thường nhật đều vô cùng cung kính.

Tưởng Nguyễn mỉm , khẽ phất tay áo. “Ta thăm mẫu đôi chút.” Bạch Chỉ lập tức tiến lên, nhét hai chiếc hà bao căng đầy bạc vụn tay hai bà tử.

Hai bà tử ngầm ước lượng trọng lượng của hà bao, mặt liền nở nụ tươi như hoa. “Đại tiểu thư khách khí như ? Người cứ việc phân phó thẳng là . Để lão nô mở cửa hầu Đại tiểu thư.” Dứt lời, chúng lập tức rút chiếc chìa khóa sắt đeo cổ, mở khóa căn phòng.

Mấy lúc mới rõ kết cấu căn phòng. Phía cánh cửa gỗ đóng thêm một tầng cửa sắt kiên cố, chốt cửa cài bên ngoài. Đây rõ ràng là công khai giam cầm Hạ Nghiên.

Hai bà tử khi mở cửa, liền tránh sang một bên. Tưởng Nguyễn dẫn Thiên Trúc bước , còn Bạch Chỉ thì gác bên ngoài. Hai bà tử hiểu ý, liền bước lùi xa thêm chút nữa, dám lén những gì đang diễn bên trong.

Căn phòng tối tăm như mực, chỉ một ô cửa sổ nhỏ, nhưng ô cửa cũng dùng mộc bản đóng kín mít. Không gian bên trong gần như trống rỗng. Hạ Nghiên sớm thấy động tĩnh của Tưởng Nguyễn qua khe cửa sổ, nhưng ả cố tình giả vờ . Thiên Trúc đốt lên một ngọn đèn dầu, ánh sáng lập tức khiến căn phòng sáng sủa hơn. Trong phòng chỉ độc một chiếc giường gỗ trải tấm t.h.ả.m mỏng dính, ẩm thấp bẩn thỉu. Bên cạnh là một chiếc bàn gỗ, một tấm đệm quỳ dệt bằng cỏ, một bàn thờ nhỏ với tượng Quan Âm bằng đất thô. Hạ Nghiên quỳ gối tấm đệm cỏ, hai mắt nhắm nghiền, vẻ đang thành tâm cầu nguyện.

Tưởng Nguyễn xuống chiếc ghế độc nhất trong phòng, đặt chiếc bàn gỗ, chậm rãi quan sát cảnh xung quanh. Xem , Tưởng Quyền thực sự nổi trận lôi đình với Hạ Nghiên. Căn phòng quả thực thể sánh ngang với ‘tổ ấm’ của nàng lúc còn ở nông trang. Thời thế đổi bao! Hạ Nghiên năm xưa sai khiến nhà Trương Lan ‘tiếp đãi’ Tưởng Nguyễn vô cùng chu đáo ở nơi hoang tàn đó, liệu ả từng ngờ rằng hôm nay cũng sẽ rơi cảnh ngộ tương tự ?

Hai chân Hạ Nghiên quỳ đến mức tê dại, đầu gối đau ngứa ngáy. Nơi đây ẩm thấp thông gió, mỗi khi mưa xuống thì lạnh lẽo thấu xương, chỉ mấy ngày trôi qua, ả mắc chứng phong thấp. mệnh lệnh của Tưởng Quyền hạ, cho phép bất cứ ai đến thăm. Hôm nay khách ghé thăm, song đó là cái gai trong mắt ả: Tưởng Nguyễn!

Hạ Nghiên vốn định phớt lờ Tưởng Nguyễn, nhưng Tưởng Nguyễn quá đỗi bình thản, rằng, cứ thế lặng lẽ yên trong phòng. Hai chân Hạ Nghiên quỳ gối đạt đến cực hạn, cuối cùng ả đành mở mắt, dùng giọng điệu cố giữ bình thản: “Ngươi tới nơi gì?”

Tưởng Nguyễn mỉm . “Mới xa cách vài ngày, quả thật khiến lau mắt mà . Mẫu ở đây tu tâm dưỡng tính chỉ vỏn vẹn mấy ngày, mà dường như nhiễm chút Phật tính, qua thấy bình thản, thong dong hơn nhiều.”

Hạ Nghiên giận tím mặt. Ả vẫn luôn cố gắng duy trì vẻ ngoài tài nữ thanh cao, ôn nhu nho nhã như thuở nào. khi cúi đầu kỹ, y phục dính đầy vết dầu mỡ bẩn thỉu, vô cùng chán ghét. Bởi vì giam lỏng ở nơi , ả thể tắm rửa mỗi ngày như , khắp tỏa một mùi hôi hám tanh tưởi. Mái tóc dài từng là niềm kiêu hãnh của ả nay rối tung thành búi, thậm chí còn kết bẩn. Còn dung nhan ư? Chỉ cần nhắm mắt , Hạ Nghiên cũng thể hình dung đang xí đến nhường nào.

Trước ánh mắt đầy ý châm chọc của Tưởng Nguyễn, Hạ Nghiên cảm thấy như lột trần, ném ngoài đường phố mặc đời quan sát. Cảm giác nhục nhã , ả tuyệt đối thể nào chấp nhận nổi.

ngẩng đầu về phía Tưởng Nguyễn. Nàng vận một chiếc quần lụa màu hải đường, thêu chỉ vàng óng ánh. Làn da nàng trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, môi hồng răng ngọc. Dù chỉ trong căn phòng tối tăm, cả nàng vẫn như bao bọc bởi một tầng minh quang rực rỡ. Khí chất khiến nàng, dù an tọa bàn gỗ thô mộc, vẫn tựa như đang ngự trị nơi tôn quý nhất thiên hạ. Ánh mắt lướt qua mang theo ý , nhưng như đang quan sát một con kiến hôi, ngập tràn vẻ trào phúng khinh miệt.

Toàn Hạ Nghiên run rẩy. Tưởng Nguyễn càng thanh thoát, rạng rỡ, bà càng trở nên chật vật, thê lương. Giờ phút , cảnh tượng mắt khiến Hạ Nghiên nhớ về đầu tiên bà thấy Triệu Mi, nhiều năm về .

 

Loading...