Một trận phong ba cứ thế trôi qua, gặp tai ương cuối cùng chính là kẻ khơi mào.
Trong Nguyễn Cư, Liên Kiều bĩu môi phun một ngụm nước bọt, hằn học . “Đáng đời! Đã mang tâm địa độc ác, còn dám vọng tưởng tính toán lên đầu tiểu thư. Lần xem tiện nhân còn lời nào để biện minh!”
Bạch Chỉ đang thoa t.h.u.ố.c lên vết thương mặt Tưởng Nguyễn. Dấu bàn tay đến giờ vẫn in hằn rõ rệt, sưng đỏ tấy lên, gương mặt trắng ngần như tuyết vô cùng gai mắt. Bạch Chỉ đau lòng . “Lão gia đích tay cũng quá nặng nề . Tiểu thư dù gì cũng là đích nữ trong phủ, thể tay đ.á.n.h tiểu thư mặt ngoài như thế, hơn nữa còn hề kiêng nể mà dốc lực đ.á.n.h xuống.” Bạch Chỉ và Liên Kiều hôm nay đều tận mắt chứng kiến, trong lòng Tưởng Quyền e là từng xem Tưởng Nguyễn là cốt nhục của , dĩ nhiên giọng của hai nha đều mang theo sự trách cứ và phẫn nộ.
Thiên Trúc ở một bên quan sát. Nàng là luyện võ, dĩ nhiên rõ lực đạo của cái tát giáng xuống mặt Tưởng Nguyễn mạnh đến nhường nào, trong lòng khỏi thầm kinh ngạc đ.á.n.h giá. Nàng đầu tiên thực sự thấy sự ghẻ lạnh đến tột cùng mà Tưởng Quyền dành cho Tưởng Nguyễn. Một cha ruột tay nặng như , quả là hiếm thấy đời.
Tưởng Nguyễn thấy Thiên Trúc thất thần, liền dặn dò Bạch Chỉ. “Ngươi cũng thoa t.h.u.ố.c cho Thiên Trúc một chút .” Thiên Trúc đỡ nàng một cái tát của Tưởng Quyền, xem thương thế cũng chẳng hề nhẹ. Thiên Trúc khước từ. “Không cần, thuộc hạ là nha , nếu những kẻ bên ngoài thấy vết thương của thuộc hạ lành quá nhanh, sợ sẽ nảy sinh nghi ngờ.”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát, cũng miễn cưỡng, chỉ . “Ta sẽ để ngươi chịu oan cái tát .”
Thiên Trúc đáp lời.
Một đêm cứ thế lặng lẽ trôi qua. Ngày hôm , Lộ Châu mang về tin tức từ bên ngoài. Tưởng Quyền phái đến Bảo Chi Đường đối chất, quả nhiên việc giống hệt lời vị đại phu trung niên : Hạ Nghiên từng sai thị nữ cận đến Bảo Chi Đường bốc thuốc, bộ đều là d.ư.ợ.c liệu dùng để phục hồi thể khi sinh non. Tưởng Quyền dĩ nhiên giận dữ vô cùng, liền sai bắt Lâm Lang và Phỉ Thúy tra hỏi rốt cuộc gian phu của Hạ Nghiên là ai. Hai nha tất nhiên thể . Tưởng Quyền quả thực nổi trận lôi đình, thêm lời nào, lập tức lệnh đ.á.n.h đập hai nha đến chết, quăng xác bãi tha ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-163.html.]
Lâm Lang và Phỉ Thúy vốn là hai đại nha tiếng trong phủ, giờ đây chịu kết cục xác phơi sương gió nơi bãi hoang, khiến trong Tưởng phủ ai nấy đều cảm thấy bất an và kinh hãi. Dưới cơn phẫn nộ tột cùng, Tưởng Quyền bắt hết tất cả bà tử và nha của Nghiên Hoa Uyển , nghiêm hình bức cung tra hỏi gian phu rốt cuộc là kẻ nào. Có chịu nổi trọng hình, đành mở miệng khai rằng đó là một vị công tử tên Vân Du tình cờ ngang qua, mà nay rời khỏi kinh thành.
Đây chính là đàn ông tư thông bất chính với Hạ Nghiên. Tưởng Quyền nổi cơn thịnh nộ, toan hưu thê, Tưởng Tố Tố cũng đành quỳ suốt một đêm ngoài thư phòng của cha. Tưởng Siêu tin, vội vàng mời Tuyên Ly đến cầu xin cho Hạ Nghiên. Hạ gia tuy cảm thấy hủy hoại danh dự, nhưng Hạ Nghiên dù cũng là mối ràng buộc thông gia giữa Tưởng và Hạ gia. Sau khi thương lượng kỹ lưỡng, Tưởng Quyền dẹp bỏ ý định hưu thê, song cũng dễ dàng xá tội. Hắn bố trí một tiểu Phật đường trong phủ, đẩy Hạ Nghiên đó, bắt thị ngày ngày ăn chay niệm Phật. Bên ngoài thì viện cớ là Hạ Nghiên đóng cửa tu hành, nhưng kỳ thực là giam lỏng thị.
Kể từ đó, Tưởng phủ biến động nhanh chóng. Ai nấy đều Hạ Nghiên phu nhân thất sủng, mất thế lực. Trong phủ, phàm là những kẻ chút tinh ý, gió đoán chiều, liền bắt đầu vụng trộm lấy lòng Ngũ di nương Hồng Anh. Lại coi trọng Nhị di nương, cả ngày lượn lờ mặt con Tưởng Lệ. Ngũ di nương Hồng Anh trẻ trung xinh , Tưởng Quyền sủng ái, nhưng tiếc là con, phận quá thấp. Nhị di nương may mắn nhà đẻ chống đỡ, sinh hạ cho Tưởng Quyền một đứa con gái. Hiện tại, thế lực nhất trong phủ trái khó phân định rõ ràng.
Lộ Châu bĩu môi, một bên chải tóc cho Tưởng Nguyễn : "Trong phủ lấy một kẻ thông minh chứ, lấy lòng những gì, nếu là nô tỳ, tất nhiên lấy lòng tiểu thư mới đúng. Tiểu thư là chủ tử danh chính ngôn thuận trong phủ, là Quận chúa do Thái Hậu nương nương đích phong, chẳng lẽ bằng mấy vị di nương thứ xuất thấp kém ?"
Tưởng Nguyễn liếc nàng: "Nói , hóa chỉ ngươi là kẻ thông minh nhất ?"
Lộ Châu ngượng nghịu : "Nô tỳ nào dám ý đó. Chẳng qua những thật ngu ngốc, nô tỳ thật sự chướng mắt."
Tưởng Nguyễn mỉm . Lý do trong phủ đua lấy lòng Ngũ di nương và Nhị di nương, mà đối với đích trưởng nữ là nàng như thấy, đơn giản. Đó là bởi vì thái độ chán ghét công khai của Tưởng Quyền đối với nàng hiện rõ mười mươi, ngay cả hạ nhân cũng thể cảm nhận . Một đứa con gái cha ruột chán ghét mà vứt bỏ, ngày thể tiền đồ tươi sáng chứ?
Đợi Lộ Châu chải tóc xong, cài lên chiếc trâm cài cuối cùng, Tưởng Nguyễn dậy: "Đi thôi, chúng thăm mẫu một chút."