Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Còn ngây đó gì! Mau mời thầy thuốc!” Tưởng Quyền vội vã xông tới, thấy m.á.u tươi lan khắp Hạ Nghiên, trong phút chốc chẳng còn để tâm đến lễ nghi nào nữa, giơ tay lên tát thẳng mặt Tưởng Nguyễn một cái thật mạnh.
“CHÁT!!”
Tiếng động dứt khoát khiến trong lòng đều kinh hãi. Tưởng Quyền tay cực kỳ nặng nề, năm vết ngón tay đỏ tấy lập tức in hằn rõ rệt gương mặt trắng ngần của Tưởng Nguyễn, sưng lên trông thấy, khóe môi nàng thậm chí còn rỉ một giọt m.á.u tươi.
Tưởng Quyền cũng thoáng giật . Ông tay trong cơn thịnh nộ, ngờ Tưởng Nguyễn hề né tránh, cứ thế mà cam chịu cái tát . Trong mắt Hạ Kiều Kiều chợt lóe lên tia khoái trá. Tuyên Ly tin chạy đến, lặng một bên, khẽ cau mày quan sát.
Tưởng Nguyễn rút khăn lụa , nhẹ nhàng chấm vết m.á.u nơi khóe môi, sắc mặt vẫn thản nhiên như , cất lời: "Phụ nguôi giận chăng?”
Động thủ đ.á.n.h ngay mặt hoàng quốc thích, bất luận thế nào cũng là hành vi bất kính. Tưởng Quyền nhất thời cứng họng, nhưng khi thấy Hạ Nghiên đau đớn mặt đất, cơn giận trào lên, ông chỉ thẳng mặt Tưởng Nguyễn mà rống: “Nghiệt nữ! Không ngờ tâm địa ngươi độc ác đến mức ! Giữa ban ngày ban mặt, ngươi dám mưu hại kế mẫu! Quả là táng tận lương tâm, mất hết nhân tính!”
Hạ Thành theo sát Tuyên Ly, thấy cảnh tượng mắt, tất nhiên trong lòng cực kỳ hả hê. Lão vốn căm hận Tưởng Nguyễn vì chuyện nàng từng tính kế đứa cháu đích tôn Hạ Tuấn của Hạ gia. Hôm nay thấy Tưởng Nguyễn gặp chuyện, lão dĩ nhiên mừng thầm, thậm chí màng đến sự an nguy của chính con gái . Tuy nhiên, vì cảnh diễn ngay mặt Tuyên Ly, lão cũng giữ thể diện, bèn vờ khuyên can: “Thông gia, Nguyễn nha đầu hẳn cố ý. Có lẽ giữa hai bên xảy chút hiểu lầm nào chăng?”
“Quả đúng như .” Tưởng Nguyễn ôn tồn mở miệng. “Phụ hỏi mẫu một tiếng, xem rốt cuộc khúc mắc hiểu lầm nào , hà cớ gì vội kết tội cố ý xô ngã ? Chẳng qua nếu cơn giận của Phụ vẫn tan, vẫn cam lòng để tay thêm vài cái nữa.”
Giọng điệu của nàng hề mang theo chút hỉ nộ nào, trong đôi mắt phượng xinh chẳng mảy may một tia cảm xúc dư thừa, dường như cái tát chịu chỉ là hư ảo. Hạ Kiều Kiều vốn chờ xem dáng vẻ chật vật, t.h.ả.m hại của Tưởng Nguyễn, ngờ ngay cả đến thời khắc , nàng vẫn giữ sự bình tĩnh thong dong, khiến ả khỏi nghiến răng trong lòng. Tuyên Ly dò xét về phía Tưởng Nguyễn, một nữ tử thể hỉ nộ bất lộ ngoài như thế , chẳng là quá đỗi kỳ lạ ?
Tưởng Nguyễn dứt lời, hành động thô bạo của Tưởng Quyền càng thêm vẻ vô lý, chẳng khác nào vô cớ dụng binh. Điều khiến những kẻ theo Tuyên Ly âm thầm đ.á.n.h giá: Vị đích nữ Tưởng gia dù cũng là Hoằng An Quận chúa do Ý Đức Thái hậu tự sắc phong, cớ địa vị trong phủ thấp hèn đến ? Nghe ý tứ của Tưởng Nguyễn, chăng ngày thường nàng vẫn thường xuyên là nơi để Tưởng Quyền trút giận? Hành động của Tưởng Quyền, chẳng là đang vả mặt mũi hoàng gia ?
Tưởng Quyền giận tím mặt, vốn định tát thêm một cái nữa, nhưng mặt chừng tiện hạ thủ, chỉ đành quát lớn: “Còn dám ăn xằng bậy!”
Tưởng Nguyễn vẫn giữ nguyên nụ . “Phụ hỏi kế mẫu một câu? Khổ chủ chẳng đang ngay mặt đó ?”
Các nha , bà tử tiếng chạy đến đang định khiêng Hạ Nghiên , Tưởng Nguyễn liền ngừng . Trong lòng Hạ Nghiên thầm oán hận, lời của Tưởng Nguyễn thật sự quá khéo léo. Hạ Nghiên thường ngày luôn giữ vẻ hòa nhã, rộng lượng bên ngoài, tất nhiên chỉ thể rằng Tưởng Nguyễn hề cố ý. Song, nếu nàng lời đó, chẳng sẽ là dâng bậc thang cho Tưởng Nguyễn thoát tội ? Nghĩ đến đây, Hạ Nghiên chỉ còn cách đau đớn rên rỉ hai tiếng: “A, đau quá.”
Thấy , nha bà tử dám chần chừ thêm nữa, vội vàng khiêng Hạ Nghiên trở về phòng. Tưởng Quyền thấy thế, cũng chẳng còn thiết tha gì việc khác, vội vàng theo. Người của Hạ gia hiển nhiên xem náo nhiệt, Tuyên Ly cũng nán . Mọi đều đông đủ, Tưởng Nguyễn dĩ nhiên cần ở đây. Lúc Thiên Trúc ngang qua, nàng chút lo lắng thoáng qua vết thương mặt Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu với thị, Thiên Trúc liền cúi đầu, như hề .
Đợi khi tề tựu tại phòng của Hạ Nghiên, bên trong, bà đỡ mời tới, thỉnh thoảng truyền tiếng thét chói tai của Hạ Nghiên, khiến những thấy đều kinh hồn bạt vía. Nhị di nương tin, dẫn theo Tưởng Lệ đến xem khác gặp họa; Tưởng Tố Tố và Hồng Anh cũng vội vã chạy đến. Trái , Tưởng Đan vẫn đóng cửa trong viện , từng bước chân ngoài.
Hồng Anh thấy vết thương mặt Tưởng Nguyễn, nhớ hạ nhân từng kể Tưởng Quyền tay đ.á.n.h nàng, nay thấy vết thương nghiêm trọng như , khỏi kinh hãi. Nàng vội bước tới, khẽ khàng an ủi Tưởng Quyền đang vô cùng sốt ruột, lo lắng. Nhờ sự khuyên giải của Hồng Anh, sắc mặt Tưởng Quyền thoáng dịu đôi chút, song ánh mắt hướng nội thất vẫn thấp thoáng sự lo âu tột độ. Dù đó cũng là nữ nhân ông yêu thương thật lòng, nỗi đau đớn cùng nóng lòng tuyệt đối giả dối.
Tưởng Tố Tố đương nhiên cũng căm phẫn đến cực điểm. Mấy ngày nay, tuy tính tình nàng thu liễm ít, tay tát Tưởng Nguyễn như Tưởng Quyền, nhưng trong ánh mắt chất chứa sự ác độc và oán hận tận cùng.
Tưởng Lệ và Nhị di nương là những kẻ vui mừng nhất. Tưởng Lệ chỉ thẳng Tưởng Nguyễn: “Đại tỷ, vì tỷ thể nhẫn tâm đẩy Mẫu như thế? Nếu mất , Mẫu sẽ thương tâm đến nhường nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-160.html.]
Tưởng Quyền lời , sự phẫn nộ với Tưởng Nguyễn dâng lên thêm vài phần. lúc , cửa phòng chợt mở, một bà đỡ vẻ mặt mệt mỏi bước . Lâm Lang cùng Phỉ Thúy thấy Tưởng Quyền, đợi ai lên tiếng, lập tức cùng quỳ rạp xuống đất, thút thít lóc: “Lão gia, Phu nhân... sinh non !”
Tưởng Quyền như sét đ.á.n.h ngang tai, lảo đảo lùi hai bước, kinh hãi thốt: “Cái gì?” Bà đỡ áy náy lắc đầu: “Đại nhân, lão tận lực, nhưng thực sự bất lực. Đó là một tiểu thiếu gia...”
Tưởng Quyền phắt đầu , ánh mắt rực lửa căm phẫn chằm chằm Tưởng Nguyễn. Ông đột nhiên giơ tay lên, giáng xuống thêm một bạt tai nữa, trong miệng rống giận: “Đồ phản nghịch nhà ngươi, dám sát hại cốt nhục trong nhà!”
“CHÁT~!!” Một tiếng giòn giã vang lên. Cú tát vẫn trúng mặt Tưởng Nguyễn. Thiên Trúc thể trực tiếp tay với chủ nhân, nên cuối cùng chỉ còn cách lấy che chắn, Tưởng Nguyễn lĩnh trọn cái tát oan nghiệt . Tưởng Quyền tức giận đến mức thất thố: “Ngươi là thứ gì! Mau bắt tên điêu nô xuống, đ.á.n.h c.h.ế.t cho !”
“Đủ !” Tưởng Nguyễn lạnh lùng cất tiếng. “Phụ , sự việc còn tra xét rõ ràng, liền coi mạng như cỏ rác ngay mặt Bát điện hạ ?” Nàng nhắc đến Tuyên Ly đúng thời điểm , quả nhiên Tuyên Ly thể khoanh tay . Thứ mà Bát điện hạ coi trọng nhất chính là thanh danh, lúc chỉ thể tỏ là sáng suốt, liền : “Không sai. Tưởng đại nhân chi bằng tra xét cặn kẽ chuyện hãy quyết đoán thì hơn.”
“Đại tỷ còn biện bạch điều gì nữa?” Tưởng Tố Tố trợn tròn đôi mắt xinh . Hôm nay nàng càng thêm diễm lệ hơn xưa, tỏ thông minh hơn nhiều, còn chỉ dựa sắc . Hốc mắt nàng đỏ hoe, dường như đang cố kiềm nén nước mắt, giọng cuối cùng nghẹn ngào: “Đại tỷ chẳng lẽ , Mẫu tự tay sát hại cốt nhục trong bụng ?”
Nhìn thấy mỹ nhân điềm đạm đáng yêu , Tuyên Ly ôn tồn khuyên nhủ: “Tưởng Nhị tiểu thư xin chớ quá bi thương.” Tưởng Nguyễn , thản nhiên hỏi : “Việc gì là thể?”
“Lão gia. . .” Hạ Nghiên nha dìu chậm rãi, thể nàng lung lay như sắp ngã, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng một bộ y phục trắng tinh sạch sẽ, càng nổi bật vẻ tiều tụy đến tận cùng. Vừa thấy Tưởng Quyền, nàng chậm rãi quỳ sụp xuống. “Nghiên Nhi, nàng cái gì !” Tưởng Quyền nhanh chóng tiến tới, đỡ nàng dậy, ôm lòng.
Hạ Nghiên Tưởng Nguyễn, bi thương nức nở: “Lão gia, từ khi gả phủ, khi Tỷ tỷ qua đời, luôn tự thấy bản khai chi tán diệp cho gia đình, từng chuyện gì thất đức. Sau khi Nguyễn Nương trở về, cũng thành tâm đối đãi, luôn sợ sệt chỗ nào chu . Thiếp tự phận kế mẫu khó khăn, từ đến nay luôn cẩn trọng hành động, nào ngờ...”
Nàng gạt lệ, giọng chuyển sang căm hận: “Nếu là chuyện khác, thể nhẫn nhịn. đứa con , từ xưa đến nay luôn là điểm chí mạng của ! Nguyễn Nương gây sai lầm, nguyện thứ tha, nhưng đứa trẻ trong bụng thì thể bỏ qua . Vốn dĩ là chuyện trong nhà, nên truyền ngoài, nhưng Nguyễn Nương còn bôi nhọ , thật sự thể chịu đựng nổi nữa! Nếu hôm nay Điện hạ tại đây, cầu xin Điện hạ và Lão gia, hãy chủ cho , đòi công đạo cho hài tử c.h.ế.t oan của !” Nàng nấc nghẹn gào lên: “Lão gia, đó là cốt nhục của chúng !”
Hạ Thành cũng nổi cơn thịnh nộ: “Ông thông gia! Con gái đang lành gả phủ các ngươi, nào ngờ ngày hôm nay! Nếu như thế, nếu hôm nay ngươi thể đòi công đạo phân minh, liền đón Nghiên Nhi về nhà! Hạ Hầu phủ đủ khả năng nuôi dưỡng Nghiên Nhi!”
“ , em chồng là bao.” Thân Nhu cũng châm ngòi thổi gió: “Ông trời quá bạc, ngay cả hài tử cũng mất . Nếu trở về, nương chuyện , sẽ đau lòng đến nhường nào. Lão gia nhà còn , qua vài ngày nữa là Cữu cữu , nào ngờ xảy tai họa , haizz.”
Hạ Kiều Kiều cũng sợ thiên hạ đủ loạn, lên tiếng: “Không ngờ Tưởng đại tiểu thư là hạng như , quy củ Tưởng phủ đ.á.n.h mất cả ? Người Hạ phủ chúng đều , nữ tử cần hiếu kính với Mẫu , chuyện mưu hại kế mẫu nghiêm trọng như thế , e rằng khắp Đại Cẩm triều cũng khó lòng tìm thứ hai!”
Tưởng Quyền thấy Hạ Nghiên đau đớn như , trong lòng đau như cắt, những lời lên án công khai càng thêm phiền muộn. Hắn chỉ hận thể bóp c.h.ế.t Tưởng Nguyễn ngay khi Triệu Mi sinh nàng , để giờ đây Tưởng gia gánh lấy tai họa . Nghĩ đến hài nhi kịp đời , Tưởng Quyền càng thêm day dứt khôn nguôi.
Tưởng Tố Tố cúi đầu sụt sùi lóc. Tưởng Lệ toan mở miệng bênh vực, nhưng Nhị di nương kéo , đành im lặng.
Hồng Anh vốn nghĩ, nếu Hạ Nghiên động đến món đồ thì sẽ sinh non. Giờ tin Hạ Nghiên sảy thai, ngoài niềm mừng thầm, trong lòng nàng còn dâng lên hoài nghi, thể hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Tuyên Ly về phía Tưởng Nguyễn. Nàng thản nhiên cất lời: “Nếu mẫu luôn miệng đòi công đạo. Tốt! Vậy bổn Quận chúa sẽ đòi một công đạo cho mẫu !”