Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Chính sảnh, Tưởng Quyền đang đàm đạo cùng Bát hoàng tử Tuyên Ly và Hạ Thành. Phải thừa nhận rằng, mấy năm trở đây, Tuyên Ly cần mẫn chính sự, lập nhiều công trạng nổi bật, xử sự hằng ngày cũng cực kỳ khéo léo.
Sự xa lánh của Hoàng đế đối với Bát hoàng tử dần phai nhạt, Người Tuyên Ly với ánh mắt khác biệt, ngày càng thêm trọng dụng. Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa dần yếu thế, thanh danh của Tuyên Ly nhờ đó ngày càng tăng cao.
Về phần Thái tử, liên tục mắc sai lầm, chuyện phế truất gần như là điều chắc chắn, chỉ còn chờ thời cơ mà thôi. việc ai sẽ kế vị ngôi Đông cung là mối bận tâm lớn nhất của triều thần, ai nấy đều tranh chia bè kết phái. Dễ dàng thấy nhất là Hạ gia và Tưởng gia, cả hai đều dốc sức về phía Bát hoàng tử.
Tuyên Ly nở nụ ôn hòa, lời lẽ khiêm cung nhưng ẩn chứa chí lớn khuynh thiên. Hạ Thành và Tưởng Quyền thấy sự thể hiện , càng thêm chắc chắn về lựa chọn của . Tuyên Ly chỉ tài năng, mà hiện tại còn là nổi bật nhất giữa chốn quyền quý.
Ở một nơi khác, Hạ Nghiên đang tiếp đãi các vị trưởng bối Hạ gia. Mọi đều hướng ánh mắt về bụng nàng, Thân Nhu : “Bụng ngày càng to tròn, e là lúc m.a.n.g t.h.a.i Kiều Kiều cũng chẳng lớn như . E rằng là song thai chăng?”
Sắc mặt Hạ Nghiên cứng , nụ chua chát trào lên trong lòng thị. Song thai ư? Hài tử của thị sớm lìa thế gian , còn gì đến song sinh. Chỉ cần nhớ cảnh sinh non đêm hôm , Hạ Nghiên hận thể xé xác Hồng Anh và Tưởng Nguyễn thành vạn mảnh. Dù rốt cuộc hai mảnh lụa đ.á.n.h tráo , thị vẫn khẳng định chắc chắn là do hai kẻ độc ác gây nên. Đôi mắt Hạ Nghiên khẽ lóe lên hàn quang, cứ vui vẻ , phút nào phút đó. Chốc lát nữa thôi, thị sẽ khiến các ngươi cũng thể thành tiếng.
Thân Nhu dù sinh nở, dung mạo vẫn ngày càng đẫy đà, kiều diễm, toát lên vẻ mặn mà quyến rũ của phụ nhân. Sự tươi tắn đó càng khiến sắc diện tiều tụy của Hạ Nghiên, trải qua sinh non, nổi bật hơn bao giờ hết, tựa hồ như chỉ trong một đêm già cả chục năm.
Thân Nhu quan sát Hạ Nghiên, trong lòng thầm nghi hoặc. Hiện giờ Hạ Nghiên sống trong Tưởng phủ phong quang như , cớ tiều tụy đến nhường ? Chẳng còn chút dáng vẻ thanh lệ, tao nhã của tài nữ khuê các ngày nào. Chắc chắn là do Tưởng Quyền sủng ái vị di nương xuất từ thanh lâu . Thị càng nghĩ càng thấy hợp lý. Rốt cuộc, Hạ Nghiên cũng chỉ là kẻ bản lĩnh giữ tâm ý của phu quân !
Từ đến nay, Thân Nhu chỉ thấy dáng vẻ khoáng đạt bề ngoài của Hạ Nghiên, giờ đây thị chỉ buông lời an ủi qua loa, nhưng trong lòng hả hê khôn tả.
Thiếu nữ bên cạnh chợt cất lời: “Tưởng Nguyễn vì còn chịu đến? Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Tưởng gia ?” Nàng thiếu nữ khoác bộ y phục gấm màu tử đinh hương, vạt váy thêu hình bươm bướm bay lượn giữa tầng mây. Dung nhan quyến rũ phong tình, nhưng tiếc lời phần nóng nảy. Nàng chính là Hạ Kiều Kiều, con gái do trưởng tử Hạ gia sinh .
“Bản Quận chúa hề nhận thiệp mời từ phu nhân, càng ngóng chuyện các vị trưởng bối sẽ ghé thăm, huống chi là khách quý. Vậy, thế nào để bản Quận chúa tiếp đãi đây?” Giọng lanh lảnh vang lên từ ngoài cửa. Mọi trong phòng ngẩng đầu , liền thấy Tưởng Nguyễn đang khoan thai bước .
Hạ Kiều Kiều c.ắ.n chặt môi , trừng mắt chằm chằm Tưởng Nguyễn. Nàng vận chiếc cẩm bào thêu ánh trăng, làn da như tuyết trắng, môi mọng đào hồng, đôi mắt tựa hồ khả năng mê hoặc lòng . Vốn Hạ Kiều Kiều sở hữu bảy phần nhan sắc, nhưng khi cạnh Tưởng Nguyễn, nàng quả thực còn sót nổi một phần khí chất. Hạ Kiều Kiều tức giận đến thốt nên lời, điều khiến phẫn nộ hơn cả là sự châm biếm ẩn trong lời của Tưởng Nguyễn.
Quả nhiên, họ đến đây từng đưa thiệp, cũng chẳng hề rõ Tưởng Nguyễn đích tiếp đón. Nàng ung dung bước tới, bọn họ tự nhiên cũng tìm lý lẽ nào để phản bác.
“Tiểu Nguyễn, con tới . Kiều Kiều chẳng qua chỉ gặp con mà thôi.” Hạ Nghiên lảng, trong lòng thầm tính toán. Thị vốn đang đau đầu dùng cách gì để triệu Tưởng Nguyễn đến, định đưa vài lý do nhưng e rằng đều , khó khiến nàng thoải mái đồng ý. thật may mắn, nàng tự xuất hiện đúng lúc. Giờ đây, thị chỉ cần thực hiện bước kế tiếp.
Hạ Kiều Kiều bĩu môi, chẳng thèm để tâm đến lời của Hạ Nghiên. Thân Nhu âm thầm quan sát Tưởng Nguyễn một cách tỉ mỉ. Thời điểm Tưởng Nguyễn rời Tưởng phủ, thị chỉ coi nàng là một cô bé mồ côi đáng thương, nhưng chính cô bé khiến Hạ Tuấn nếm trải thất bại.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, giờ nàng trở thành Quận chúa cao quý đương triều. Suốt ba năm qua, nàng cực kỳ Thái hậu sủng ái, ban thưởng ít kim ngân châu báu. Những năm gần đây, Thân Nhu bắt đầu thầm tính toán trong bụng, đầu tiên là thề sẽ tác hợp Hạ Tuấn kết hôn với Tưởng Nguyễn để cơ hội hành hạ, tra tấn nàng. Kế đến là tận dụng thế lực phía Tưởng Nguyễn— thêm một như chính là sự trợ lực cực lớn, huống chi còn thể kèm theo một khoản tài vật khổng lồ.
nay, Thân Nhu và Nhị phu nhân Hạ gia vốn hề hòa hợp, quan hệ giữa hai chị em dâu cực kỳ gay gắt. Bởi , thị dĩ nhiên Hạ Tuấn hưởng lợi. Nếu kế hoạch thành công thì cũng chỉ là giúp kẻ thù. Chi bằng, thị nên dốc sức giúp đỡ nhà đẻ thì hơn. Nhà đẻ Thân Nhu một vị cháu trai, tuổi tác cũng vô cùng thích hợp để kết duyên cùng Tưởng Nguyễn. Nếu chuyện thành công, chẳng khác nào phù sa chẳng chảy ruộng ngoài.
Thân Nhu nghĩ , ánh mắt Tưởng Nguyễn càng trở nên nóng bỏng khác thường. Thiên Trúc khẽ nhíu mày, Tưởng Nguyễn liền mỉm . “Vị phu nhân đây hẳn là Hạ Đại phu nhân chăng?”
“ là . Nguyễn nhi, ngờ thoáng chốc con lớn khôn đến nhường .” Thân Nhu vô cùng nhiệt thành.
“Lớn mật! Thấy Quận chúa mà hành lễ!” Thiên Trúc lạnh mặt quát lớn, dọa Thân Nhu giật thon thót.
Tưởng Nguyễn ôn hòa lên tiếng. “Không cần bận tâm. Hạ Đại phu nhân từng nhân duyên gặp một , lẽ là quá vui mừng nên mới nhất thời quên lễ nghi. Cứ bỏ qua chuyện .”
Sắc mặt Thân Nhu thoắt đỏ thoắt xanh khi những lời . Chuyện ở từ đường năm xưa, ai nấy đều rõ mồn một. Chuyện còn nguôi ngoai, lời Tưởng Nguyễn chẳng khác nào tát thẳng mặt Hạ gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-159.html.]
Hạ Nghiên cũng tái mặt, Hạ Kiều Kiều giận dữ đến bốc hỏa. Song, nàng vẫn nhớ lời tổ phụ dặn dò, rằng dù xảy chuyện gì cũng nhẫn nhịn cho qua.
Hạ Nghiên đột nhiên cúi xuống, dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng. Lâm Lang vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng , hỏi: “Phu nhân thấy thể khỏe ?”
Hạ Nghiên lắc đầu. “Có lẽ nơi ngột ngạt, trong lồng n.g.ự.c nghẹn một chút.” Nàng . “Kiều Kiều, Đại tẩu, Nguyễn nhi! Hay là chúng vườn dạo chơi một lát , khí bên ngoài hẳn sẽ hơn.”
Tưởng Nguyễn ngoài cửa sổ, trời nắng gắt một gợn mây, lúc ngoài chẳng khác nào chịu phơi nắng. Dẫu , nàng vẫn mỉm cất lời: “Được, cũng đúng lúc ngoài hóng gió mát.”
Thân Nhu và Hạ Kiều Kiều là khách, tất nhiên lý do gì để chối từ. Ba liền dậy, theo Hạ Nghiên ngoài vườn. Công bằng mà , dẫu bên ngoài nóng bức thật, nhưng vì Hạ Nghiên đang m.a.n.g t.h.a.i nên dám dùng đá lạnh mát trong phòng, đành ngoài sân. Khu vườn dọn dẹp sạch sẽ, cứ mỗi nửa canh giờ dùng nước lạnh từ giếng sâu lau những phiến đá kê ghế, bóng cây cổ thụ râm mát che phủ, quả thực thoáng đãng hơn trong phòng nhiều.
Mấy cùng tiến về phía , một đình viện nhỏ bên cạnh ao hồ để nghỉ ngơi. Đây là đình nghỉ mát mà Hạ Nghiên tâm đắc nhất, bởi nàng từng danh tiếng tài nữ bậc nhất kinh thành, khi Tưởng phủ tự tay trang trí nơi . Đình nghỉ mát sát mép ao nước nhỏ, ngay đó nàng đề bút bốn chữ ‘Hạ Đường Nguyệt Sắc’. Đêm hè gió mát phơ phất, lá sen xanh biếc phủ khắp ao, hoa sen nở rộ, trăng tròn soi bóng nước, phong cảnh vô cùng tao nhã. Trước đây, khi đình sửa xong, Tưởng Quyền cực kỳ yêu thích, ban đêm thường xuyên đến đây cùng Hạ Nghiên nhâm nhi chén rượu, vẻ một đôi ân ái phu thê.
Tưởng Nguyễn lạnh trong lòng, nơi chính là nơi chất chứa ân ái của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, nhưng cũng là chốn đau lòng nhất của Triệu Mi. Thuở nhỏ, Tưởng Tín Chi từng mắc bệnh đậu mùa. Mấy ngày mấy đêm Triệu Mi vất vả, quản mệt nhọc chăm sóc Tín Chi. Đã những lúc Tưởng Tín Chi hỏi phụ ở , Triệu Mi đau đớn trong lòng, tìm Tưởng Quyền thì thấy ông đang vui vẻ nâng chén rượu cùng Hạ Nghiên tại nơi .
Lúc , nàng vẫn là một đứa bé hiểu sự đời, chỉ thấy Tưởng Quyền hớn hở bên Hạ Nghiên, thấy mẫu mặt mày đẫm lệ. Tưởng Nguyễn đình nghỉ mát, mỉm khẽ ngâm: “Hà diệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai.”
(Lá sen, quần lụa sắc thanh tao. Hoa xinh khoe thắm với má đào.)
Lúc Triệu Mi đưa Tưởng Nguyễn còn bé đến Nghiên Hoa Uyển, thấy Tưởng Quyền ngâm hai câu thơ , đối đáp với Hạ Nghiên một cách đầy hàm ý, thâm thúy, trong khi con đường quan lộ của ông đang rộng mở. Trong ánh mắt Tưởng Quyền tràn ngập sự dịu dàng và vui vẻ mà mẫu tử Tưởng Nguyễn bao giờ .
Hạ Nghiên giật , : “Nguyễn nhi, đây là hai câu thơ mà phụ con thích ngâm nga nhất đó.”
Thân Nhu đảo mắt một vòng, hì hì: “Ta thấy ngươi quả là hưởng lạc. Ở đây cảnh như , trong phủ chúng dù thắp đèn tìm kiếm cũng thấy .”
lúc Hạ Kiều Kiều xen : “Đó là lẽ đương nhiên, đây cô cô thể gọi là tài nữ nhất kinh thành, há để nữ tử thôn quê so sánh .” Hạ Kiều Kiều vẫn luôn cho rằng Tưởng Nguyễn lớn lên ở thôn trang, từ nhỏ Triệu Mi dạy dỗ, dĩ nhiên thể hiểu thơ văn. Tưởng Nguyễn như thấy hàm ý trong lời của nàng , vẫn mỉm dịu dàng. Hạ Kiều Kiều thấy thế, trong lòng càng thêm giận dữ.
Hạ Nghiên vẻ buồn bã: “Nói đến thì cũng hơn mười năm trôi qua. Ngày , khi tỷ tỷ con còn sống cũng từng khen ngợi đình nghỉ mát . Nguyễn nhi, giờ con lớn khôn , chẳng mấy chốc sẽ đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Con lớn lên ở thôn trang, e là dạy dỗ quy tắc lễ nghi. Mẫu định sẽ tìm ma ma về dạy dỗ cho con, con thấy ?”
Tưởng Nguyễn nghiêng đầu nàng , chợt : “Mẫu là ý gì? Chẳng lẽ ma ma bên cạnh Thái hậu nương nương dạy bảo quy củ ?”
Hạ Nghiên ngớ , quả thật nàng từng nghĩ đến chi tiết , nhất thời cứng họng đáp lời . mở lời thì thể kết thúc nửa chừng, nàng liền dùng một tay nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, dịu dàng khuyên nhủ: “Mẫu con , cũng thông minh. ma ma trong cung thì chỉ hiểu rõ quy củ trong cung cấm. Còn con cũng kết hôn, cần học thêm chút ít chuyện của một quý phu nhân chứ.”
Tưởng Nguyễn nhạt nàng , Hạ Nghiên đôi mắt chằm chằm khiến trong lòng chút chột . Nàng bỗng nhiên mở to mắt, hô lớn: “Nguyễn nhi! Con đang gì thế!!”
Ngay đó, cơ thể Hạ Nghiên lùi hẳn về phía , tựa như Tưởng Nguyễn dùng sức đẩy mạnh nàng một cái. Vừa lúc đó, nàng trượt chân đúng bậc cầu thang, một tiếng ngã nặng nề vang lên, Hạ Nghiên sõng soài đất.
“Aaa!!” Một tiếng thét chói tai vang lên, chân Hạ Nghiên, huyết sắc đỏ tươi tuôn , thấm ướt cả vạt áo.
“Tưởng Nguyễn!” Một tiếng quát giận dữ chợt phát từ hướng đối diện. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Quyền, Hạ Thành và Tuyên Ky đang nghỉ tại đình hóng mát gần đó. Ánh mắt Tưởng Quyền cay độc, chứa đầy phẫn nộ, như nuốt chửng nàng.
Nàng Tưởng Nguyễn vuốt ve chiếc vòng tay, khóe môi khẽ nở một nụ thâm sâu, khó lường. Rốt cuộc, con rùa đen cũng chịu thò đầu .