Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , từ sáng sớm Bạch Chỉ và Liên Kiều bắt đầu trang điểm và chọn y phục cho nàng. Đây là đầu Tưởng Nguyễn gặp mặt các quý nữ khi tái hồi kinh đô, Đổng Doanh Nhi là nhân hậu, tất nhiên sẽ mời đông đảo các tiểu thư khuê các trong kinh thành. Hiện tại với phận Hoằng An Quận chúa tôn quý, đương nhiên thể sơ suất như lúc , tránh để khác cơ hội bắt hoặc chê trách.
Đợi chải đầu rửa mặt sửa sang đều xong, Tưởng Nguyễn phân phó: “Thiên Trúc và Bạch Chỉ theo ngoài. Liên Kiều, ngươi và Lộ Châu ở trong phủ, cẩn thận ứng phó với bên Nghiên Hoa Uyển.” Mặc dù Bạch Chỉ và Liên Kiều là nha hạng nhất, Thiên Trúc và Lộ Châu là nha hạng nhì, nhưng Tưởng Nguyễn đều đối xử với cả bốn như . Thiên Trúc võ công, theo bên cạnh là nhất. Tính tình Bạch Chỉ thỏa đáng, ngày còn giao thiệp với các tiểu thư khuê các nên cần để nàng theo học tập một chút. Liên Kiều lanh lợi sắc sảo, Lộ Châu mưu trí, cho hai nàng ở trong phủ. Hiện nay Hồng Anh và Hạ Nghiên càng ngày càng cẩn thận, nếu giở trò gây rối Nguyễn Cư, hai nha đầu cũng thể ngăn phần nào.
Liên Kiều và Lộ Châu đối với sự an bài cũng bất cứ dị nghị gì. Từ ba năm , Chu ma ma đưa về Triệu gia, bà mù, Triệu Quang mang lòng áy náy với bà, tất nhiên đưa bà về chăm sóc chu đáo. Tưởng Nguyễn đang băn khoăn nghĩ đến việc tìm một ma ma đáng tin để bên cạnh, dù chỉ là cho lệ.
Trong đình viện của phủ Kinh Triệu Doãn, một nhóm các tiểu thư đang tuổi cập kê quây quần bên , bàn bày biện bánh tinh xảo, khí rộn rã náo nhiệt.
Dung Nhã Quận chúa lạnh: “Sao Hoằng An Quận chúa vẫn tới? Không lẽ hôm nay trở thành Quận chúa, sinh kiêu căng vô lễ, cố tình thị uy để vẻ bề ?”
Dung Nhã Quận chúa là hòn ngọc quý tay của Ung Vương. Ung Vương là đường của Tiên Hoàng, tình nghĩa thâm sâu, lúc Loạn Tứ Vương nổi lên, Ung Vương từng tay giúp đỡ Thánh thượng hiện nay, vì bây giờ là một uy vọng cực lớn trong triều Đại Cẩm. Ba năm , Dung Nhã Quận chúa từng gặp Tưởng Nguyễn một ở thuyền, chỉ là từ nhỏ nàng kiêu căng ngạo mạn, luôn cho là khuê tú danh môn chính thống, còn đích nữ thất sủng, lớn lên từ thôn dã hẻo lánh như Tưởng Nguyễn xứng để nàng để tâm. Ai ngờ hôm nay vận mệnh đổi chóng vánh, đường hoàng phong Quận chúa đương triều ngang hàng với nàng. Trong lòng thể ghen ghét, lời cũng mang theo sự châm chọc chua ngoa.
Triệu Cẩn nhíu mày, Văn Phi Phi cũng chút vui. Hai bọn họ đều là khuê nữ xuất võ tướng, từ đến nay luôn quen với ngôn từ cong queo, kiểu cách của đám tiểu thư thâm cung, tự cảm thấy cách Dung Nhã chuyện vô cùng khó chịu. Tính tình Lâm Tự Hương cương trực thẳng thắn, lập tức thể hiện sự vui ở mặt, phản bác cứng rắn: ‘‘Trong mời mà Doanh Nhi gửi cho Nguyễn , vẫn còn đến thời gian ghi đó. Quận chúa đến sớm ba khắc, Nguyễn tới trễ, há chẳng là Doanh Nhi mời sai giờ, tất cả đều lấy giờ giấc của riêng Quận chúa chuẩn mực ư?”
Dung Nhã Quận chúa Lâm Tự Hương đến mặt mũi đỏ bừng, tất nhiên trong lòng vô cùng tức giận. Nếu những lời là khác thì nàng còn thể chế nhạo thêm vài câu, nhưng hết tới khác là Lâm Tự Hương cương trực đến mức thể dùng lời lẽ thông thường để đối đáp, nhất định sẽ tranh chấp với nàng đến cùng, như chính là mất thể diện của Quận chúa. Mặc dù trong lòng Dung Nhã hận đến nghiến răng, nhưng mặt chỉ gượng gạo vẻ thong dong, chấp nhặt với Lâm Tự Hương. “Ta thèm cãi chày cãi cối với ngươi.”
Lâm Tự Hương còn thêm, Đổng Doanh Nhi vội vàng tới can ngăn, hòa hoãn: ‘‘Thôi thôi, đừng tranh cãi nữa. Hôm nay là do mời tới, nếu xảy tranh chấp, e rằng là do tổ chức chu đáo mất !’’ Hôm nay nàng mời ít các thiếu nữ nhà vương tôn quý tộc, vốn là để phân tán tâm trạng phiền muộn, nhưng bởi vì những chuyện mà qua .
Vài vị quý nữ khác cũng tiến đến can ngăn. Đang thì thấy nha của Đổng Doanh Nhi chạy vội đến, : “Hoằng An Quận chúa giá lâm!”
Nhóm tiểu thư đồng loạt hướng tầm mắt về phía cửa viện. Bên ngoài, một thiếu nữ vận hỏa y chậm rãi tiến . Chiếc váy liền sắc đỏ thẫm thêu họa tiết ngọc lan trắng, bên ngoài khoác áo choàng đối vạt bằng gấm kim tuyến cùng màu, vạt chuyển dần thành màu trắng ngà. Trên đầu nàng chỉ đơn giản cài một chiếc trâm Như Ý khảm hồng bảo thạch. Nàng cứ thế bước tới, xiêm y chút xao động. Thoạt tựa như một đóa lửa cháy bừng, nhưng khi gần, cảm nhận một sự băng lãnh đến kinh ngạc. Còn dung mạo thì cần bàn cãi. Lúc Tưởng Nguyễn còn nhỏ tuổi, nét quyến rũ vẫn lộ rõ. Nay nàng như nụ hoa chớm nở, ở độ tuổi xuân thì rực rỡ nhất, khiến sự tươi trẻ và nét mê hoặc hòa quyện , tạo nên một vẻ thanh tao, tài hoa, khiến khác nín thở.
Cứ mỗi bước nàng tiến gần, sắc mặt của Dung Nhã Quận chúa càng thêm khó coi. Phải rằng, dung nhan khuynh thành như , Dung Nhã tự thấy chẳng khác nào hạt bụi đáng nhắc tới. Kẻ càng kiêu ngạo tự phụ thì càng thể chịu đựng khác vượt trội hơn , huống chi Dung Nhã đây vẫn luôn khinh miệt Tưởng Nguyễn. Nàng tức khắc cảm thấy như hạ nhục. Đợi Tưởng Nguyễn bước , Dung Nhã che miệng rộ lên, cố ý dùng giọng mỉa mai: “Tưởng đại tiểu thư, chỉ một ngươi đến? Vốn tưởng rằng nhị của ngươi cũng sẽ đến. Tưởng nhị tiểu thư cũng là một mỹ nhân đấy. Các ngươi đều là đích nữ của Tưởng phủ, lẽ nào tình cảm như lời đồn đại bên ngoài ?”
Tưởng Nguyễn khẽ liếc ả một cái, đoán sự bất mãn trong lòng Dung Nhã. Nàng mỉm nhẹ nhàng : “ .”
“Cái gì?” Dung Nhã sững sờ, hiểu lời của Tưởng Nguyễn rốt cuộc ý gì.
Đổng Doanh Nhi vốn định tìm một lời hợp lý để hóa giải căng thẳng, ngờ Tưởng Nguyễn buông câu sắc bén như thế, cũng đành im lặng, nghi hoặc về phía nàng.
Tưởng Nguyễn chậm rãi cất lời, giọng thanh thoát nhưng chứa đầy uy áp: “Dung Nhã Quận chúa sai . Chúng đồng phẩm cấp, Quận chúa nên gọi một tiếng Quận chúa. Nếu lời truyền ngoài, há chẳng là giáng một cái tát thể diện của Hoàng gia ư?”
Dung Nhã tính tới tính lui cũng thể ngờ Tưởng Nguyễn dám dùng danh vị để phô trương, đúng hơn, ngờ nàng dám những lời ngay mặt Dung Nhã. Nàng cố tình khoe khoang địa vị Quận chúa, nhưng những lời Tưởng Nguyễn hề sai phạm lễ nghi. Dung Nhã vốn luôn tự xưng là khuê các tiểu thư, nay Tưởng Nguyễn chiếm lý lẽ, chỉ còn cách lắp bắp mở miệng: “Hoằng An Quận chúa…”
Tưởng Nguyễn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng đáp : “Không cần đa lễ như . Hôm nay chỉ là một buổi họp mặt mật giữa các tỷ , vốn dĩ cần quá câu nệ quy củ lễ nghi. Vẫn cứ nên như thường ngày, gọi tên là .”
“Ngươi!!!” Dung Nhã từng khác đùa giỡn một cách trêu ngươi như , suýt chút nữa mất bình tĩnh. Nàng trừng mắt Tưởng Nguyễn, chợt thấy tiếng “Ha ha”, chính là Lâm Tự Hương bên cạnh nén nổi mà bật .
Dung Nhã rõ sỉ nhục, còn mặt mũi để lưu . Nàng đột ngột phắt dậy, lớn tiếng quát: “Hôm nay các ngươi cố ý liên thủ bắt nạt ? Vậy thì xin cáo từ ngay bây giờ!” Nói , ả nổi giận đùng đùng, phất tay áo bỏ . Dung Nhã rời khỏi, những quý nữ vốn giao hảo thiết với nàng cũng vội vàng dậy cáo biệt theo. Chẳng mấy chốc, trong viện chỉ còn vài .
Đổng Doanh Nhi định đuổi theo khuyên giải, nhưng Lâm Tự Hương kéo nàng : “Cứ để bọn họ . Thật là, bày đặt cái bộ dạng đại tiểu thư thanh cao gì chứ, cả đám vội vã chạy theo nịnh nọt, chỉ thêm chướng mắt. Muội cũng thật là, đang yên đang lành, tự nhiên mời mấy đó đến gì.”
Đổng Doanh Nhi thở dài. Nàng tính tình thẳng thắn bộc trực như Lâm Tự Hương. Phủ Kinh Triệu Doãn ngày ngày công việc bề bộn, cần chuẩn thứ chu từ xuống . Nếu Lâm Tự Hương thừa hưởng sự ngay thẳng, chính trực, nịnh bợ của Lâm Trường Sử, thì Đổng Doanh Nhi thừa hưởng trọn vẹn sự khéo léo, uyển chuyển của Đổng đại nhân. Nhờ , thanh danh của Đổng Doanh Nhi trong giới quý nữ kinh thành , hoạt bát đáng yêu, tính tình khéo léo, khiến ai nấy đều nể mặt nàng ba phần.
Triệu Cẩn thấy , vội xen : “Lo lắng gì chứ. Một Quận chúa , chẳng trả cho một tài hoa hơn ? Lẽ nào còn sợ những món điểm tâm ngon lành ai thưởng thức?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-157.html.]
Lúc Đổng Doanh Nhi cuối cùng cũng bật . nụ chỉ thoáng qua, đôi mày ngài dần dần nhíu .
Văn Phi Phi nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao rầu rĩ nữa ? Khó khăn lắm Nguyễn mới trở về, hà cớ gì cứ giữ mãi chuyện phiền lòng?”
“Doanh Nhi tỷ tỷ chuyện gì vui?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Còn thể là chuyện gì khác, là chuyện hôn sự với Thường gia ?” Lâm Tự Hương đáp.
“Thường gia ở kinh thành là một gia tộc trâm , môn đăng hộ đối đấy chứ.” Tưởng Nguyễn mỉm . “Huống hồ hai là thanh mai trúc mã, điều gì ?”
Đổng Doanh Nhi lộ rõ vẻ phiền muộn: “Ta còn xuất giá.”
“Ôi chao, gì thế.” Triệu Cẩn trêu ghẹo: “Ngày thường luôn miệng nếu chúng sớm xuất giá thì sẽ thành lão cô nương, giờ bản vẻ bộ tịch. Chẳng lẽ thẹn thùng ?”
“Ta là mà.” Đổng Doanh Nhi nhăn mặt: “Hiện tại vẫn kết hôn.”
Tưởng Nguyễn quan sát vẻ mặt Đổng Doanh Nhi. Nàng sắp xuất giá, nhưng chẳng hề mang chút e lệ thẹn thùng nào của khuê nữ, trừ khi trong lòng nàng vốn ý trung nhân. Việc quả chút khác biệt so với kiếp . Nàng trầm ngâm một lát, hỏi: “Doanh Nhi tỷ tỷ là hài lòng với Thường thiếu gia? Hay Thường thiếu gia khiến tỷ tỷ phật lòng?”
Đổng Doanh Nhi ngẩn , khẽ lắc đầu. Thường An là thanh mai trúc mã, vốn dĩ nàng cho rằng bọn họ sẽ cứ như mà trải qua cả đời phu thê, cũng chẳng gì sai trái. kể từ ba năm , khoảnh khắc nàng gặp nam nhân tuấn dật tựa thần tiên , trong mắt nàng còn dung nạp thêm bất kỳ ai khác nữa. Nàng lúc mới hiểu , tình cảm đối với Thường An, căn bản chẳng là tình yêu đôi lứa.
Vẻ mặt bồn chồn của Đổng Doanh Nhi lọt mắt Tưởng Nguyễn, khiến nàng khỏi âm thầm suy xét. Chẳng lẽ Đổng Doanh Nhi tương tư khác? Vừa nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, khóe môi bất giác cong lên một cách dịu dàng, đó chẳng là vẻ e thẹn của thiếu nữ khi hồi tưởng về trong lòng ?
Nàng kinh ngạc sững sờ, thể như ? Sự tình đổi đến mức còn giống với kiếp nữa ?
Đổng Doanh Nhi chợt như nhớ điều gì, đột nhiên ngẩng đầu Tưởng Nguyễn, giả vờ vô tình hỏi: “Nguyễn , đến việc Đại ca liên tục lập chiến công hiển hách, năm nay gửi thư cho ... về ngày trở về kinh ?”
Tưởng Nguyễn khẽ giật , nhưng kịp chú ý đến dáng vẻ khác thường của Triệu Cẩn đang bên cạnh, thể chợt cứng đờ.
Chẳng lẽ... Nàng thẳng Đổng Doanh Nhi, tựa như xác nhận điều đang suy đoán. Đổng Doanh Nhi nàng, ánh mắt sáng ngời, sự mong đợi thể nào che giấu. Ánh mắt quá đỗi quen thuộc, ở kiếp , nàng từng vô thấy nó trong gương đồng, đó chính là sự si mê dành cho trong mộng.
Người mà Đổng Doanh Nhi đem lòng yêu, hóa là Tưởng Tín Chi!!!
Ở kiếp , đại đa sự việc vẫn diễn tương tự kiếp , nhưng sự hồi sinh của nàng đổi nhiều tình tiết. Ví dụ điển hình là Đổng Doanh Nhi mắt. Kiếp , Đổng Doanh Nhi và Thường An kết phu thê tình thâm nghĩa trọng, nhưng kiếp nàng vương vấn Tưởng Tín Chi. Nếu chuyện đổi , những chuyện khác sẽ đây?
Thấy Tưởng Nguyễn chút thất thần, Lâm Tự Hương khẽ đẩy nàng: “Nàng đang mải nghĩ gì ? Sao cất lời?”
“A.” Tưởng Nguyễn nhẹ, đáp: “Không gì, Đại ca vẫn gửi thư báo về.”
Trong mắt Đổng Doanh Nhi thoáng hiện lên vẻ thất vọng, Tưởng Nguyễn trông thấy, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. Không hiểu vì lẽ gì, một dự cảm bất an đột nhiên dấy lên, vô cùng khó hiểu, ngay cả chính nàng cũng lý giải . Lâm Tự Hương khẽ nhíu mày: “Nếu Doanh Nhi xuất giá, e rằng nhanh sẽ đến lượt . Gần đây phụ luôn hỏi chuyện , thật liệu thể tìm ý trung nhân .”
Tưởng Nguyễn trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Lâm đại nhân tiết lộ tin tức gì chăng?”
Lâm Tự Hương nay vốn màng đến ánh mắt thế nhân, nên nàng cũng chẳng hề cảm thấy hổ: “Cũng tin tức gì cụ thể, chỉ là gần đây thấy luôn cau mày, đoán chắc rằng chuyện thuận lợi. Ta sớm , với cái tính cách của , tìm một nhà môn đăng hộ đối mà tính tình bao dung ở kinh thành, quả thực khó như lên trời.”
Tưởng Nguyễn khẽ chau đôi mày thanh tú.