Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sợ đêm khuya nhiễm phong hàn, Lộ Châu đóng cửa sổ, chỉ chừa một khe hẹp để khí lạnh tràn quá nhiều, giữ cho trong phòng mát mẻ thoải mái. Thời tiết hôm nay ôn hòa, dễ chịu nên cũng cần dùng tới băng. Thiên Trúc từ bên ngoài bước , tới bên cạnh Tưởng Nguyễn, lúc đang chuẩn an giấc. Nàng ghé sát tai Tưởng Nguyễn thầm thì mấy câu. Ánh mắt Tưởng Nguyễn lóe sáng, mỉm : "Thì là như ."

Thiên Trúc khỏi khẽ nhíu đôi mày. Hạ Nghiên sai mang hài nhi sơ sinh mất của xử lý, ai ngờ trùng hợp lọt tay Tố Tâm Uyển. Vật mà Tưởng Tố Tố đang dùng , chính là bào thai của em trai ruột Tưởng Nguyễn. Vừa nghĩ đến đây, Thiên Trúc cảm thấy kinh hãi, da gà da vịt nổi lên khắp .

Tưởng Nguyễn thản nhiên : "Thế gian , ắt nhân quả báo ứng."

Thiên Trúc hỏi: "Hạ Nghiên giấu giếm tin tức sinh non, chẳng lẽ cũng dùng thủ đoạn tráo đổi như Hồng Anh?"

"Đã chịu thiệt thòi lớn đến mức , Hạ Nghiên thể cam tâm? Nếu bà còn tráo đổi trắng đen như thế, chẳng thể hiện tâm địa bà quá lương thiện ?" Nàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trán , để lộ vành tai trắng ngần như ngọc.

"Vậy tiểu thư tính ?"

Tưởng Nguyễn lắc đầu: "Không cần lo lắng. Hiện tại, mũi nhọn của bà đều chĩa thẳng Hồng Anh. Hồng Anh thể bỏ qua cơ hội c.ắ.n ngược ? Chúng cứ thong thả xem trò vui ." Nàng trầm giọng bổ sung: "Chưa tới thời điểm chín muồi, sẽ tùy tiện tay."

Thiên Trúc trầm ngâm một lát cúi đầu đáp lời, lui ngoài.

Sau khi Thiên Trúc khỏi, Tưởng Nguyễn chống tay lên trán, trầm tư suy ngẫm việc một hồi lâu, mới cảm thấy thể chút mỏi mệt. Nàng dậy, định cởi áo ngoài để lên giường, thì thấy một âm thanh quen thuộc chợt cất lên: "Khoan ."

Tưởng Nguyễn giật kinh hãi, kịp phản ứng theo bản năng đưa tay sờ về phía chiếc chủy thủ giấu gối.

Từ trong bóng tối, một bóng từ từ bước . Hắn càng lúc càng gần, dừng khi cách Tưởng Nguyễn vài bước. Dù chỉ khoác y phục màu đen, vẫn tôn lên khí chất phong lưu tuấn kiệt, dung nhan vô cùng tuyệt mỹ. Người đó Tiêu Thiều thì là ai khác?

Vị khách mời mà đến , khiến Tưởng Nguyễn dù bình thường luôn giữ thói quen mỉm cũng nén mà bày gương mặt lạnh lùng, giận dữ cất lời: "Tiêu Vương gia định gì? Lẽ nào đây là quy củ của tôn thất hoàng tộc Đại Cẩm ?"

Lời thốt , nàng liền thoáng hối hận. Dẫu rằng hiện tại nàng sắc phong Hoằng An Quận chúa tôn quý, nhưng Tiêu Thiều là Thống lĩnh ba mươi vạn Cẩm Y Vệ, là đương kim chủ nhân của Cẩm Anh Vương phủ. Xét về phẩm cấp, nàng vẫn kém Tiêu Thiều một bậc xa. Việc hôm nay mời mà đến khiến nàng khỏi kinh ngạc. Vả , Tiêu Thiều nay từng cố ý phô bày thế lực mặt nàng, khiến Tưởng Nguyễn nhất thời quên mất thực lực hô phong hoán vũ ở Đại Cẩm triều của đang mặt. Đến khi trấn tĩnh , nàng mới ý thức lời thất lễ đến nhường nào. lời như nước hắt, thể nào thu hồi. Thế nên, nàng dứt khoát bày vẻ mặt giận dữ cực độ về phía Tiêu Thiều, dù trong lòng vẫn ẩn chứa chút ngờ vực.

Tiêu Thiều quen thấy Tưởng Nguyễn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, bình thản sự, nơi nào cũng nở một nụ lãnh đạm. Bỗng chốc thấy dáng vẻ tức giận pha chút hoảng hốt của nàng hôm nay, nhất thời ngây . Mặc dù sinh trong tôn thất, lễ nghi của vương tôn quý tộc hề thiếu, nhưng vì tiếp nhận Cẩm Y Vệ, quanh năm chinh chiến bên ngoài, cũng nhiễm một chút tính cách giang hồ, trở nên tiêu sái phóng khoáng, hề câu nệ tiểu tiết.

Nay xem Tưởng Nguyễn như cận, nhưng quên mất đối phương là một cô nương khuê các xuất giá. Hắn càng ngờ, đêm hôm khuya khoắt, Tưởng Nguyễn một trong phòng tĩnh lặng, bỗng dưng đầu thấy một khác xuất hiện sẽ kinh hãi đến mức nào. Nghĩ đến đây, Tiêu Thiều cảm thấy chút áy náy. Hắn mấp máy môi, trầm giọng : “Là cân nhắc chu , xin .” Nói xong, nghiêm túc Tưởng Nguyễn, thấy trong ánh mắt nàng rõ ràng chút chột nhưng vẫn cố giữ vẻ giận hờn. Hắn sửng sốt nữa, chỉ cảm thấy thật sự chút buồn .

Đường đường Cẩm Anh Vương gia của Đại Cẩm triều mở lời xin , Tưởng Nguyễn cũng tiện tiếp tục bày vẻ khó chịu. Nàng tự trách lòng rối bời vì sự thất thố . Nàng cố trấn tĩnh, đó tới bên bàn an tọa, tự tay rót cho hai hai chén nóng, cất lời: “Hơn nửa đêm, Tiêu Vương gia xông khuê phòng khác, hẳn là chuyện khẩn cấp.”

Tiêu Thiều như thấy ý trào phúng trong lời của nàng, khẽ nhíu đôi mày kiếm. “Ngươi dùng tấm lụa tơ tằm mà Hạ Nghiên đưa tới?”

Tưởng Nguyễn ngẩn , ngờ Tiêu Thiều vì chuyện nhỏ mà đến. Nàng thầm đoán Thiên Trúc báo cho . Thiên Trúc mới tới bên nàng, mà việc từ ăn uống đến xiêm y đều do Tiêu Thiều sắp đặt, Tưởng Nguyễn cũng trông mong ngay lúc Thiên Trúc trung thành tuyệt đối với nàng. Nàng khẽ gật đầu đáp .

Tiêu Thiều giọng mang theo ý bất đồng: “Bên trong lụa tẩm thêm hương liệu, ngươi nên liều lĩnh như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-155.html.]

“Thiên Trúc giải độc .” Tưởng Nguyễn thờ ơ. Lúc đó, vì Hồng Anh buông lỏng cảnh giác, nàng mới bảo Thiên Trúc khử độc tấm lụa dùng, vốn sẽ gây tổn hại gì cho thể.

“Thiên Trúc cũng sẽ lúc lỡ tay, khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý .” Tiêu Thiều thản nhiên .

Thiên Trúc canh giữ ngoài cửa sổ, từ nhỏ học võ, dĩ nhiên thể rõ cuộc đối thoại bên trong. Nghe lời của Tiêu Thiều, nàng cảm thấy vô cùng uất ức. Dù nàng Đan sư giải độc đầu thiên hạ, nhưng loại độc tầm thường như là vấn đề khó khăn gì chứ.

Tưởng Nguyễn còn định biện bạch, thì Tiêu Thiều đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay nàng. Hắn là nam nhân, sức lực dĩ nhiên nàng thể sánh bằng. Tiêu Thiều chuyên tâm bắt mạch cho nàng, Tưởng Nguyễn dù thấy kỳ lạ cũng hề giãy giụa, ánh mắt chăm chú bàn tay đang đặt cổ tay . Bàn tay khác hẳn với những bàn tay to lớn, ngăm đen, cường tráng của những quanh năm chinh chiến ngoài chiến trường. Tay Tiêu Thiều thon dài, khớp xương cân xứng, lòng bàn tay một vết chai mỏng, hẳn là do luyện võ mà thành. Cảm giác chút lạnh, nhưng lòng bàn tay khô ráo, ấm áp.

Tiêu Thiều bắt mạch xong, thu tay , ánh mắt trong chốc lát chút khác thường. Tưởng Nguyễn là giỏi quan sát thần sắc, lập tức đoán chuyện, liền hỏi: “Chẳng lẽ vẫn còn hương liệu sót ?” Nói thật, chuyện hương liệu nàng hề quá bận tâm. Cùng lắm thì thể sinh con, kiếp nàng ngay cả chuyện lập gia đình cũng từng màng tới.

“Không .” Tiêu Thiều trầm ngâm một lát, lắc đầu, nàng : “Căn cơ thể của ngươi quá yếu.”

Tưởng Nguyễn khẽ , đáp lời. Yếu ư? Thân thể khi từ thôn trang trở về Tưởng phủ ở kiếp mới gọi là yếu, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. Nàng triền miên giường bệnh vài năm ở Tưởng phủ, ngày ngày uống thuốc, nhưng cơ thể vẫn chẳng khá lên. Nếu ý chỉ tuyển tú nữ của Hoàng đế, e rằng nàng còn “bệnh” thêm vài năm nữa.

Ở kiếp , dù nàng về từ thôn trang sớm hơn, nhưng bệnh căn cố hữu vẫn còn đó, thể vẫn thể nhanh nhẹn . Nhìn bề ngoài hôm nay vẻ điều dưỡng , nhưng chỉ nàng tự sự mục ruỗng từ bên trong của thể . Tuy nhiên, nàng vẫn luôn cẩn trọng chăm sóc sinh mệnh , bởi lẽ nàng còn giữ cái mạng để báo thù rửa hận.

Tiêu Thiều nhận ánh mắt nàng nhưng thoáng lướt qua, dường như đang nghĩ đến chuyện gì khác. Ngay lập tức, cảm thấy cô gái mặt bỗng trở nên vô cùng xa cách. Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên chút cảm giác bất an khó hiểu. Chính Tiêu Thiều cũng lý giải sự xa lạ , trầm ngâm chốc lát cất lời: “Nếu cơ duyên, sẽ dẫn ngươi gặp sư phụ . Người y thuật tinh thông, lẽ thể giúp thể ngươi cường tráng hơn.”

Tư tưởng Tưởng Nguyễn lời của Tiêu Thiều kéo , đôi đồng tử đen láy của thanh niên mặt, thấy rõ sự nghiêm túc tràn đầy bên trong, nàng chợt ngẩn giây lát đáp lời: “Đa tạ.”

Kể từ khi tương giao với Tiêu Thiều, dường như câu nàng nhiều nhất chính là “Đa tạ”. Tiêu Thiều dậy, : “Thời gian còn sớm nữa, xin cáo lui , ngươi nghỉ ngơi sớm .” Dứt lời, liếc nàng một cái, ngự phong bay ngoài cửa sổ, rời .

Hắn cứ thế, đến là đến, , thật sự xem phủ Thượng thư là vườn nhà ? Tưởng Nguyễn ngẩn giây lát, đột nhiên nhớ mục đích chuyến thăm của Tiêu Thiều hôm nay rốt cuộc là gì? Chỉ là để bắt mạch cho nàng? Chẳng lẽ điên ? Tưởng Nguyễn thổi tắt đèn. Sự buồn ngủ ban đầu Tiêu Thiều chen ngang, sớm thổi bay lên chín tầng mây, khiến nàng lúc chợp mắt nổi.

Tiêu Thiều thấy trong phòng tắt đèn, yên trong chốc lát, cũng xoay rời .

Chẳng qua chỉ là một trận mưa rào mùa hạ, ngày hôm , trời quang đãng rực rỡ. Khác biệt với những ngày âm u nặng nề đó, mấy ngày liên tiếp đều là trời nắng chang chang. Bên trong phủ vẫn nề nếp đấy. Ngũ di nương an tâm dưỡng thai trong viện, Hạ Nghiên cũng thường xuyên trong hoa viên để tiêu khiển. Nhìn , tất cả đều gì bất thường.

Yên bình bề ngoài nghĩa là nội tâm bình yên. Chẳng hạn như Ngũ di nương Hồng Anh, ở trong viện cũng chẳng là an thai như lời đồn đãi bên ngoài, mà đang mang vẻ mặt sốt ruột hỏi nha : “Rốt cuộc xảy chuyện gì? Tại ngóng tin tức nào hết?”

“Bẩm di nương.” Nha đáp: “Nô tỳ đến Tố Tâm uyển hỏi , từng thấy chuyện Nghiên Hoa uyển sinh non. Mấy ngày nay cũng thấy đại phu nào đến, phu nhân chỉ sai tới tiệm t.h.u.ố.c bốc chút t.h.u.ố.c an thai.”

“Sao thể?” Hồng Anh lẩm bẩm. Mấy ngày nay lòng nàng như lửa thiêu, chỉ mong ngóng tin tức Hạ Nghiên sinh non, ai ngờ xảy chuyện gì, gần đây Nghiên Hoa uyển vẫn kín cổng cao tường như tường đồng vách sắt, ngay cả một con ruồi cũng bay , càng cần nhắc đến việc ngóng tin tức. Chỉ thể tới bên ngoài Tố Tâm uyển thăm dò, nếu Hạ Nghiên gặp chuyện, Tưởng Tố Tố chắc chắn sẽ . Nha phái mang về tin tức , Hồng Anh thể chấp nhận? Chẳng lẽ Hạ Nghiên phát giác điều gì?

“Di nương chớ nóng vội.” Nha cận khuyên nhủ: “Có lẽ là do phu nhân may mắn, bây giờ vẫn dùng tới cuộn lụa tơ tằm , vì mới sinh non.”

Hồng Anh bình tĩnh . Quả thực, Hạ Nghiên khả năng vẫn dùng đến cuộn lụa tơ tằm, lúc m.a.n.g t.h.a.i mặc đồ đắt tiền cũng là phung phí. Có lẽ Hạ Nghiên dùng cuộn lụa để may y phục khi sinh chăng? Nghĩ đến đây, Hồng Anh mới nhẹ nhàng thở , nhưng ngay lập tức, vẻ mặt nàng lập tức trở nên phẫn uất và căm hận. “Sao nàng phúc khí lớn đến như chứ?”

 

Loading...