Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:41:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa đẩy mạnh , Trần Phương xuất hiện mặt Tưởng Nguyễn, theo là Liên Kiều đang thở hổn hển. Y phục của cả hai đều xộc xệch, hiển nhiên qua một phen giằng co.

Tưởng Nguyễn hề liếc Trần Phương, ánh mắt vẫn tập trung trang sách mặt. Bạch Chỉ bên cẩn thận thổi nhẹ tách . Liên Kiều khi phòng cũng một lời, lặng lẽ tiến đến mặt Tưởng Nguyễn, cúi đầu chờ lệnh.

, Trần Phương cứ thế bỏ quên, một ai để ý đến nàng . Trần Phương cuống quýt, vốn toan tính tỉ mỉ, định bụng chờ Tưởng Nguyễn mở lời , nào ngờ tiểu thư chẳng buồn ngẩng đầu . Lòng Trần Phương bỗng chốc bất an, thái độ thờ ơ khiến nàng khỏi nghi ngờ, bầu khí trở nên nặng nề một cách kỳ lạ.

Dẫu cũng chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, là kẻ vốn quen nhẫn nhịn. Trần Phương cố nhịn nhịn, rốt cuộc chịu đựng thêm nữa, nàng bực tức đanh giọng : “Tiểu thư, nô tỳ chuyện tra hỏi.”

Mí mắt Tưởng Nguyễn cũng hề nhấc lên, nàng lười biếng đáp: “Cứ hỏi.”

Thái độ của Tưởng Nguyễn khiến nàng cảm thấy coi thường, nghĩ đến nguyên do khiến đến đây hôm nay, sự phẫn nộ trong lòng càng dâng cao. “Tiểu thư, mấy ngày , tới ngắm chậu hoa ‘Mỹ nhân ánh trăng’ ?”

thế.” Tưởng Nguyễn nàng đề cập đến, trầm ngâm chốc lát mới đáp: “Đêm hôm chợt cảm thấy trong khó chịu, nên hủy bỏ việc ngắm hoa.”

Trần Phương càng thêm tức giận: “Tiểu thư thể vô tâm đến thế? Rõ ràng hẹn với nô tỳ, nếu tới, ít nhất cũng nên sai báo cho nô tỳ một tiếng chứ.”

“Hả?” Tưởng Nguyễn kinh ngạc nàng . “Không ai báo cho ngươi ? Liên Kiều, chẳng đêm đó dặn dò ngươi đến báo cho Phương nhi rằng thể đến đó ư? Chẳng lẽ ngươi ham chơi, vứt lời dặn gáy ?”

Liên Kiều khẽ cúi đầu đáp: “Lời tiểu thư dặn dò, dù thế nào nô tỳ cũng dám lãng quên. Đêm đó nô tỳ tới Lê Viên, vốn định chờ Phương cô nương đến thông báo sự tình. Ai ngờ đợi mãi, Phương cô nương vẫn thấy bóng dáng. Nô tỳ cho rằng Phương cô nương rõ chuyện nên mới đến, vì thế qua canh ba nô tỳ liền về.”

Tưởng Nguyễn vẻ hối : “Thì là một hiểu lầm, Phương nhi. Bây giờ ngươi đấy, việc chẳng liên quan gì đến .”

Trần Phương bực dọc đến mức lớp son phấn mặt dường như sắp trôi sạch. Nàng ngờ Tưởng Nguyễn thái độ nóng lạnh như , chẳng khác nào dốc sức đ.á.n.h một quyền đống bông vải mềm nhũn, khiến nàng bỗng dưng càng thêm bực bội, khó chịu.

Tưởng Nguyễn bỗng nhíu mày: “ mà Phương nhi, và ngươi ước hẹn lâu như , đến tận bây giờ ngươi mới đến hỏi chuyện đêm đó? Chẳng lẽ ngươi cũng hề tới Lê Viên, cớ gì dám chắc sẽ đến?”

Trần Phương sững sờ, sắc mặt lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng đáp: “Không , ! Chỉ là… chỉ là hôm nay nô tỳ mới tin tiểu thư đến. Còn đêm đó, đêm đó nô tỳ việc gấp nên thể đến chỗ hẹn. . .” Trần Phương năng lộn xộn, nàng nhận thế nào cũng đều đầy rẫy sơ hở.

Tưởng Nguyễn vô cùng hiểu ý, liền cất lời: “Nếu thế, cứ xem như tất cả chỉ là hiểu lầm .”

Trần Phương c.ắ.n chặt môi, vô cùng cam lòng, nhưng nàng tìm thấy bất kỳ lý lẽ nào để phản bác. Nàng chỉ đành oán trách bản hôm nay đến quá vội vàng, nghĩ đối sách chu . Nàng đang rầu rĩ thì thấy giọng lạnh nhạt của Tưởng Nguyễn vang lên: “Thấy ngươi vội vã chạy đến, còn tưởng rằng xảy chuyện lớn gì. Không việc gì là .”

Trái tim Trần Phương chợt thót , bất an liếc Tưởng Nguyễn. Đối diện với nàng, ánh mắt Tưởng Nguyễn vẫn cực kỳ dịu dàng, như làn nước ngày xuân bao bọc đối diện. nếu kỹ, trong đôi mắt trong suốt như ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, nơi khóe mắt nàng thoáng lộ một vẻ yêu dị và ác liệt khó tả.

Trần Phương bất giác lùi hai bước, ngước Tưởng Nguyễn chẳng thấy nàng động tĩnh gì khác lạ. Bỗng nhiên, trong lòng nàng dấy lên một ý nghĩ hoang đường: Phải chăng vị tiểu thư thoạt mềm yếu thật thấu chuyện? Nàng cố ý như , kẻ lợi cuối cùng chính là nàng?

Trần Phương siết chặt nắm đấm, sức lắc đầu. Không thể nào! Tưởng Nguyễn sống tại thôn trang suốt năm năm, nàng thế nào, lẽ nào rõ? Hơn nữa, một tiểu cô nương mười tuổi thể mang tâm cơ sâu hiểm đến ? Nói cũng ai tin. Lần chẳng qua là đ.á.n.h bậy đ.á.n.h bạ mà hỏng chuyện của mà thôi.

Trần Phương cố nở một nụ gượng gạo. “Tất cả đều do nô tỳ sai sót, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt.”

Tưởng Nguyễn nhấp một ngụm , ngữ khí thản nhiên: “Ngươi cũng là lòng thôi. Sao nỡ trách phạt ngươi? Chỉ là cái phúc , bằng , đêm đó ngắm hoa mỹ nhân nở rộ ánh trăng chắc chắn là một cảnh tượng kiều diễm động lòng bao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-15.html.]

Trần Phương xong, trong lòng như nghẹn , miễn cưỡng đáp lời. “Là tất nhiên . Nếu tiểu thư còn điều gì dặn dò, nô tỳ xin phép cáo lui , trong thôn trang vẫn còn nhiều việc cần sắp xếp.”

“Quả là khó ngươi .” Tưởng Nguyễn thản nhiên, nhưng ý tứ sâu xa. “Ngươi mau , bộ thôn trang , e rằng thiếu ngươi thì chẳng việc gì nên hồn.”

Lời hàm chứa thâm ý khó lường, trái tim Trần Phương chợt đập mạnh. Nàng cảm thấy như thể lưng một vật đáng sợ đang truy đuổi, vội vàng bỏ chạy.

Trần Phương khuất, Liên Kiều đóng cửa , hừ lạnh một tiếng. “Nhìn cái dáng vẻ coi trời bằng vung , thể nô tài nào hỗn xược đến chứ! Cái thái độ chất vấn là dành cho ai? trời cao đất rộng! Phải chờ ngày khác dạy dỗ nàng một bài học mới !”

“Cần chi chờ đợi ngày khác.” Tưởng Nguyễn khép sách , nhẹ nhàng . “Nàng sẽ sớm khác dạy dỗ cho thôi.”

“Tiểu thư…” Đôi mắt Bạch Chỉ chợt sáng lên. “Chẳng lẽ đêm đó cố ý đến?”

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Ta tới, đương nhiên sẽ khác đến. Xem , kẻ mà Trần Phương mời tới chẳng những là một con sói háo sắc, mà còn là một kẻ hám lợi. Xuân Oanh thủ đoạn hơn tưởng, nàng giúp giảm ít phiền toái.”

Liên Kiều tủm tỉm . “Nha đầu Xuân Oanh vốn đa nghi, nô tỳ chỉ cần diễn một chút mặt nàng , nàng nóng lòng mắc bẫy ngay ! nô tỳ thấy nàng cũng là hạng tâm thuật bất chính, cùng Trần Chiêu quả là nồi nào úp vung nấy.”

“Ngươi xử lý việc thỏa.” Tưởng Nguyễn tán thành. “Không Trần Chiêu còn thể tận hưởng mấy ngày lành nữa. Xuân Oanh, đừng khiến thất vọng.”

Cây nở hoa hai bên bờ, mỗi bên một vẻ. Ở đây, ba chủ tớ Tưởng Nguyễn ung dung đ.á.n.h úp một nước cờ, mà màn kịch diễn bên thì ngọt ngào như mật.

Gấm thơm Lưu Yên là loại tơ lụa đang thịnh hành trong năm nay. Chất vải trơn mịn gì sánh bằng, thể phản chiếu ánh mặt trời, các phu nhân tiểu thư vô cùng ưa chuộng, khi may thành xiêm y, mặc cực kỳ ưu nhã, kiều diễm. Lúc , bàn bày hai tấm gấm Lưu Yên, một thiếu nữ vận áo tím đang gương đồng. Dung mạo nàng cũng coi như xinh , đang ngắm nghía sợi dây chuyền trân châu Nam Hải cổ. Trân châu chất lượng thượng hạng, mỗi viên đều lớn tròn, tản thứ ánh sáng hồng nhạt, nổi bật làn da trắng nõn.

Chốc lát , Xuân Oanh mới tháo sợi dây chuyền trân châu xuống. Vật thể đeo ngoài, nếu để ngoài thấy một nha sở hữu thứ , chắc chắn sẽ gây sự hoài nghi. Nàng dậy tới bên giường, lấy một chiếc hộp nhỏ cất giấu bên , dùng chìa khóa đồng mở . Quả nhiên đó là một hộp đựng châu báu. Xuân Oanh cẩn thận đặt sợi dây chuyền trân châu , hài lòng ngắm chiếc hộp mặt.

Cả hộp đều chứa đầy những trang sức quý giá, một hạ nhân như nàng, cho dù vất vả cả đời cũng thể kiếm . Xuân Oanh nở nụ , ngờ tên ngốc Trần Chiêu dễ dàng lời như , ngoan ngoãn dâng hết châu báu tới.

Mấy ngày , nàng ngóng tin Tưởng Nguyễn ngắm hoa trăng cùng khác. Đêm đó, nàng liền rón rén tới vườn lê. Ai ngờ thấy Tưởng Nguyễn , trái một kẻ ôm lấy từ phía . Thoạt đầu nàng kinh hãi, nọ kề sát tai nàng, khàn giọng : “Tiểu thư đừng la, để khác trông thấy và Chiêu, đời chỉ thể ở bên Chiêu mà thôi…” Nàng sững sờ, nọ tiếp: “Lòng Chiêu nhớ đến cùng cực nên mới mạo phạm , tiểu thư, Chiêu sẽ yêu thương nàng suốt đời…”

Rốt cuộc Xuân Oanh cũng hiểu . Kẻ là Trần Chiêu, lầm tưởng nàng là Tưởng Nguyễn. Nàng cũng ngờ Tưởng Nguyễn và Trần Chiêu tư tình với . Nàng còn kịp hồn, Trần Chiêu bắt đầu thô bạo xé rách y phục của nàng. Ban đầu, Xuân Oanh định hét lên cầu cứu, nhưng tiếng kêu tới miệng thì nàng nuốt . Mặc dù Trần Chiêu chỉ là con của quản sự ở thôn trang, chẳng gì nổi bật, nhưng Xuân Oanh rõ ràng về khối tài sản riêng mà Lan ma ma tích lũy mấy năm qua. Trần Chiêu giàu thua kém con trai nhà phú hộ bình thường. Tuy nàng là đại nha của thôn trang, nhưng tiền thưởng cùng tiền công mỗi tháng chẳng là bao. Nếu thể bám cái cây to Trần Chiêu

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , Xuân Oanh cân nhắc rõ ràng lợi hại. Nàng lập tức ngừng giãy giụa, thuận theo Trần Chiêu xong việc . Xuân Oanh cũng chẳng hề để tâm đến sự chính chuyên của . Nếu thể thể bán một cái giá , thì cứ bán thôi! Sau gả cho khác, cùng lắm nàng cũng chỉ thị . Hơn nữa, thể dễ dàng gặp một của cải như Trần Chiêu? Nói gì thì , nàng bám chặt lấy .

Sáng hôm tỉnh , Trần Chiêu vô cùng hoảng sợ khi phát hiện Xuân Oanh bên cạnh. Xuân Oanh lạnh lùng với , nếu dùng vàng bạc phong kín miệng nàng , nàng sẽ lập tức báo quan, để cho tất cả trong thôn trang đều Trần Chiêu nhục nàng như thế nào.

Trần Chiêu nào ngờ, mỹ nhân mắt vẫn là mỹ nhân, nhưng là một mỹ nhân lòng mang rắn rết. Xuân Oanh khác hẳn Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn là tiểu thư đài các, nếu thanh danh tổn hại, hẳn sẽ là một đả kích lớn với nàng ; Tưởng gia khi sẽ vì lời gièm pha bên ngoài mà dễ dàng ngầm chấp thuận gả nàng cho Trần Chiêu. Xuân Oanh chẳng lo sợ, đồng thời nàng là kẻ cực kỳ hèn hạ, chuyện kiện cáo thể. Nếu chuyện thật sự lôi công đường, Trần Chiêu c.h.ế.t cũng bóc một lớp da. Hắn còn cách nào khác, chỉ thể theo ý Xuân Oanh.

Chỉ là, Xuân Oanh khó khăn lắm mới bám một gốc cây đại thụ, lòng tham đáy há dễ dàng thỏa mãn. Một một , túi tiền của Trần Chiêu cạn kiệt, nhưng Xuân Oanh vẫn cứ ép sát như cũ. Cứ như , Trần Chiêu đành lặng lẽ bán mảnh đất đầu tiên.

Thế nhưng, chỉ một mảnh đất thì mà đủ. Xuân Oanh cho rằng giá trị của bản nàng chỉ dừng ở đó, cái gì cũng cái giá nhất định, mà nàng tin còn cao hơn tiền nhiều. Trần Chiêu cảm thấy Xuân Oanh giở thói sư tử ngoạm, tranh chấp giữa hai càng ngày càng gay gắt, chẳng còn ai nhớ đến sự mê hoặc trăng đêm đó nữa.

Xuân Oanh mới đóng hòm bạc , thấy tiếng ‘bịch’ mạnh mẽ vang lên ngoài cửa, Trần Chiêu mặt đầy giận dữ tới.

 

Loading...