Trọng Sinh Thành Họa Quốc Yêu Cơ - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-10-03 22:59:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tưởng Nguyễn dừng , thì ngay lúc đó thấy tiếng bước chân ai đó đang tới gần. Sắc mặt Tiêu Thiều biến, lập tức nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng nép cánh cửa ngay bên cạnh.
Khi Hồ Điệp bước , chỉ lát thấy nàng mang theo một con gà c.h.ế.t . Nàng đến cái hố chôn gà gốc cây đào trong sân, chôn t.h.i t.h.ể con vật xuống đó. Những động tác thành thục liên tiếp , hiển nhiên đây là đầu tiên nàng việc .
Tưởng Nguyễn định cựa , vô tình khiến trâm cài tóc khẽ đung đưa, chạm cổ áo Tiêu Thiều. Lúc nàng mới ý thức hai đang sát cạnh đến nhường nào. Hơi thở của Tiêu Thiều mang theo mùi hương thanh lãnh như trúc biếc, khẽ phả lên mặt nàng, tuy lạnh buốt nhưng mang đến một cảm giác tín nhiệm khác thường.
Sau khi Hồ Điệp rời khỏi phòng, ánh đèn bên trong cũng tắt hẳn. Giống như việc giải quyết êm thấm, thể an tâm giấc ngủ. Chờ khi trong sân tĩnh lặng, Tiêu Thiều mới đưa Tưởng Nguyễn trở về Nguyễn cư.
Trong phòng, Liên Kiều và Bạch Chỉ đang nóng ruột chờ đợi. Thấy hai bình an trở về, các nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy Tiêu Thiều dường như bàn luận chuyện riêng, hai nha lập tức lui ngoài nhiệm vụ canh gác.
Tiêu Thiều xuống bàn, Tưởng Nguyễn đưa tay rót cho một chung , hỏi. “Ngươi cũng chứng kiến cảnh tượng đó. Nàng ... đang tu luyện bí thuật?”
“Phải.” Tiêu Thiều nhận lấy chung , nhưng uống, ánh mắt tập trung những lá đang chìm nổi bên trong, trầm giọng : “Thời gian tu luyện chắc hẳn lâu . Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, nàng sẽ cần dùng tới m.á.u gà nữa.”
Tưởng Nguyễn khẽ nhíu mày. Ba năm Tưởng Tố Tố tới miếu nhỏ đó, dính líu đến bí thuật Nam Cương? Nàng tự hỏi: “Đây là bí thuật của Nam Cương, nhưng nó xuất hiện ở Trung Nguyên?”
Tiêu Thiều trầm ngâm suy nghĩ: “Có kẻ đang âm thầm trợ giúp Tưởng Tố Tố.”
“Là trợ giúp nàng , lợi dụng nàng ?” Tưởng Nguyễn truy vấn.
Tiêu Thiều lắc đầu: “Trước khi tìm kẻ , việc đều là hiểm họa khôn lường.”
Tưởng Nguyễn cúi mặt trầm tư.
Tiêu Thiều nghiêm túc nàng. Từ góc độ , thể thấy chiếc cổ thon nhỏ mềm mại của Tưởng Nguyễn, dường như ánh đèn rọi càng thêm ôn hòa. Hơn nữa, thái độ của nàng tối nay quả thực nhu hòa đến lạ, khác biệt với vẻ lạnh nhạt thường ngày. Lúc , dáng vẻ nhíu mày suy tư của nàng khiến cảm thấy khuôn mặt khuynh quốc nên chứa đựng sự phiền muộn, chỉ vươn tay giúp đỡ nàng gánh vác việc.
Vì , còn kịp trong lòng Tiêu Thiều đang suy nghĩ điều gì thì Tưởng Nguyễn thấy giọng lạnh lùng của vang lên. “Tưởng phủ giờ còn là nơi an tuyệt đối. Ta sẽ phái đến bảo vệ ngươi.”
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên. “Không cần thiết.”
“Tưởng Tố Tố sử dụng bí thuật của Nam Cương. Người Nam Cương khả năng thể hiểu rõ Trung Nguyên đến thế. Ta đoán hiện giờ kẻ nào đó đang ẩn nấp gần đây. Cuối cùng, Tưởng Tố Tố sẽ tác dụng nào đó, nếu Tưởng phủ kẻ Nam Cương hỗ trợ. Vậy thì ngươi sẽ lâm nguy hiểm.” Tiêu Thiều trầm ngâm thêm một lát, đoạn : “Ta sẽ phái nữ nhân đến.”
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu , thanh niên tuấn mỹ mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như băng sương, nhưng luôn suy nghĩ chu đáo cho nàng. Không thể thừa nhận, nếu một cao thủ võ công bên cạnh bảo vệ thì sẽ khiến yên tâm hơn. Nếu tác dụng như thế, thì dùng đúng cách là . Nàng cúi đầu: “Đa tạ.”
Tiêu Thiều gật đầu, . “Ta xin cáo từ , ngày mai sẽ đến đây.”
Tưởng Nguyễn nghiêng đầu. Tiêu Thiều nàng một cái, một giây nhảy qua cửa sổ, thoáng chốc vô ảnh vô tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-hoa-quoc-yeu-co/chuong-149.html.]
Gọi Liên Kiều và Bạch Chỉ , hai nha chút ngạc nhiên. “Sao Vương gia mới đó biến mất? Vừa chúng nô tỳ canh cửa kỹ, hề nào .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. Tiêu Thiều dường như nắm rõ ngóc ngách trong Tưởng phủ. Một kẻ do thám mà tác phong ưu nhã đến thế , e rằng khắp Đại Cẩm triều cũng chỉ một . Nghĩ đến việc ngày mai Tiêu Thiều sẽ phái đến đây, nàng chút tò mò. Liên Kiều thấy trời còn sớm nữa, vội . “Thôi tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi, trời sắp hửng đông.” Dứt lời, Liên Kiều lập tức đỡ Tưởng Nguyễn lên giường, thổi tắt đèn nhẹ nhàng lui ngoài.
…
Bởi vì đêm qua ngủ muộn, hôm Tưởng Nguyễn ngủ mãi đến khi mặt trời bóng mới tỉnh giấc. Liên Kiều bê chậu nước hầu hạ Tưởng Nguyễn rửa mặt, dáng vẻ nàng như điều gì đó. Tưởng Nguyễn thấy thế thì . “Có việc gì cứ thẳng, hà tất ấp úng mãi thế?”
Liên Kiều mở to mắt . “Tiểu thư, Ngũ di nương tin vui.”
“Nhanh ?” Tưởng Nguyễn cũng bất ngờ, . “Nàng cuối cùng cũng tính toán kỹ càng.”
“Tiểu thư sớm đoán Ngũ di nương sẽ tay luôn ?” Liên Kiều kinh ngạc.
“Nàng ngu dốt gì? Chờ đợi càng lâu thì sự nguy hiểm đến với nàng càng gần.” Tưởng Nguyễn một cách bình tĩnh.
Hồng Anh là như thế nào? Thông minh nhất và cũng hiểu rõ sự mất khi xung đột lợi ích phát sinh. Hiện giờ Hạ Nghiên hỉ, trở thành nhân vật nổi bật nhất trong phủ. Dù Tưởng Quyền sủng ái Hồng Anh thế nào chăng nữa, Hạ Nghiên vẫn thể lấy đứa con trai trưởng chèn ép. Đến lúc đó, con đường sống của Hồng Anh sẽ cắt đứt.
Nhớ kết cục của Hồng Anh ở kiếp là hiểu rõ. Kiếp Tưởng Nguyễn nhắc nhở nàng một chút, nàng lập tức hiểu rõ nên cái gì. Hiện giờ, nếu Hạ Nghiên thật sự tay, trong bụng Hồng Anh cũng đứa bé, thì đó Tưởng Quyền cũng sẽ gì quá đáng. Nếu hài tử của Hạ Nghiên là giấy thông hành, thì đứa bé của Hồng Anh chính là lệnh bài miễn tử.
Chỉ là Tưởng Nguyễn khá tò mò, khi Hạ Nghiên tin Hồng Anh mang thai, bà sẽ dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Bên trong Nghiên Hoa uyển.
Cái ly trong tay Hạ Nghiên rơi xuống đất vỡ tan tành. “Ngươi cái gì? Ả quả thật mang thai?”
Vị đại phu trung niên vận áo vải nâu mặt bà , tay cầm theo một hòm thuốc, khẽ đáp: “Tại hạ bắt mạch cho nàng , quả thật là hỉ mạch sai .”
“Tiện nhân! Vậy mà cũng dám lòng !” Hạ Nghiên giận tím mặt. Bà cho Lý ma ma là tín của canh chừng Hồng Anh uống t.h.u.ố.c ngừa thai liên tục. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên báo tin mừng. Vậy nghĩa là Hồng Anh hề uống t.h.u.ố.c . Hiện giờ mà tay thì còn kịp nữa .
Bà vị thầy t.h.u.ố.c đang mặt, bỗng nhiên hỏi: “Đại phu, ngươi biện pháp nào khiến một lý do gì mà đột ngột sinh non ?”
Vị thầy t.h.u.ố.c quanh năm hành nghề y cho quý phụ phu nhân trong kinh thành, tất nhiên lạ với việc . Ông nhỏ. “Có thì tất nhiên . mà…”
“Vậy thì phiền đại phu.” Hạ Nghiên sờ lên trâm cài đầu. “Sau khi chuyện thành công, bổn phu nhân tất nhiên sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.”
Ánh mắt của như phát sáng, Hạ Nghiên thấy thì sâu trong đáy mắt bà lóe lên tia tàn ác. mà bà vẫn tỏ vẻ bình thường. Ở trong nội cung , những quý nhân khi sinh con còn thường xảy chuyện ngoài ý , huống chi đây chỉ là một đứa trẻ chả phận cao sang gì. Một ả thất xuất lầu xanh mà còn dám vọng tưởng sinh con? Cũng xem ả cái phúc phận đó .